Ta thật ngốc, thật sự.

 

Ta đã biết Cố Nam Chu không phải thứ gì tốt, vì sao còn tin lời hắn ta, chạy đến đây một chuyến.

 

Bây giờ thì hay rồi, ta quả thực nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Cố Nam Chu, hắn ta cũng đồng thời mất đi liệt tổ liệt tông.

 

Cố Nam Chu, đáng giá sao?

 

Ta cố gắng giả vờ trượt chân, mỗi bước tiến về phía trước, lại trượt về sau hai bước, chậm rãi di chuyển.

 

Nhưng Đàm Liên lại không đợi được nữa, trực tiếp sải bước đến trước mặt ta, giữ c.h.ặ.t t.a.y ta đang muốn lùi lại.

 

Lúc trước, khi cùng Cố Nam Chu đi khắp nơi, tóc ta đã bị rối một chút.

 

Đàm Liên theo thói quen đưa tay ra muốn vuốt lại tóc cho ta.

 

Tuy ngón tay hắn không dính máu, nhưng mùi m.á.u tanh lại nồng nặc đến mức kinh tởm, ta bị mùi hương này kích thích đến choáng váng, theo bản năng lùi về sau né tránh.

 

Bàn tay đưa ra được một nửa của Đàm Liên cứng đờ lại, sau đó chậm rãi thu về.

 

Ta len lén ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt của hắn lúc này, vậy mà còn đáng sợ hơn so với lúc tra tấn đám tử sĩ kia mấy phần.

 

Lần này, ta thật sự sợ đến mức mặt mũi có phần trắng bệch.

 

Thấy vậy, Đàm Liên không còn tiến lại gần ta nữa, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.

 

Giọng hắn mang theo vài phần lửa giận bị đè nén: “Bảo Bình, ta không phải cố ý giấu giếm nàng.”

 

Chuyện này mà còn gọi là không phải cố ý?

 

Vậy thế nào mới gọi là cố ý!

 

Ta nhịn nỗi sợ hãi, cúi đầu xuống không nhìn mặt hắn.

 

“Đàm Liên, ngươi có phải vẫn luôn lợi dụng ta hay không? Ngươi cưới ta, đối xử tốt với ta, có phải chỉ là vì tiền của nhà họ Tạ hay không?”

 

Lời vừa nói ra, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy buồn cười.

 

Đến nước này, điều ta muốn biết nhất vậy mà lại là chuyện này sao?

 

Càng buồn cười hơn chính là, Đàm Liên không hề phủ nhận.

 

Giọng hắn lạnh lùng, dường như cảm thấy đã bị vạch trần, liền không cần thiết phải giả vờ nữa.

 

“Có quan trọng sao?”

 

Hắn thật sự là có bản lĩnh, cho dù là bộ dạng giả vờ, hay là bộ mặt thật lúc này, đều có thể khiến tim ta đập nhanh hơn.

 

Chỉ là, trước đây là vì rung động, còn bây giờ hoàn toàn là vì tức giận.

 

Nộ khí bốc lên, ta bớt sợ hãi hơn, không nhịn được mà chất vấn hắn.

 

“Ngươi lừa ta lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút áy náy nào sao?!”

 

“Không có, ta không cảm thấy mình cần phải áy náy,.” Đàm Liên thờ ơ, còn giải thích một câu không mấy chân thành: “Bởi vì ta có thể bảo vệ nàng.”

 

Ta nghẹn lời, lần đầu tiên phát hiện Đàm Liên lại vô liêm sỉ như vậy.

 

Hắn lại nói: “Bởi vì nàng thích bộ dạng giả dối kia của ta, cho nên ta mới luôn giấu giếm nàng.”

 

Chẳng lẽ hắn lừa ta lại là lỗi của ta sao?!

 

Ta tức giận đến mức lý trí sắp biến mất, nhưng vẫn còn sót lại chút cuối cùng.

 

Chút lý trí đó mách bảo ta, ta không thể cứng đối cứng với Đàm Liên, nếu không, người tiếp theo bị treo lên móc mắt chính là ta.

 

“Hòa ly, Đàm Liên, chúng ta hòa ly!”

 

Ta buông một câu hòa ly liền muốn rời khỏi nhà lao tư nhân, nhưng vừa mới xoay người lại liền bị Đàm Liên từ phía sau nắm chặt lấy tay.

 

“Hòa ly là không thể, nàng có thể đưa ra điều kiện khác.”

 

Ta muốn cười đến nơi.

 

Đúng vậy, suýt chút nữa quên mất, Đàm đại nhân đối ngoại vẫn còn phải duy trì hình tượng người thiện lương, tự nhiên không thể dễ dàng buông tha ta, công cụ của hắn.

 

Cho nên, cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối đều là vở kịch một người của ta, đối với hắn mà nói, tất cả chỉ là giao dịch có thể thương lượng điều kiện.

 

Lau nước mắt, ta dồn hết sức lực hất tay hắn ra.

 

“Tùy ngươi vậy.”

 

Dù sao hắn cũng là nhân vật chính, nhà họ Tạ bị trói chặt trên thuyền của hắn cũng sẽ không có chuyện gì lớn, cùng lắm là bị vắt kiệt tài sản mà thôi, chắc chắn sẽ không mất mạng.

 

Ngay cả nhiếp chính vương cũng không đấu lại hắn, ta còn có tư cách gì để thương lượng điều kiện với hắn chứ.

 

***