Cho đến lúc này, những nghi ngờ vụn vặt, từng manh nha xuất hiện trong đầu ta, trong nháy mắt bén rễ nảy mầm.

 

Ta nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

 

“Nhưng ta không yên tâm về ngươi, ngươi làm sao đảm bảo sẽ không ra tay với ta thêm lần nữa?”

 

“Ta sẽ không còn lỗ mãng vì một mỹ nhân độc ác nữa.” Thấy ta không tin, Cố Nam Chu nhún vai, nói: “Vậy Đàm phu nhân cứ việc dẫn theo thị vệ đi, yên tâm, ta lấy liệt tổ liệt tông nhà họ Cố ra thề, ta tuyệt đối không có ác ý với ngươi.”

 

Chậc, không ngờ nhiếp chính vương lại là một đứa con hiếu thảo.

 

Cố Nam Chu dùng cả một ngày, dẫn ta đi gặp một số “người quen”.

 

Thi thể không nguyên vẹn được thầy lang ở nghĩa trang nhặt về, sau khi vá víu lại, khuôn mặt kia chính là một trong số những nha hoàn từng bị ta điều ra khỏi Thanh Liên Cư.

 

Chu Lạc Nguyệt, tiểu thư khuê các con nhà dòng dõi, vậy mà bị người ta hủy hoại thanh danh, gả cho một thương nhân bình thường làm thiếp.

 

Trưởng công chúa đã lâu không gặp, bởi vì “phạm lỗi”, vậy mà bị đày đến đất phong nghèo nàn nhất, con trai độc nhất của Trưởng công chúa là Hàn Minh, còn bị người ta đánh gãy chân, không thể tham gia khoa cử.

 

Tất cả những người thèm muốn Đàm Liên, đều gặp tai ương.

 

Một hai người thì có lẽ là trùng hợp, nhưng xem hết từng chuyện một, nếu còn cho rằng là trùng hợp, thì ta thật sự là tự lừa mình dối người.

 

 Cuối cùng, Cố Nam Chu dẫn ta đến một nhà lao tư nhân.

 

Rất khó tưởng tượng ở kinh thành, dưới chân thiên tử, lại có một nơi m.á.u me đáng sợ như vậy.

 

Mà ở đó, ta nhìn thấy Đàm Liên.

 

Người xưa nay luôn thích sạch sẽ, thích mặc y phục màu trắng nhất, lúc này lại thay một bộ hắc y bẩn thỉu nhất.

 

Mặt nạ ôn nhu thân thiện biến mất, để lộ ra bộ mặt thật dưới lớp mặt nạ, là ác ý đáng sợ gần như muốn hóa thành thực chất.

 

Mấy người bị treo ngược trước mặt Đàm Liên đã bị móc mắt, cắt lưỡi.

 

Trên mặt mấy người kia chỉ còn lại hốc mắt đen ngòm đáng sợ, nhưng mùi hương quen thuộc kia lại không cho phép ta tự lừa mình dối người.

 

Mấy người này, chính là đám tử sĩ đã bắt cóc ta ở Tương Dương.

 

Là những người mà Đàm Liên từng nói sẽ đưa vào đại lao, để bọn họ chịu sự trừng phạt của luật pháp.

 

Mà người móc mắt cắt lưỡi bọn họ, lúc này đang nghịch con d.a.o găm quen thuộc của ta, trên mặt không còn dùng nụ cười để che giấu bản chất nữa.

 

Cho nên, cái túi da xinh đẹp kia thật sự đã trở thành lưỡi d.a.o tẩm độc.

 

Cố Nam Chu cúi người xuống bên tai ta, cười nói:

 

“Thấy chưa? Thập thế thiện nhân gì chứ, Phật Đà chuyển thế gì chứ, Đàm Liên hắn ta mới là ác quỷ ẩn giấu sâu nhất ở kinh thành này.”

 

“Ngươi cho rằng vì sao hắn ta lại bày mưu tính kế cưới ngươi?”

 

“Không gì khác ngoài bởi vì nhà họ Tạ đối với hắn ta là dễ khống chế nhất, đợi đến khi hắn ta cắn nuốt hết tài sản của nhà họ Tạ, chính là ngày c.h.ế.t của ngươi.”

 

Nói xong, không đợi ta phản ứng, Cố Nam Chu liền cố ý tạo ra tiếng động, khiến Đàm Liên nhìn về phía này.

 

Ánh mắt hờ hững như lưỡi d.a.o lạnh lẽo quét về phía ta, mang theo ác ý lạnh lẽo khiến người ta không thể đứng vững.

 

Hóa ra, trong đôi mắt đen láy kia, chưa từng có sự ngọt ngào, mà là chỉ có sự tính toán và tàn nhẫn không cho phép bất kỳ ai dò xét.

 

Khoảnh khắc nhìn vào mắt hắn, ta không khỏi rùng mình.

 

Cố Nam Chu lại đẩy nhẹ ta từ phía sau, đẩy ta về phía Đàm Liên.

 

“Đàm đại nhân nếu đã muốn hãm hại ta trong yến tiệc, vậy thì đừng trách bản vương trả đũa ngươi.”

 

Nói xong, Cố Nam Chu cười ha hả rời đi.

 

Chỉ còn lại ta ngây ngốc đứng tại chỗ, nhất thời không biết có nên đi cùng hắn ta hay không.

 

Đương nhiên, rất nhanh ta liền không cần phải do dự về vấn đề này nữa.

 

Bởi vì ta không đi được.

 

Giữa một mảnh m.á.u me, Đàm Liên thu hồi con d.a.o găm, dùng ngữ khí không cho phép từ chối nói với ta.

 

“Bảo Bình, lại đây.”

 

***