Viên Mãn

Chương 60: Người đàn ông chân chính

Lương Ngữ Hinh cảm thấy rất vui mừng, cô theo dõi sát động tĩnh mấy ngày nay của Lục Hạo, chỉ thấy người đàn ông này căn bản chẳng hề chạm đến ngăn kéo đầu giường, thế là Lương Ngữ Hinh nắm lấy tay của Lục Hạo nói: “Lục Hạo anh tốt nhất!”

Trái tim nhỏ bé kia của Lục Hạo bởi vì vứt bỏ cơ hội để duy trì hình tượng chính diện của mình trước mặt Lương Ngữ Hinh nhưng vẫn không cam tâm giờ bỗng chốc vui mừng, đáng lắm!

Anh nắm ngược lấy tay cô, nói với Lương Ngữ Hinh: “Cả đời này anh cũng sẽ không lừa em.”

Còn nữa: “Làm sao em biết được?”

Lương Ngữ Hinh đứng lên, trong lòng ngập tràn sự vui vẻ, muốn bỏ qua câu hỏi của Lục Hạo.

Lục Hạo không chịu, cũng đứng dậy, chặn lấy cô gái đang muốn chạy trốn, “Để anh đoán xem, ừm? Hai vợ chồng nhà Quản Tiểu Nhị đem một đám người chúng ta chơi đùa rất vui vẻ!”

Lương Ngữ Hinh mỉm cười rất thục nữ, cặp mắt to to tròn tròn lóe ra sắc thái em rất vô tội.

Lục Hạo chống trán, nói một câu giống như Tông Chính Hạo Thần nói với Đồng Tiểu Điệp —— “Sau này tránh xa Liên Dịch ra một chút! !”

Lương Ngữ Hinh cười khanh khách, tiến đến hôn hôn Lục Hạo, Lục Hạo như thế này, dễ dãi nói đùa không giống như 7 năm trước, anh chân thực như vậy, sinh động như vậy.

Cô đẩy đẩy cánh tay của anh nói: “Anh nhịn thêm một chút nữa, em muốn mặc váy cưới thật xinh đẹp, có được không?”

Có gì mà không được? Có thể nói không được sao? Lục Hạo ôm lấy người lên quay một vòng rồi đặt xuống, “Được, em thích là được!”

Sau đó cúi đầu nhìn nhìn xuống dưới eo của mình, ấm ức bản thân mình để bà xã vui mừng đây mới là người đàn ông chân chính!

Lương Ngữ Hinh có chút thẹn thùng xoa xoa bụng: “Lục Hạo, hình như em khá là dễ mang thai, lần trước…”

Cần biểu đạt cũng đã biểu đạt rồi, những chỗ hàm xúc khác, vẫn là để Lục Hạo tự mình lĩnh ngộ đi.

*******************************************

Lục Hạo cười, nụ cười rất đáng ghét chướng mắt, Lương Ngữ Hinh che đi đôi mắt dài nhỏ của người đàn ông kia không nhìn, nhưng lại không chia được tay ra để bịt miệng của anh, Lục Hạo cười xấu xa hi hi, vô cùng đắc ý.

“Đừng cười nữa!” Cô làm nũng giận.

“Lần trước, chỉ có một lần.” Lục Hạo nói.

Tính ra thì, cũng đã là 7 năm trước rồi, chỉ có một lần, cậu nhóc con ngoại trừ phòng nghiên cứu ra, lần đầu tiên tìm được bảo bối có hứng thú như vậy, lật qua đậy lại không biết mệt mỏi, khi mà đến cuối cùng một kho cất giữ tiêu hao hết nhưng tên ở trên cung không thể không bắn, Lục Hạo thân mật nằm xoài ra nói vào bên tai Lương Ngữ Hinh: “Tiểu Ngữ, cứ thế này có được không?”

Lương Ngữ Hinh toàn thân toát lên sắc hồng phấn, khe khẽ ừm một tiếng.

Sau đó, Lục Hạo liền sảng khoái tiến vào, phát hiện hóa ra đây lại là một loại cảm giác khác, trong lòng giống như là có nghìn vạn con ngựa khỏe mạnh đang phi nước đại, ướt ấm, chặt khít, một loại cảm giác anh và em hai bên gắn kết không rời khiến anh ôm chặt lấy người ở trong lòng không ngừng nhún động.

Rất lâu sau đó, cuối cùng đạt đến đỉnh điểm, sững sờ mấy giây đó, sau khi từ trong mây bay lượn rớt xuống, mới biết được, vì sao loài người phải sinh đẻ duy trì nòi giống.

Ngày hôm đó, Lục Hạo chỉ làm một lần, bởi vì anh lập tức phải ra nước ngoài, nửa năm, không dài cũng không ngắn, sau khi trời dần dần tối xuống, rèm cửa sổ toát ra ánh đèn mờ mờ, anh đưa ra quyết định trong lòng, phải đưa cô gái này về nhà, về nhà gặp mẫu hậu bệ hạ và đầu trưởng đại nhân của anh, ờ, còn cả Ninh Tử giọng oang oang kia, để bọn họ đều thấy được, Lục Hạo anh tìm được một bảo bối rồi.

Chỉ là, sự việc sau đó vượt ra ngoài dự liệu, chẳng có cách nào để đem thời gian quay ngược trở lại, Lục Hạo tìm tìm kiếm kiếm 6 năm trời, cũng không nhìn vừa mắt bất cứ cô gái nào khác nữa, có phải là đang chờ đợi không, anh cũng chẳng thể nói rõ ràng được, chỉ biết là, cô gái đó của thời điểm đó, vẫn luôn sống ở trong lòng của anh, ngoại trừ cô ra, anh chưa từng nghĩ đến việc có muốn lập gia đình hay không, có muốn đưa ai về cho bố mẹ xem hay không.

Cứ đợi mãi đến năm anh 34 tuổi, còn may, cần có cũng có rồi, không muộn, vẫn còn kịp.

Khi bảo bối Lục Hạo bảo vệ lưu lạc bên ngoài 6 năm, tuy có vết thương và máu nước mắt, nhưng bây giờ được sửa lại tốt rồi, chăm sóc chu đáo, chăm chút tưới tắm.

Cũng chính là 1 lần đó, đã trồng ra được cậu bạn nhỏ Hạo Tử béo tròn đáng yêu của hôm nay.

Lục Hạo nhớ lại, ngón tay vân vê mái tóc dài của Lương Ngữ Hinh đùa, nói một câu tự đáy lòng: “Thật nhanh, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Lương Ngữ Hinh đồng ý gật đầu, còn may, thời gian không có anh ở bên trôi qua nhanh như vậy, thời gian có anh, hy vọng có thể trôi qua chầm chậm.

Lục Hạo nâng mặt của Lương Ngữ Hinh lên hỏi một câu: “Lương Tiểu Ngữ, anh 35 tuổi rồi.”

“Cho nên?”

Có một chút xíu mất tự nhiên, Lục Hạo nói: “Em không được chê anh già, nhanh chóng gả cho anh, chúng ta còn có thể mau chóng cho ra một Tiểu Tiểu Hạo.”

“Em không chê anh già.” Lương Ngữ Hinh cười, hóa ra người đàn ông này cũng có lúc biết bận tâm về vấn đề như thế này, hóa ra không chỉ có một mình cô đang lo lắng vấn đề vô vị như thế này.

*******************************************

Cho nên, Lương Ngữ Hinh có một tâm nguyện muốn xinh xinh đẹp đẹp mặc váy cưới, bắt đầu nhiệm vụ lựa chọn áo cưới gian khổ của cô, do ngày tốt kết hôn định vào ngày mùng 1 tháng 11, thời gian còn rất thoải mái, Lục Hạo nói: “Em không cần lo lắng những việc khác, cứ giao cả cho anh, chỉ chuyên tâm chọn chiếc áo cưới trong mộng là được!”

Cái gọi là áo cưới trong mộng là gì? Lương Ngữ Hinh tự mình không đưa ra được chủ ý, cô tìm đến trợ thủ tốt, tiền bối trong nhiệm vụ trọn áo cưới —— Đồng Tiểu Điệp và Liên Dịch.

Liên Dịch vì không chỉnh được Lục Hạo sau sự việc bị Lục Hạo kí cho mấy văn kiện khiến Quản Tử sau khi bị giày vò một hồi không ngừng chạy khắp thế giới trong nước ngoài nước, giờ vẫn đang tìm kiếm cơ hội khắp nơi, nói với Lương Ngữ Hinh: “Lương Ngữ Hinh cô không tốt, lại tiết lộ bí mật với người đàn ông của cô, tôi thấy cô cũng chẳng cần chọn áo cưới gì đó nữa, cô với người đàn ông của cô mặc một chiếc quần là được rồi.”

Lương Ngữ Hinh khóc cười không được, “Tôi không hề nói cho anh ấy, là anh ấy không muốn lừa tôi căn bản là không có làm gì.”

Đồng Tiểu Điệp mím chiếc miệng anh đào khịt khịt chiếc mũi vểnh vểnh của mình vòng lên cánh tay của Liên Dịch nói: “Ai da, Tiểu Dịch mình có phải là nghe thấy có người đang khoe khoang cô ấy và anh Lục Tử rất ngọt ngào rất ngọt ngào không vậy!”

Liên Dịch một tay ôm lấy cô gái hôn một cái, “Ừm, không sai.”

Đồng Tiểu Điệp được tặng cái hôn nhõng nhẽo, gò má tròn căng trắng trẻo đỏ hồng lật album váy cưới, chỉ chỉ vào một trang trong đó nói: “Hinh Hinh cậu mặc chiếc này là xinh đẹp nhất!”

Lương Ngữ Hinh nhìn một cái, lập tức lắc đầu.

Đồng Tiểu Điệp chu miệng lên, “Rất đẹp đó! Hinh Hinh vóc dáng cậu đẹp cứ mặc như vậy đi mà! Người ta cảm thấy rất xinh đẹp mà!”

Liên Dịch vừa nhìn thấy, liền cười.

Đó là môt chiếc váy cưới đuôi cá cổ khoét chữ V lớn sâu xống tận dưới eo cực kì trêu ngươi, những viên kim cương nhỏ lấp lánh sáng long lanh và ren kiểu cổ điển, khăn voan phủ đầu dài dài buông xõa xuống, hai đứa trẻ mỗi đứa nâng một góc khăn voan.

Không có một cô gái nào lại nói không xinh đẹp, nhưng mà, loại xinh đẹp này chắc là sẽ khiến Lục Hạo phát cuồng nhỉ! ?

Đồng Tiểu Điệp cười hi hi, “Người ta rất ngưỡng mộ vóc dáng của Hinh Hinh đó! Rốt cuộc thì cậu sinh xong Hạo Tử đã giảm béo như thế nào vậy hả?”

Đương nhiên, bên cạnh không có một người giống như Tông Chính Hạo Thần nếu như bà xã giảm béo không ăn cơm vậy thì anh cũng cùng không ăn cơm kia, bởi vì ăn ít đi một miếng cơm là nhận được sự lo lắng áp lực cực lớn đến từ ông xã, còn cả việc một mình vất cả nuôi lớn con trai, thì sẽ rất dễ dàng gầy đi.

Lương Ngữ Hinh không nói kĩ, cô chỉ véo véo gò má mũm mĩm thịt của Đồng Tiểu Điệp, “Cậu như thế này xinh đẹp nhất.”

Cho nên Đồng Tiểu Điệp cảm thấy, vì sao lần đầu tiên mình gặp Hinh Hinh đã thích cô ấy như vậy? Đây chính là nguyên nhân đó! Người ta đã rất lâu rồi chưa được người khác khen là xinh đẹp! Ngoại trừ Hạo Thần nói mình xinh đẹp vóc dáng của mình rất được nhưng mà Tiểu Dịch thối lần nào cũng cười nhạo mình! ! !

Cô ấy giữ lấy cánh tay của Lương Ngữ Hinh lắc lắc, đắc ý hất cằm lên với Liên Dịch.

Liên Dịch bây giờ cảm thấy đây là cơ hội tốt, nói với Lương Ngữ Hinh: “Cô cứ mặc cái này đi, trông rất đẹp.”

Bên dưới vẻ ngoài bình tĩnh đơn giản, là sóng gió đang ngầm nổi lên, Liên Dịch nghĩ đến bộ dạng nhảy dựng lên của Lục Hạo khi nhìn thấy bộ dạng cô gái của mình trong hôn lễ liền không nhịn được muốn cười.

Ngón tay Lương Ngữ Hinh nán lại trên bức ảnh, váy cưới đẹp đẽ như vậy, mỗi một cô gái đều muốn có được, Đồng Tiểu Điệp là vì mình quá mập mặc không nổi loại trang phục có độ khó cao cổ khoét chữ V sâu đuôi váy xòe này, còn Liên Dịch thì là căn bản không bận tâm gì đến váy cưới, váy cưới khi cô ấy kết hôn đều là Quản Tử thử.

Sau đó, Lương Ngữ Hinh bị đẩy vào phòng thay đồ, phòng thay đồ 3 mặt là tường kính dài sát đất, ở giữa có một chiếc bục nhỏ tròn tròn, cô dâu đứng lên trên, do 3 nhân viên chuyên nghiệp phục vụ mặc lên chiếc váy cưới này.

Lương Ngữ Hinh đỏ ửng mặt được những người phục nữ chuyên nghiệp cùng là nữ giới gỡ bỏ từng chiếc từng chiếc y phục, đèn sáng đã được thiết kế qua, tập trung chiếu vào cô gái đứng ở bên trên chiếc bục nhỏ, cô nhìn vào gương, bắt đầu chờ mong biểu cảm của Lục Hạo.