Trong khi xử lý tất cả mọi việc của hôn lễ ở bên ngoài, Lục Hạo vẫn không quên làm một sự việc thần thánh, liên quan đến sự việc này, Lương Ngữ Hinh kiên quyết phản đối, cô chẳng muốn phưỡn chiếc bụng lên mặc váy cưới! ! !

Lục Hạo thấy hơi bất lực, cứ coi như có bí kíp sinh con của Tông Chính Hạo Thần, nhưng cô gái không chịu hợp tác, mặc chiếc áo mưa nhỏ vào những hạt giống ưu tú của anh làm sao có thể vào được mảnh ruộng màu mỡ đây? ! !

Kiên nhẫn dỗ dành, cầu xin, nhõng nhẽo mấy lần cũng chẳng có tác dụng, riêng với chuyện này Lương Ngữ Hinh rất bài xích.

Thực ra, Lục Hạo không biết, Lương Ngữ Hinh năm đó chưa kết hôn đã sinh con đã gặp phải biết bao ánh mắt dị thường, cô không muốn lại một lần nữa, cô muốn để đứa trẻ tiếp theo để dành đến sau khi kết hôn, quang minh chính đại, kết hôn rồi sinh con.

Cho đến có một hôm, Lục Hạo lại tính toán ngông cuồng muốn lén lút bớt việc bị phát hiện, Lương Ngữ Hinh ngồi dậy nói với anh: “Lục Hạo, em không muốn kết hôn nữa.”

Lần này đã dọa được Lục Hạo rồi, cuống quýt duỗi tay ra đến đầu giường lật tìm chiếc áo mưa nhỏ, nhưng đã muộn rồi, Lương Ngữ Hinh lắc lắc đầu, “Dù gì kết hôn hay không anh đều muốn như thế này vậy chúng ta không cần kết hôn nữa cứ như thế này sinh con là được rồi.”

Sau đó, Lục Hạo bình tĩnh lại nghĩ ngẫm, cô gái của anh vì sao lại nói với anh nhưng lời như thế này? Đây tuyệt đối không phải là lời cô gái của anh tự mình nói ra!

Sau đó, nghiêm “hình” bức cung, Lương Ngữ Hinh cuối cùng không còn cầm cự được nữa mới đem cung cấp người đứng phía sau ra, làm sao có thể thoát khỏi liên quan đến Liên Dịch cô nàng đàn ông hung dữ không có một chút lòng xấu hổ nhà Quản Tử.

Mà bây giờ, Lục Hạo chỉ có thể là đảm bảo, nhất định sau khi kết hôn xong mới sinh con.

Lương Ngữ Hinh biểu thị không tin tưởng đối với việc mình có thể chi phối được quyết định của Lục Hạo, nhưng nhìn thấy hành động Lục Hạo sau đó đều ngoan ngoãn mang áo mưa, thì cười, cảm thấy sau này chiêu này còn có thể thử một chút.

Cứ coi như Lương Ngữ Hinh có Liên Dịch, Lục Hạo cũng có Quản Tử giống như vậy, anh vốn dĩ là lôi người ra ngoài đánh cho một trận xả giận, nhưng Liên Dịch sớm đã chuẩn bị tinh thần cho Quản Tử, Quản Tử đến không hoảng không loạn, sau khi bình tĩnh ngồi xuống ngăn chặn nắm đấm bay đến của Lục Hạo khuôn mặt xinh đẹp ngẩng lên, “Ai da da, tôi dạy cậu, đừng có tức giận với bà xã nhà tôi, đi cùng với tôi đi như thế này thì sẽ thông!”

Lục Hạo dừng tay lại, lạnh nhạt nói một câu: “Đừng lôi thôi nói rõ ràng cho tôi! Không được tôi vẫn đánh cậu!”

Quản Tử nói: “Tôi sẽ không tính toán với cậu nữa, cảm giác ôm bà xã không thể sinh con rất tồi tệ nhỉ! Tôi thông cảm với cậu!”

Lục Hạo nói: “Cậu cứ nói thêm một câu thừa thãi nữa thử coi!”

Quản Tử cũng không dám quá khoa trương, nịnh bợ bò đến bên vai của Lục Hạo thế này thế này thế kia thế kia một hồi.

Lục Hạo cảm thấy, loại sự việc này vì sao anh có thể không nghĩ đến! Loại sự việc này anh thực sự đã nghĩ đến rồi có điều anh coi thường!

Quản Tử cười híp mắt nhìn Lục Hạo được điểm tỉnh, cảm thấy bà xã mình thật là thông minh!

Nhưng một giây tiếp theo, Lục Hạo đẩy đẩy Chiêm Nghiêm Minh gật gật cằm nói: “Cái này cậu có thể thử một chút xem!”

Giống như vậy, Chiêm Nghiêm Minh cảm thấy mình cũng bị sỉ nhục rồi.

Rốt cuộc là cái gì?

Ngữ điệu chậm rãi thong thả kia của Quản Tử giống như là sợi dây leo bò lên trái tim của bọn họ hơn nữa còn thắt lại rất chặt, anh ta nói: “Giở trò quỷ, thần không biết quỷ không hay, tôi thử qua rồi, cô gái nhà các cậu không tinh khôn bằng Tiểu Dịch nhà tôi, dùng kim thêu hoa là được, nhà các cậu có hay không? Không có tôi hữu tình tương trợ! Lỗ không cần nhiều, có thể lọt là được!”

Kinh điển như vậy à! Đại Pháo cầm một cuốn sổ ghi chép nhỏ ngồi xổm ở bên chân Quản Tử cẩn thận ghi chép vào sổ, trong lòng nghĩ sau này có thể dùng đến thì không cần hỏi nữa nếu không đám cầm thú này chắc chắn sẽ bắt mình phải hiếu kính với bọn họ, mình đếch cần!

*******************************************

Cái gọi là trên có đối sách dưới có chính sách, chính vào lúc hiệp hội yêu vợ này tụ tập chưa đến một giờ đồng hồ sau, Lương Ngữ Hinh liền nhận được điện thoại của Liên Dịch, trong điện thoại Liên Dịch nói: “Lương Ngữ Hinh bao tránh (*thai*) nhà cô để ở đâu vậy?”

Đột nhiên bị hỏi một câu thế này, Lương Ngữ Hinh hơi sững sờ ngơ ngác, ai biết Liên Dịch lại nói: “Có phải là giống hệt như nhà tôi đặt bên trong tủ đầu giường không?”

Lương Ngữ Hinh cảm thấy vô cùng may mắn rằng đây là nói chuyện qua điện thoại chứ không phải là nói chuyện trực diện gì đó, cô yếu ớt ừ một tiếng lại khiến Liên Dịch cười vui vẻ.

“Ai dô dô, Lương Ngữ Hinh cô xấu hổ gì chứ? Con trai cũng đã lớn như vậy rồi cô vẫn còn thẹn thùng? Thẹn thùng thì con trai cô từ đâu đến chứ? Sau này cô vẫn là ở cùng tôi nhiều hơn thì mới tốt, rèn luyện! Da mặt cũng phải luyện cho dày!”

Lương Ngữ Hinh muốn hỏi một câu: Mẹ Nghiên Bảo rốt cuộc cô muốn nói gì? Trọng điểm ở đâu?

Liên Dịch cười xong dừng lại nói: “Bây giờ cho cô một tin tình báo đặc biệt.”

Khẩu khí rất thần bí, Lương Ngữ Hinh vểnh tai lên.

“Buổi tối Lục hồ ly về nhà muốn tìm kim thêu hoa nếu như cô không muốn mang thai thì nhất quyết đừng có cho anh ấy.”

Lương Ngữ Hinh nhất thời chưa hiểu ra được chuyện gì, ham học hỏi: “Vì sao?”

Kim thêu hoa và mang thai có quan hệ tất nhiên gì với nhau sao?

Liên Dịch hừ hừ hai tiếng, “Áo mưa nhỏ sẽ lọt nước đương nhiên sẽ lọt (tinh)!”

Mạnh mẽ biết bao! Lương Ngữ Hinh cảm thấy cứ coi như mình chơi cùng với Liên Dịch 10 năm thì cũng sẽ không học được khí thế và da mặt như thế này.

Liên Dịch rất vui vẻ chia sẻ tin tình báo, dặn dò Lương Ngữ Hinh phải làm đồ ăn ngon để cảm tạ cô, rồi dập điện thoại.

Thực ra, hai kẻ nhà Quản Tiểu Nhị chính là phối hợp để quay người ta vòng vòng mới vui vẻ! !

Lương Ngữ Hinh để trong lòng, bắt đầu chú ý đến cử động của Lục Hạo sau khi về nhà.

Một mặt là, cô cảm thấy, cô cần tin tưởng Lục Hạo. Anh ấy tốt như vậy, sẽ không lừa mình!

Một mặt, cô lại cảm thấy, nghĩ ngẫm đến ánh mắt sói phát sáng của Lục Hạo tối hôm qua và lời nói khi nhìn vào Hạo Tử liền nói ở bên tai cô không biết Tiểu Tiểu Hạo Tử có mập như vậy không, trong lòng liền không chắc chắn nữa, đàn ông… cô vẫn là không hiểu nổi!

*******************************************

Lục Hạo thu thập xong tin tức hữu dụng thì rút lui, nhanh chóng về nhà giở trò quỷ.

Ai biết được cô gái trong nhà từ khi anh vào cửa liền dính lấy bám theo một khắc cũng không rời đi, Lục Hạo vốn dĩ nôn nóng muốn chọc lỗ tâm trạng rất tốt cười, trêu chọc Lương Ngữ Hinh nói: “Lương Tiểu Ngữ em dính lấy anh như thế này anh không kết hôn nữa em làm thế nào!”

Lương Ngữ Hinh nghĩ trong lòng, em chẳng phải là sợ anh giở trò quỷ sao! ! Nhưng trên miệng chỉ có thể nói: “Ừ, ừ.”

Lục Hạo nhìn cô gái mặt mày khó xử liền cảm thấy, thực ra anh nên quanh minh chính đại một chút, không cần làm những trò quỷ như thế này cứ đợi chút, đợi thì làm sao chứ, anh đợi được.

Thế là, đem cái tuyệt chiêu tất thắng kia vứt vào trong góc khuất u ám nào đó ở trong lòng ôm lấy Lương Ngữ Hinh lại rất tự nhiên ngay thẳng.

Nhưng mà, ngay thẳng như thế này mới qua 1 ngày, điện thoại đen tối vang lên, Lâm Tịch nói ở trong điện thoại: “Lục Tiểu Hạo lão nương vừa mới tìm người xem qua rồi, ngày tốt nhất của năm nay trong nửa đầu năm đã không còn, con đợi đến nửa cuối năm đi!”

Trước mắt Lục Hạo tối xầm, nửa cuối năm? Vậy cũng chính là nói, anh còn phải đợi Tiểu Tiểu Hạo nhà anh hơn nửa năm nữa? Anh còn phải làm bạn tốt của đám áo mưa nhỏ kia nửa năm!

Điều này tuyệt đối không thể được!

Lục Hạo nhíu mày lại, “Mẹ, chúng ta đừng có mê tín như vậy, tùy chọn một ngày nào đó đều như nhau mà.”

Lâm Tịch không vui vẻ gầm một tiếng: “Giống nhau cái rắm ý! Sự việc này con không hiểu! Phải nghe lời lão nương! Lão nương đã tính qua cho con rồi cứ đợi đến nửa cuối năm đi, nửa cuối năm ngày đẹp đầu tiên là vào tháng 11!”

… Tháng 11…

Lục Hạo sắp điên rồi, “Vì sao lại vào tháng 11 ! ! !”

Lâm Tịch cười hi hi, cảm thấy Lục Tiểu Hạo nhà bà cũng có một mặt nhân tính hóa sinh trưởng mạnh mẽ như thế này thật sự là quá khó, bà nói: “Ngày tốt đầu tiên là mùng 1 tháng 11, ngày tốt thứ hai là 11 tháng 11, nửa cuối năm có hai ngày tốt đó con tự mình chọn đi!”

Lục Hạo bất lực chống trán.

Lâm Tịch lại nói: “Ai da, ngày 11 tháng 11 hôm đó là tết độc thân quá không tốt lành bọn con vẫn là nên chọn ngày mùng 1 tháng 11 đi!”

Lục Hạo nghĩ trong lòng, mẹ à, mẹ còn biết tết độc thân à!

Lâm Tịch bắt đầu khuyên nói: “Lục Tử à, con không cần sốt ruột mà, thực ra có vài chuyện trình tự có thể điều chỉnh một chút mà, ừm, con biết ý của mẹ nhỉ!”

Đầu óc Lục Hạo mù tịt, nói không biết.

Lâm Tịch vốn dĩ muốn hàm xúc một chút, nhưng không nhịn được có cậu con trai ngốc, vẫn là khôi phục lại diện mạo vốn có trực tiếp nói thẳng: “Các con có thể cứ làm ra em bé trước rồi kết hôn sau mà! Cũng chẳng biết là vì sao lão nương lại sinh ra được một đứa con trai ngốc như con nữa! Con dùng chút sức lực cho lão nương thì chẳng phải là có sao! Lão nương đợi ôm tiểu cháu ngoan con nhất quyết phải ghi nhớ đó!”

Lục Hạo lúc này mới khôi phục được thần phách, nói với Lâm Tịch: “Mẹ, không phải là con không nỗ lực, là Tiểu Hinh Hinh của mẹ không chịu.”

Lâm Tịch trợn tròn mắt lên, một tiếng làu bàu nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra được, đối với Lương Ngữ Hinh, bà không nỡ quát tháo.

Cho nên, chỉ có thể quát con trai của mình: “Con không biết động não một chút sao! ! Thật là không được di truyền một chút xíu nào của lão nương năm đó! !”

Thế là, Lục Hạo phấn chấn tinh thần nhảy lên đi tìm kim thêu khắp nơi.

*******************************************

Muốn tìm một chiếc kim thêu trong nhà có phụ nữ là một chuyện khó khăn biết bao, cuối cùng Lục Hạo đã thể nghiệm được, giám sát người ta chằm chằm gì đó thật sự chẳng phải là cảm giác dễ chịu, nhưng mà Lương Ngữ Hinh bây giờ cũng không đến cửa hàng hoa nữa, cứ dính lấy anh.

Chủ yếu là tiểu lão thái thái nhiều chuyện đã gọi điện thoại cho Lương Ngữ Hinh nói chuyện: “Tiểu Hinh Hinh, mẹ chỉ có một tâm nguyện như vậy có phải là con không thích không?”

Một câu thoại kinh điển biết bao, Lương Ngữ Hinh đâu có dám nói đúng, con không thích con không muốn bụng phưỡn to ra khi mặc váy cưới?

Lâm Tịch cảm thấy cậu con trai ngốc của mình không đáng tin cậy, vẫn phải tự mình đi khuyên giải, đã nói rất nhiều rồi, vẫn còn nhớ năm đó.

Nhớ năm đó của Lâm Tịch kia Lương Ngữ Hinh nghe thấy mà sững sờ đần ra, cảm thấy mẹ thật là không hổ là một trong những nữ anh hùng của đất nước.

Lâm Tịch cười hì hì, chẳng hề đỏ mặt chút nào, “Cho nên, con cũng phải học tập như mẹ!”

Lương Ngữ Hinh không dám cự tuyệt Lâm Tịch, chỉ đành quản Lục Hạo.

Đầu tiên, Lục Hạo muốn đến gần đầu giường kéo ngăn kéo ra lật tìm ra một chiếc hộp nhôm vuông nhỏ đã vô cùng khó khăn, thỉnh thoảng, cứ coi như Lương Ngữ Hinh đang làm cơm, cũng sẽ đi đến trước mặt Lục Hạo hỏi: “Lục Hạo tối ăn món gì?”

Sau đó, cứ coi như công cụ gây án cầm trong tay rồi, muốn tìm một chiếc kim thêu ra cũng là khá khó khăn, Lục Hạo thấy kì quái rõ ràng lần trước có nhìn thấy cả hộp kim thêu và công cụ ở trong ngăn kéo bây giờ cũng mất tích rồi, anh một người đàn ông lớn đầu cũng không thể hỏi phụ nữ tìm kim được đúng không?

Cuối cùng, cứ coi như có chiếc kim thêu của Quản Tử hữu tình tương trợ, nhưng thật sự lúc xuống tay lại đang nghĩ, anh làm như thế này có coi là lừa dối Lương Tiểu Ngữ không? Anh làm thế này nếu như bị cô biết được thì không tốt nhỉ?

Sự khó khăn của hiện thực và áp lực tâm lý, đến cuối cùng, Lục Hạo quyết định, thôi thì bỏ đi, anh không muốn lừa cô gái của anh!

Cho đến có một hôm, khi Lục Ninh khóc lóc đến tố cáo với anh trai nói Chiêm Nghiêm Minh bắt nạt cô, Lục Hạo mới thật sự cảm thấy vào lúc này mình làm thật sự là quá đúng, làm sao có thể lừa cô gái của mình chứ? Lừa cô gái của mình thì đều không phải là người đàn ông tốt, Minh Tử cậu nhìn tôi mà học đi, làm bụng của em gái tôi to lên rồi, làm em gái tôi khóc rồi, cậu cảm thấy là Lục gia nhà tôi rất dễ ức hiếp có đúng không! !