Vì Sao Đêm Ấy

Chương 45: Chương kết (hoàn)

Mấy ngày sau, Nhiễm Duyệt đang dưỡng thương thì nghe được tin tức Lệnh chủ Cức Thiên đã bỏ trốn. Tuy nhiên ả lại bị đâm chín cây đinh Phục Ma, nguyên khí đại thương.

Nhất thời, yêu ma Cức Thiên phủ tan rã, sĩ khí tiên đạo tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, sau trận chiến này, tiên môn cũng có nhiều tổn hại. Linh Túc cung ngự trên đỉnh Thần Dục gần như sụp đổ. Xây dựng lại cung điện chỉ là việc nhỏ, còn việc phục hồi linh khí e phải tốn chừng trăm năm mới có thể. Thương vong ở Vĩnh Thánh Thiên tông còn nặng nề hơn, đệ tử môn phái dường như bị diệt sạch. Chưởng môn Thiên tông hạ lệnh phong sơn cấm cửa, tạm thời dưỡng sức.

Mấy ngày sau, nàng nghe nói Thượng Dương chân quân chỉnh đốn môn hạ, chọn lại để tử có tư chất để truyền thụ Kính thuật. Thuật pháp này có thể soi rõ yêu tà và thôn diệt yêu ma, chuyên dùng để đối phó với Lệnh chủ Cức Thiên nay đã trốn thoát. Ngoài ra, chân quân còn mở giáo đàn, thu môn đồ khắp nơi, nghiên cứu cách khắc chế ngũ kiếm Cức Thiên và ma chướng của bọn chúng. Chúng Tiên hoàn toàn hưởng ứng, rất nhiều phàm nhân có lòng tu luyện cũng đổ xô tới.

Chắc sắp tới sẽ có thêm một vài môn phái mới được thành lập đây!

Nhiễm Duyệt rảnh rỗi nằm trên giường bệnh, không kìm được nghĩ vậy.

Có điều, tuy nói không có việc gì nhưng cũng chẳng hề nhàm chán. Chiến linh đang ở trong linh phữu vẫn có thể cảm ứng với chủ nhân nên nàng hoàn toàn có thể trò chuyện với Thần Tiêu.

Chỉ là chàng không muốn nàng phải tốn sức, huống hồ chàng cũng chẳng rành việc nhân gian, tán gẫu được vài câu. Viêm Lung thường hay tới tìm nàng chơi nhưng ngại Ninh Sơ nên chẳng dám ở lâu. Ngoài hai người họ, dù là tiên sinh Hoành Nghị hay mấy vị sư tỷ thân quen ở Liệt Diễm đàn nếu không phải đang vội vàng truy kích, tiêu diệt ma vật thì cũng là bận rộn sửa sang phòng ốc, cũng hết sức cố gắng tới thăm được mấy lần.

Ngoan ngoãn nghỉ ngơi hơn nửa thàng, cuối cùng Nhiễm Duyệt cũng có thể xuống giường hành động. Nàng vội vã muốn triệu hoán Thần Tiêu lại bị Ninh Sơ kiên quyết ngăn cản với lí do cơ thể chưa khôi phục, không được cố sức, sau đó đưa nàng tới gặp Ngọc Điệt chân nhân. Sau khi gấp rút tiếp viện Vĩnh Thánh Thiên Tông trở lại, Ngọc Điệt chân nhân đã nghe các đệ tử kể về trận chiến ở đỉnh Thần Dục, duy có tình hình thực tế dưới hồ Túc Tinh là còn chưa rõ. Bởi vì tình trạng của Nhiễm Duyệt nên không thể triệu kiến cho nên có rất nhiều nghi vấn cần Nhiễm Duyệt làm rõ. Sau khi chân nhân nghe hết, bèn phân tích tỉ mỉ với năm vị đàn chủ, cuối cùng rút ra kết luận:

Chúng sinh kính ngưỡng thiên địa, thiên địa cảm ứng chúng sinh. Chấp niệm khi thần linh tiêu vong đã khuấy động hai luồng khí thanh trọc, kết nối hai giới, hóa thành huyền cảnh này. Còn Linh Ky tương tự với “chúc”, tìm ra lời hồi đáp từ nơi sâu thẳm. Nói đơn giản, nguồn gốc của hồ Túc Tinh là Thần Tiêu. Hay chính là tế đàn của Thần Tiêu. Nếu tế đàn bị hủy, hồ Túc Tinh sẽ biến mất. Ngàn vạn chiến linh e cũng chẳng thể giữ.

Mọi người không dám xem nhẹ, lệnh đệ tử canh giữ hồ Túc Tinh cẩn thận, còn Nhiễm Duyệt từ nay sẽ giao cho Việt Vô Kỳ dạy dỗ. Bởi vì tới giờ, các thuật pháp khác đã không còn quá quan trọng với nàng. Chỉ có “Thường Doanh” của Việt Vô Kỳ là không được chểnh mảng.

Kết quả là Nhiễm Duyệt bị Việt Vô Kỳ đóng cửa rèn giũa, khổ tu trong ba tháng, cho tới khi công pháp Thường Doanh của nàng tiến vào tầng thứ năm, Việt Vô Kỳ mới thả nàng ra, cho nàng thoải mái hành động.

Giờ phút này, Nhiễm Duyệt mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa thoải mái được mấy ngày đã nghe được tin tức Việt Vô Kỳ muốn rời khỏi Linh Túc cung.

Nhắc tới cũng lạ, nhớ ngày đầu nàng với Việt Vô Kỳ giống y như câu “đạo bất đồng bất tương vi mưu” (~ người không chung chí hướng chẳng thể cùng mưu sự), mới được đôi ba câu đã đánh nhau tới một mất một còn. Vậy mà sau khi trải qua tất thảy, giờ nàng lại vô cùng sùng kính Việt Vô Kỳ, càng lúc càng thêm thân thiết ỷ lại. Khi nghe được tin tức này, sao có thể ngồi yên, Nhiễm Duyệt sốt ruột chạy đi tìm, muốn giữ người lại.

Việt Vô Kỳ thấy nàng tới, nghe nàng khẩn thiết nài nỉ níu giữ bèn thở dài: “Ta xuống núi làm việc mà, đâu có rời khỏi môn phái, con nghe tin đồn nhảm ở đâu vậy?”

Nhiễm Duyệt gãi đầu, thẹn thùng: “Hả? Là vậy ư…” Nàng nghĩ tới cái gì, vội hỏi, “Vậy sư phụ sắp đi đâu? Người làm gì thế? Có cần người phụ giúp không? Thực ra con cũng đang rảnh, hay là…”

Việt Vô Kỳ xua tay cắt ngang lời nàng, nhắc nhở: “Con đã quên lời dặn của chân nhân rồi ư? Giờ Thần Tiêu ràng buộc với tồn vong của Linh Túc cung ta, không thể rời khỏi đỉnh Thần Dục được, con thân là chủ nhân, đương nhiên cũng không thể tùy ý xuống núi.”

“Dạ…” Nhiễm Duyệt đáp một tiếng, giọng ngập tràn tiếc nuối,

Việt Vô Kỳ cũng hết cách, cô nghĩ một lát rồi bảo: “Ta sắp sửa xuất phát, con tiễn ta xuống núi nhé.”

Nhiễm Duyệt làm sao có thể chối từ, vội mang theo hành lý của Việt Vô Kỳ, cung kính đi theo cô.

Con đường núi bị phá sau trận chiến đã được sửa lại, thềm đá mới xây bằng phẳng không một chút tì vết. Tiết trời sang xuân, sau cơn mưa gió tối qua, hoa rụng phủ kín các bậc thang. Nhiễm Duyệt đi rất chậm, thứ nhất là vì đường núi trơn trượt, hai là vì muốn kéo dài thời gian ly biệt.

Việt Vô Kỳ biết điều này, cô nói với Nhiễm Duyệt: “Lần này ta sẽ tới biển Táng Kiếm.”

“Biển Táng Kiếm?” Nhiễm Duyệt không hề biết nơi này, nhưng nghe tên đã thấy có phần nguy hiểm.

“Ừ, là nơi ta đã triệu hồi được Tuyệt Trảm.” Việt Vô Kỳ đáp.

Nghe câu này, đôi mắt Nhiễm Duyệt như tỏa sáng: “Sư phụ đi tìm tiền bối Tuyệt Trảm ư? Quá tốt rồi!” Biết Tuyệt Trảm tiêu biến, Nhiễm Duyệt cảm thấy rất buồn bã. Nàng luôn cho rằng Linh ky là mối duyên phận ràng buộc cực kỳ mạnh mẽ. Mất đi Chiến Linh đã bầu bạn nhiều năm, làm sao có thể không tiếc nuối đây? Nếu có thể bù đắp thì thật là tuyệt.

Thấy nàng vui như vậy, Việt Vô Kỳ thở dài, giải thích: “Ta là phụng lệnh chân nhân tới biển Táng Kiếm điều tra. Giờ Linh Túc cung đã tổn thương căn cơ, cần nhanh chóng khôi phục. Nếu như nguồn gốc của biển Táng Kiếm và hồ Túc Tinh đều tương đồng thì chắc sẽ có sự tồn tại của những chiến linh khác, sau này có thể trở thành sức chiến đấu mới của Linh Túc cung. Nếu như mọi sự thuận lợi, có thể lập ra được phân đà mới. Cức Thiên phủ đã hiểu được bản chất của Linh Ky ở môn phái ta, nếu như cũng biết được vị trí của biển Táng Kiếm, khó có thể đảm bảo không tái diễn tai họa ở hồ Túc Tinh lần này. Vì lẽ đó việc này không được phép lộ ra, chỉ do ta âm thầm điều tra, đảm bảo vạn sự vẹn toàn, con hiểu chưa?”

Nhiễm Duyệt nghe xong bèn hỏi: “Nếu lại triệu hồi Chiến linh từ biển Táng Kiếm, sư phụ vẫn có thể triệu hồi dược tiền bối Tuyệt Trảm chứ?”

Việt Vô Kỳ không biết là nên tức hay nên nản với nàng, đã nói nhiều như vậy rồi mà vẫn cứ khăng khăng xoay quanh “Tuyệt Trảm”. Cô nhíu mày khiển trách: “Ngày thường con có chăm chỉ học hành không vậy? Tuổi khác, từng trải cũng khác, tâm niệm khác, không người nào có thể gọi ra cùng một chiến linh.”

“Nhưng mà…” Nhiễm Duyệt tranh luận, “Sư phụ từng nói với con, sau này đạo hạnh tinh tiến, có thể luyện hóa ra nhiều linh ky hơn, cũng không phải không có cơ duyên gặp lại…”

“…” Việt Vô Kỳ bị nghẹn lời.

Nhiễm Duyệt trông thấy nét mặt cô, nhoẻn cười, nói tiếp: “Sư phụ, người cũng bảo đó, Linh Túc cung cần thêm sức chiến đấu, mà tiền bối Tuyệt Trảm lại là thần tôn. Nếu thật sự có cơ duyên thì không lí nào lại buông tay được, phải không?”

Dù cho còn có thể gặp lại, nhưng đối phương đã quên mất mọi chuyện khi xưa, rốt cuộc vẫn trở nên xa lạ mà thôi…

Câu nói này trực bên môi Việt Vô Kỳ nhưng nhìn gương mặt tràn đầy vui mừng của Nhiễm Duyệt, cô chẳng thể nói ra, chỉ gật đầu, lạnh nhạt đáp: “Nói cũng đúng. Cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Nhiễm Duyệt thấy cô đồng ý, lại càng vui hơn.

Việt Vô Kỳ sợ nàng cứ mãi nấn ná chủ đề này bèn chủ động hỏi: “Dạo gần đây Thần Tiêu sao rồi?”

“Vô cùng tốt.” Nhiễm Duyệt đáp ngay.

Việt Vô Kỳ liếc nhìn Linh phữu nàng treo bên hông, hỏi vặn: “Lại để cho cậu ta thoải mái hành động?”

“Dạ.” Nhiễm Duyệt phát hiện tầm mắt cô, mỉm cười cầm Linh phữu lên, “Sư phụ yên tâm, tầng năm Thường Doanh dư sức chịu được sự hao tổn đó.”

Việt Vô Kỳ tỏ ý khen ngợi, lại có chút tự kiêu, gật đầu đồng tình: “Đương nhiên rồi. Chỉ là cẩn thận vẫn hơn, ngày thường không được phép để bản thân mệt mỏi quá sức.”

“Đệ tử hiểu rõ.” Nhiễm Duyệt nói thêm, “Giờ chàng đang đọc sách ở Tàng Thư Các thôi.”

“Đọc sách ư?” Việt Vô Kỳ đỡ trán, “Chiến linh mà đi đọc sách thì…”

Nhiễm Duyệt vội vàng giải thích: “Sư phụ yên tâm, không xem điển tịch pháp thuật gì đâu. Gần đây hình như đang xem bản đồ địa lý, tìm hiểu phong tục địa phương.”

Việt Vô Kỳ ngước mắt: “Xem bản đồ địa lý, tìm hiểu phong tục địa phương?”

“Vâng, bảo là biết quá ít chuyện nhân thế nên muốn học.” Nhiễm Duyệt đáp.

Việt Vô Kỳ khựng lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nghiêm túc hỏi: “Trước đó con kể là khi triệu hồi cậu ta ở hồ Túc Tinh đã dâng hiến tính mạng và cả tâm thần hồn phách, yêu hận nhung nhớ có phải không?”

Nhiễm Duyệt gật đầu: “Vâng.”

Việt Vô Kỳ bật thốt hai chữ như chém đinh chặt sắt: “Quá nhiều.”

“Hả, ơ ơ?” Nhiễm Duyệt không hiểu.

Việt Vô Kỳ vòng tay trước ngực, vẻ mặt cực kỳ âm trầm: “Xưa nay việc cung phụng cầu thần có độ. Việc tế người cũng có quy tắc. Kính dâng tất thảy của bản thân mà quên thêm điều ước thì quả tối kị. Nếu đã vậy, địa vị lập tức đảo chiều. Thay vì nói con là chủ nhân của Chiến linh, chẳng thà nói, con đã trở thành đồ tế của thần.”

Sau khi nghe xong, Nhiễm Duyệt không hề kinh sợ, chỉ cười đáp: “Tình hình lúc ấy nguy cấp, không có biện pháp nào tốt hơn. Chút hy sinh đó chẳng đáng là bao.”

“Ừ, ta vốn cũng nghĩ như vậy. Kiểu gì cũng còn có Linh ky, cho dù đối phương là thần, vẫn có thể ràng buộc được phần nào.” Dù đã nói vậy nhưng vẻ mặt Việt Vô Kỳ vẫn nặng nề, “Được thần linh yêu mến, chỉ e từ nay sinh tử gắn bó, khó thể nào thoát khỏi. Nhưng con một lòng cầu trường sinh, lại thường xuyên thổ lộ “vĩnh viễn không cách rời”, chắc hẳn sẽ có thể chấp nhận điều này. Chỉ là…”

“Chỉ là sao ạ?” Nhiễm Duyệt sốt sắng.

Việt Vô Kỳ cúi đầu thở dài: “Cậu ta đang học làm người.”

Nhiễm Duyệt ngẩn người, bỗng nhớ tới một chuyện. Vào đêm cắt đứt linh ky, nàng từng thổ lộ lòng mình với chàng chiến linh của nàng, khi đó chàng đã trả lời rằng: “Tình yêu nam nữ mà chủ thượng nói ta không hiểu rõ. Tuy nhiên nếu còn có thời gian, nhất định sẽ cố gắng học được…”

Nhiễm Duyệt cũng không rõ tâm trạng mình vào thời khắc ấy, chỉ nhớ lúc đó nàng hoảng hốt không nói nên lời. Lúc này, nàng bỗng nghe thấy tiếng gọi khẽ: “Chủ thượng?”

Nhiễm Duyệt giật mình, đáp lại một tiếng theo bản năng: “Thần Tiêu?”

Lời vừa dứt, một cơn gió nhẹ phảng qua. Thần Tiêu bỗng chốc xuất hiện, nhẹ nhàng bay xuống trước người nàng, cười hỏi: “Ta từ Tàng Thư Các về mà không gặp chủ thượng. Sao chủ thượng lại ở đây?”

Lúc này Nhiễm Duyệt mới nhận ra, tiếng gọi ban nãy là đang cảm ứng lẫn nhau, là Thần Tiêu đang muốn xác định vị trí của nàng. Nàng lúng túng mỉm cười, ánh mắt lướt qua Thần Tiêu rồi lại tới Việt Vô Kỳ.

Việt Vô Kỳ nhìn hai người, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Cô lắc đầu nói với Nhiễm Duyệt: “Lại nói, khi nào tới lúc cần thiết, con phải dùng Ám ảnh thiên la đấy nhé.”

Nhiễm Duyệt gật đầu khô khốc.

Việt Vô Kỳ không nói thêm gì nữa, cầm lấy hành lý, nói lời từ biệt rồi bỏ đi.

“Việt đàn chủ xuống núi làm gì vậy?” Thần Tiêu hỏi.

Nhiễm Duyệt ghi nhớ kỹ những điều vừa mới nghe, nàng không dám nhìn chàng, cố hướng mắt về phương hướng Việt Vô Kỳ rời đi, lúng túng kể: “Sư phụ đi tìm tiền bối Tuyệt Trảm…”

Thần Tiêu trông thấy dáng vẻ không được tự nhiên của nàng, lại nhìn theo tầm mắt nàng. Chàng suy nghĩ một lát rồi nghiêng người cúi đầu, hôn nhẹ lên trán nàng.

Nhiễm Duyệt hoảng hốt, cả gương mặt thoắt đỏ bừng. Nàng giơ tay che trán nhìn chàng, lắp bắp: “Chàng… chàng… chàng học ở đâu vậy?”

Thần Tiêu thấy phản ứng của nàng mà lại mỉm cười vô cùng thản nhiên: “Chủ thượng đã chấp nhận nhìn ta rồi.”

“…”

Nhiễm Duyệt không nói nên lời.

Con đường phía trước có vẻ như sẽ có rất nhiều trắc trở nhưng đi tới giờ, nàng chưa từng hối hận.

Nàng bật cười, “Thật là…”

Lần này, nàng sẽ cẩn thận nắm chặt vì sao của mình. Linh Ky cũng được, Ảm ảnh thiên la cũng được ~~~

~

Lời tác giả:

Coong coong coong,

Chào bạn bè gần xa, mình đã comeback rồi đây

Lần này kéo dài lâu như vậy, suýt chút nữa đã không giữ được lời hứa hoàn truyện.

Là vì mình đã bị dính bệnh rùi, khụ khụ

Ừm, tổng thể mọi thứ khá là nhẹ nên không sao

Vì thế hy vọng mọi người đều có thể khỏe mạnh bình an và vui vẻ.

Khụ, xem xong chương này nhất định mọi người cũng phát hiện ra một chuyện.

Đó chính là: Tay thợ săn xuất sắc luôn tìm được con mồi ưng ý.

Mọi người cho rằng: nữ chính có được chiến linh cực mạnh

Nhưng thực tế là: nam chính đạt được đồ tế quá thỏa mãn.

Chuyện là như vậy đấy.

Tuy đến cuối cùng câu chuyện này nghe vẫn không ra ngôn tình cho lắm nhưng vấn đề này mình đã kiểm điểm sâu sắc bằng hành động…

Cứ để nam chính đọc thêm 100 cuốn ngôn tình ở Tàng Thư Các nha.

Và cuối cùng, tình tiết sau này của HLV Việt và Tuyệt Trảm sẽ do mình chịu trách nhiệm tiết lộ với mọi người:

Người thì không thể tắm hai lần trên một dòng sông nhưng té ngã hai lần trong cùng 1 cái hố là điều hoàn toàn có thể xảy ra…

Chuyện là như vậy đó.

Cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ, dù cho câu chuyện này đã kéo dài rất lâu, lâu tới nỗi mình cũng viết ra một số sơ hở trong tình tiết, khụ khụ

Nhưng chỉ cần hoàn truyện là mình đã win.

Cuối cùng, xin chúc lời chúc quen thuộc: Chúc mọi người ai nấy có CP, ngày ngày đều vui vẻ~~~

Mình sẽ gặp lại sau nhé~~~