Đinh Phục Ma…

Chính khí vào theo trường đinh chấn động tới mức chân Lệnh chủ rung rung.

Ả cố giữ vững cơ thể, nắm chặt bảo kiếm Tang Uyển trong tay, Thần Tang Kim Nhụy trong cơ thể được bảo kiếm dẫn động, sinh ra vô số dây leo, hòng đẩy đinh Phục Ma ra.

Nhưng giờ ả chỉ còn lại một viên Kim nhụy, đương nhiên không thể so với lúc trước, quá trình đau đớn kéo dài đằng đẵng khiển ả nóng giận không chịu nổi.

Ả nhìn theo nơi tia sét hạ xuống thấy ngay Thần Tiêu đang ôm Nhiễm Duyệt lướt xuống.

Vừa thấy hai người này, ngũ quan ả vặn vẹo, ả mở miệng, giọng sắc bén chói tai: “Khổ thân ngươi còn phải bò dậy từ Hoàng tuyền!”

Lời vừa dứt, ma khí dày đặc ồ ồ tuôn ra từ vết thương của ả.

Ma khí nấn ná trên nền đất tựa một đầm lầy.

Thần Tiêu thấy vậy nhẹ nhàng đẩy Nhiễm Duyệt ra: “Chủ thượng mau đứng xa ra.”

Nhiễm Duyệt hiểu rõ tình thế, không nói nhiều, mau chóng đi ra.

Thần Tiêu mỉm cười nhìn theo nàng rời đi, lúc chàng quay lại nhìn về phía Lệnh chủ, nụ cười đã thu lại.

Chàng phất tay, những tia sét mang theo sức mạnh vạn cân giáng xuống.

Lệnh chủ chẳng hề né tránh.

Dù phải chịu một đinh Phục Ma nhưng còn bốn thanh bảo kiếm, ả vẫn có lòng tin.

Giống y như lúc trước, sấm sét đã bị ngăn đỡ.

Tia sét rải rác chớp tắt trong đám ma khí chờn vờn đầy đất.

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…” Lệnh chủ cười nói, “Thần thì có làm sao?! Một tên bị Linh ky kiềm chế không thể dốc toàn lực.

Một tên đã tiêu hao gần hết linh lực, chỉ biết kéo dài hơi tàn! Bổn tọa không tin không diệt được các ngươi!”

Trong tiếng cười ngang ngược ngông cuồng ấy, giọng của Thần Tiêu nghe thật nhỏ bé: “Chúng ta đã diệt vong từ lâu.”

Nghe được lời ấy, Tuyệt Trảm không khỏi bật cười.

Hắn ngửa đầu thở dài, lặp lại câu nói đó: “Chúng ta đã diệt vong từ lâu…”

Tiếng nói bình thản, ôn nhu và bằng phẳng.

Mọi tâm tình nháy mắt hóa hư không, thứ còn sót lại chỉ có khoảng không trống rỗng.

Đó là cảm giác chưa từng có khiến cho Lệnh chủ cũng hoang mang.

Đúng, đứng trước mặt ả là những sự tồn tại chẳng phải thần linh từ lâu rồi.

Bọn họ chỉ là bóng ma thủa viễn cổ, là tiếng vọng từ bỉ thế, nói gì tới tiêu diệt?

Động lòng từ bi, đáp lại cầu nguyện – thứ vẫn chiến đấu với ả đều là thứ nhỏ bé yếu đuổi tới nhường này sao?

“Đừng khiến cho bổn tọa ghê tởm!” Lệnh chủ nghiến răng nghiến lợi rống lên một câu, tiện đà giơ tay áp xuống làm bốn thanh kiếm cắm xuống đất.

Dưới năng lực của bảo kiếm, núi đá chấn động, cỏ cây khô héo, gió quật như đao, lửa đỏ bùng lên dâng trào ma khí, dường như muốn nuốt trọn cả đỉnh Thần Dục.

Thần Tiêu nhanh chóng tung người lên dẫn sét tới.

Lệnh chủ cười khẩy, hoàn toàn không để vào mắt.

Nhưng khiến ả bất ngờ là sét không hề đánh về phía mình.

Chỉ thấy tiếng sấm nổ ầm ầm khắp xung quanh ngọn núi Thần Dục.

Trong ánh điện sáng lòa, xương thịt yêu ma bật tung lên rồi phút chốc tan thành mây khói.

Muốn loại bỏ ma chướng ư?!

Lệnh chủ phát hiện ý đồ của chàng, đang định củ động, dưới chân chợt lóe ánh kiếm suýt nữa đã xuyên thấu hai chân ả.

Ả cúi đầu chỉ thấy không biết khi nào trên mặt đất đã hiện đầy hoa văn hình kiếm.

“Sắp chết còn giãy dụa.” Lệnh chủ nhìn Tuyệt Trảm châm chọc, “Thủ đoạn cỡ này cũng dám nhốt bổn tọa?!”

Tuyệt Trảm không trả lời.

Hắn không biết chỗ linh lực còn lại của bản thân còn có thể duy trì kiếm trận trong bao lâu, chỉ cố tập trung hết sức.

Lệnh chủ lộ vẻ mặt cực độ phiền chán, ả trỏ ngón tay, ma khí mang theo lửa mạnh hóa thành ngàn vạn mũi tên xông thẳng về phía Tuyệt Trảm.

Giờ khắc này, đến cả né tránh Tuyệt Trảm cũng không còn sức nữa.

Thực ra, cũng chẳng cần né…

Từng mũi tên đâm thủng lỗ chỗ, khi ngửa mặt ngã xuống, trước mắt của hắn chỉ có tia lửa ngợp trời, sáng rực chói mắt.

“Tuyệt Trảm!”

Tiếng gọi nghe vừa quen mà vừa lạ.

Không để hắn kịp ý thức được, hắn đã được một người nào đó đón vào lòng.

Ôm hắn bằng cái ôm có phần cứng ngắc, giống như chủ nhân của nó, xưa nay chẳng có tí ti quan hệ nào với hai chữ “dịu dàng”.

Hắn muốn trào phúng nàng một câu nhưng cứ mãi không thốt lên nổi tiếng nào.

Tâm tư dần trở nên ảm đạm khiến hắn nổi lên nỗi sợ vô cớ.

“Việt Vô Kỳ? Tới đúng lúc lắm!” Trong lời nói của Lệnh chủ chỉ có sự căm hận tột cùng, “Vậy bổn tọa sẽ để các ngươi cùng sống cùng chết với nhau!”

Dứt lời, mưa tên lại bùng lên.

Tuyệt Trảm giật mình tỉnh lại, đẩy Việt Vô Kỳ ra.

Việt Vô Kỳ lùi về mấy bước rồi lại tiến lên đỡ đòn.

Nàng giơ tay kéo hắn vào lòng rồi gọi Ám Ảnh Thiên La ra, dây xích quấn quanh thành tường chắn, đỡ mưa tên.

Lệnh chủ trông thấy, nhíu mày.

Ma khí với lửa nóng là thứ mà ám ảnh thiên la không thể ngăn cản.

Lẽ nào…

Đúng lúc này, ả chợt thấy linh khí thanh tịnh dồi dào khắp nơi ùn ùn kéo tới, đinh Phục Ma đương găm trong tim chấn động mạnh, suýt chút nữa khiến ả khuỵu ngã.

Lệnh chủ ngẩng đầu lên, chỉ thấy một tia sét đánh tan hết thảy, mây đen giăng kín bầu trời xanh đã bị xua tan đi hết, ánh bình minh rực rỡ chiếu sáng khắp đất trời.

Đêm dài đã tận, ma chướng đã rách…

Tiếng người nổi lên tứ phía.

Lệnh chủ hoàn hồn, chỉ thấy vô số Chiến linh phi thân tới.

Không để ả kịp ứng đối, kính quang chói lọi đã chiếu xuống, kiềm chế hành động của ả, làm mờ mắt ả.

Theo sau đó là vệt sáng vàng lao nhanh tới, đâm vào cơ thể ả.

Đinh Phục Ma?!

Tiếng gào thét thê thảm chớp mắt vang vọng khắp đỉnh Thần Dục.

Thượng Dương chân quân phi thân xuống, nâng bảo kính trong tay, ra lệnh: “Thần Hoang Thái Hư! Thu!”

Trong bảo kính, đột ngột sinh ra những tia sáng nhiều như tơ sợi hướng về phía Lệnh chủ, kéo ả vào trong gương.

Lệnh chủ phát hiện, tiếng gào thét lại càng thêm sắc bén.

Sợi tơ ánh sáng ngừng lại, nhất thời không thể tiến lại gần.

“Ma đầu, ngươi đã bị ghim chín cây đinh Phục Ma, hôm nay bổn tọa nhất định sẽ thu phục được ngươi!” Thượng Dương chân quân quát lớn, kính quang trong tay lại càng thêm mạnh mẽ.

Bị quản chế bởi đinh Phục Ma, ma khí quanh người Lệnh chủ xao động bất ổn.

Tứ chi không trọn vẹn, ngũ quan dữ tợn khiến dáng dấp ả trông cực kì kh ủng bố.

Ả không nói gì chỉ gầm rú như dã thú.

Đột nhiên, toàn bộ đỉnh Thần Dục chấn động dữ dội.

Vách núi vỡ vụn, đất đá rơi xuống tầng tầng lớp lớp đổ về phía mọi người.

Vào lúc mọi người vội vàng tránh né, lại có thêm bùn đất trào ra từ trong núi…

Thấy tình hình biến đổi như vậy, Thượng Dương chân quân đành tạm thu bảo kính về, đánh một chưởng về phía mặt đất, “Đi ra!”

Bốn thanh bảo kiếm theo tiếng chui từ dưới đất ra, lượn vòng quanh người Lệnh chủ.

Lệnh chủ giơ tay, nắm lấy Tang Uyển, dường như đã lấy lại được chút lí trí.

Ả đọc lời chú “Sâm la vạn tượng”, xung quanh lại sinh ra tầng tầng lớp lớp ảo ảnh.

Thượng Dương chân quân dùng kính quang chiếu rọi, thấy được Lệnh chủ đang chìm trong ma khí, nương theo ảo ảnh mà bỏ chạy.

Ông nhíu mày phi thân đuổi theo, cất cao giọng điều động: “Ai còn hành động được thì theo ta!”

Mọi người tuân lệnh, dồn dập đi theo.

Nhiễm Duyệt đương nhiên không cam lòng bị bỏ lại nhưng khi nàng vừa bước được một bước đã bị giữ lấy eo rồi rơi vào một cái ôm.

Nàng giật mình, đến khi trông thấy rõ người ôm nàng, không khỏi vừa buồn cười vừa xen lẫn đôi phần lúng túng, “Thần Tiêu, ta có thể đi… à, thế này cũng được, chúng ta cùng đuổi theo nào!”

Thần Tiêu lắc đầu, “Chúng ta không đi.”

“Ơ, sao vậy?” Nhiễm Duyệt chẳng thể ngờ chàng sẽ từ chối nên không khỏi sững sờ.

Thần Tiêu khuyên can: “Vết thương của chủ thượng vốn không nhẹ, phe ta đã tổn thất quá nặng.

Giờ chủ thượng chỉ duy trì hành động bằng ý chí, dù đuổi kịp cũng không thể làm được gì.”

“…” Nhiễm Duyệt câm nín không thốt nên lời phản bác, vì khi nghe chàng nhắc tới, cơn đau khắp toàn thân dường như thức tỉnh.

Đừng nói tới việc truy kích Lệnh chủ, e là bước đi cũng khó khăn lắm rồi.

“Đúng phải không?” Thần Tiêu mỉm cười, cất bước đi tìm đệ tử chữa trị.

Nhiễm Duyệt chẳng thể làm gì.

Nàng ỉu xìu ngả vào vai chàng, rầu rĩ than thở: “Vất vả lắm mới đánh bại được ma đầu…”

Thần Tiêu không tiếp lời, chỉ nói: “Chủ thượng nhớ thu ta vào trong linh phữu.”

Nhiễm Duyệt thở dài, “Được rồi.”

“Ta tiêu hao quá lớn, trước khi chủ thượng khỏi hẳn, không nên gọi ta ra.” Thần Tiêu lại tiếp tục căn dặn.

“Được…” Nhiễm Duyệt uể oải đáp lời.

“Chủ thượng” Thần Tiêu gọi nàng, ngữ điệu ấm áp vẫn như xưa nhưng lời nói ra lại có đôi phần thâm trầm, “Tính mạng còn cả tâm thần hồn phách, yêu hận nhung nhớ, tất cả đều thuộc về ta nên không thể tổn hại một chút nào.

Chủ thượng hiểu chứ?”

Nhiễm Duyệt cứng đờ người, ngước mắt nhìn thẳng vào Thần Tiêu.

Đôi mắt chàng thấm nét cười, rạng ngời rực rỡ.

Chìm trong biển hào quang, ấy vậy mà nàng lại nảy sinh lo sợ và hoài nghi.

Hay là nàng… đã cung phụng sai sai chỗ nào?

Lại nói tới trong đại điện đàn Trấn Minh, Việt Vô Kỳ đỡ Tuyệt Trảm ngồi trong đạo đàn.

Chiến đấu liên tục, đại điện đã cực kỳ rách nát, dòng nước dưới đạo đàn cũng trở nên khô cạn.

Việt Vô Kỳ nhíu chặt hàng mày, cố chắt chiu lấy một vốc nước rồi nàng ta nâng tay Tuyệt Trảm lên thực hiện thuật pháp Yếm Linh triệu.

Linh ky đã đoạn, không biết thuật pháp này còn có tác dụng hay không, chỉ có thể cố hết sức…

Hơi nước bốc lên, ảo hóa thành bảy màu.

Trong quầng sáng hoa mĩ, Tuyệt Trảm từ tốn cất lời:

“Biển Táng Kiếm…”

Nghe tới ba chữ này, tay Việt Vô Kỳ run lên nhè nhẹ.

Tuyệt Trảm phát hiện rung động của nàng, tay khép lại, nắm chặt tay nàng: “Dòng nước cô dẫn dưới đạo đàn không chỉ có nước hồ Túc Tinh mà còn lẫn cả nước biển Táng Kiếm… Vì thế mà pháp thuật của Linh Túc cung mới có thể có tác dụng với ta…”

Biển Táng Kiếm – hồ nước nguyền rủa mai táng vô số binh khí chính là nơi lần đầu gặp gỡ của nàng và hắn.

Hắn đã khôi phục trí nhớ?

Tim Việt Vô Kỳ đập thình thịch, cơn đau mơ hồ dấy lên cứ dây dưa quấn lấy.

“… Đã đến nước này rồi dùng Yếm Linh triệu còn ý nghĩa gì đâu?” Tuyệt Trảm nở nụ cười, hỏi một câu như thế.

Việt Vô Kỳ cẩn thận lựa lời, khẽ khàng hỏi hắn: “Ngươi còn chuyện gì muốn làm nữa?”

Tuyệt Trảm trầm mặc trong phút chốc, tay nắm nàng từ từ buông lỏng.

Hắn rời khỏi sự nâng đỡ của nàng, cố hết sức đứng lên.

Hắn trụ vững cơ thể, dựng thẳng sống lưng, sau đó nhìn nàng.

Ánh mặt trời óng ánh rơi xuống từ trên mái điện đổ nát.

Đứng dưới đó, hắn cũng cảm thấy rất ấm áp.

“Việt Vô Kỳ,” hắn trịnh trọng gọi tên nàng rồi từ tốn cất lời, “Ta hóa sinh từ trong sát phạt, cảm ứng lời nguyền rủa của thế nhân: Phàm bất kỳ ai cầm binh khí trong tay, lòng mang chiến ý, ta tất chém.” Hắn nói tới đây bèn khe khẽ thở dài một tiếng, “Chúc chú là cùng loại, cầu xin Thần ban phúc hay giáng họa đều không có gì khác biệt.

Cho nên lời nguyền rủa này cũng là một lời cầu xin, đó là “ngừng chiến”…”

Việt Vô Kỳ ngơ ngác nghe hắn nói, dường như đang gắng sức lý giải.

Dần dần, nàng có phản ứng, lắc đầu buồn bã tựa như đang phủ định cái gì.

Ngừng chiến – lấy chiến tranh để cản chiến tranh, lấy giết chóc ngăn lại giết chóc.

Thì ra một thân sát ý của hắn không phải vì căm ghét sinh linh khắp thế gian mà ngược lại.

Nó bắt nguồn từ sự phản kháng của những con người yếu thế với lòng bi phẫn uất ức tột cùng.

Nhất thời nàng nhớ tới rất nhiều thứ, nhớ cảnh tượng yêu ma tàn phá, sinh linh đồ thán, nhớ tới lý tưởng bảo vệ con người.

Vì thế dù tay nhuốm sát nghiệt cũng vẫn kiên định tới cùng, tuy con đường có khó khăn dài dòng trắc trở, nàng cũng chẳng nề hà tiến lên.

Nàng giờ đây đã đi qua cả một chặng đường dài…

Chấp niệm truy tìm Chiến linh – tìm kiếm người chết khi còn sống tới nỗi linh ky tổn hại, sức mạnh mất khống chế.

Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra, khi đối mặt với sát ý hung bạo này, nàng theo bản năng đã rút kiếm tự vệ…

Phàm bất kỳ ai cầm binh khí trong tay, lòng mang chiến ý, ta tất chém.

Đáp án này châm chọc biết nhường nào…

“Thì ra là như vậy.” Việt Vô Kỳ dùng gương mặt lạnh băng cố nén sự run rẩy trong lời nói.

Nàng cúi đầu ôm quyền hành lễ, “Mọi chuyện cũ do ma xui quỷ khiến, là ta quá đỗi nông cạn, hiểu lầm Thần tôn.

Mắc nợ quá nhiều, không biết làm sao trả lại.

Nếu có việc gì có thể dùng tới ta, xin Thần tôn nói rõ.”

Thái độ của nàng đoan chính khiêm tốn biết bao.

Ngôn từ chân thành biết bao.

Chỉ là từng câu từng chữ này quá khó nghe khiến hắn nhíu mày.

“Ta không phải là yêu ma.” Câu nói này hắn nói ra khá miễn cưỡng.

Rồi hắn chợt mỉm cười tự giễu, nhìn người trước mắt chăm chú, hỏi, “Tâm ma có thể diệt trừ rồi phải không?”

Việt Vô Kỳ ngước mặt lên thấy hắn đang nhìn mình với vẻ mặt phiền muộn.

Nàng ngạc nhiên với sự chậm chạp của chính mình, cứ đem tất cả quy thành “phụ lòng” nhưng rốt cuộc nàng đã coi thường hắn…

Tuyệt Trảm hít vào một hơi, có mấy lời muốn nói nhưng dường như không cần phải nói.

Những điểm sáng chói mắt từ từ vỡ vụn trên người hắn.

Ý thức của hắn cũng tan vỡ theo, dần hòa tan dưới ánh mặt trời ấm áp.

Hắn cụp mắt, nhìn điểm sáng liên tục tản ra từ trên người mình, chần chừ mãi rốt cuộc vẫn cất lời:

“Việt Vô Kỳ, ta quả nhiên vẫn cứ…” Hắn khựng lại, dường như đang bối rối điều gì.

Sau đó gằn giọng một chút, nói với nàng, “chán ghét cô.”

Lời này rơi vào tai Việt Vô Kỳ cũng khiến nàng bối rối.

Ánh sáng tan biến hết, trước mắt đã hóa thinh không.

Nàng đứng lặng người, rồi chợt nhớ ra, ngoài xin lỗi còn có một câu vốn nên nói cho hắn biết:

“Cảm ơn ngươi.”

~

Tác giả:

Coong coong coong, chào mọi người, lần này mình đã quay lại rất nhanh rồi đây~~~

Khụ, đúng như mọi người thấy đó, Lệnh chủ rời sân, câu chuyện đã chính thức đi tới hồi kết ~~~

Xem xong chương này nhất định mọi người cũng có một cảm tưởng, đó chính là: tính cách quyết định vận mệnh, tình yêu cũng cần cố gắng.

Sau đây mình xin giải thích về khái niệm “chúc chú là cùng 1 loại”.

Đầu tiên chú là nguyền rủa.

Chúc, với ý nghĩa ban đầu là chỉ hoạt động cầu khấn thần linh.

Mà phạm vi cầu khấn rất là rộng.

…………..

(xin được lược bớt rất nhiều trích dẫn giải thích của Hồ Ly) Không màng tới nội dung, Là thỉnh cầu mang phúc đến hay giáng họa xuống, đều gọi là “chúc”.

Từ ngữ ngày càng phát triển, mà nghĩa từ có mối tương quan mật thiết với tư duy của người dùng.

Tư duy của mọi người ngày càng tinh vi sẽ phát hiện cầu phúc hay cầu giáng họa rất khác biệt, nếu chỉ dùng từ “chúc” sẽ không chính xác.

Nên phân hóa ra từ “chú” (nguyền rủa).

Cho nên phạm vi từ “chúc” đã bị thu hẹp lại.

Sư tương đồng về phát âm của 2 từ “chúc” và “chú” cũng nói rõ quan hệ đồng nguyên của chúng.

Tóm lại.

Nói một cách đơn giản.

Thần bảo vệ phe ta đánh đâu thắng đó – Thần giáng họa phe địch chết không được tử tế.

Kết quả cả hai đều giống nhau.

Lấy chiến tranh để cản chiến tranh, lấy giết chóc ngăn lại giết chóc.

– chấp niệm của Tuyệt Trảm không phải là giết chóc mà là hòa bình tối thượng.

[mắt nhìn xa xăm ~~~~]

Bởi vậy hắn không phải là rồng Komodo mà là Godzilla.

Dù sao sau khi bỏ vũ khí xuống, trở về với nguyên bản, Godzilla sẽ không tấn công nữa.

[Tuyệt Trảm: cút mau cho ông đây!!!]

Được rồi, không nói lung tung nữa, còn một chương cuối, mình sẽ cố gắng hết sức!!!

Moa moa moa ~~~

~

Lion: Lúc đọc đoạn nói chuyện của Tuyệt Trảm với Việt Vô Kỳ mình thấy rất nhiều dấu hỏi chấm, khó hiểu quá.

Sau khi đọc đoạn giải thích ở comt của tác giả thì đã hiểu được rõ, nên nếu cần hiểu thêm các bạn có thể đọc thêm đoạn comt mình đã trích edit ở bên dưới nhé.

Thực ra, đoạn này mình nấn ná rất lâu mới viết được, nhưng với tính cách của Huấn luyện viên Việt thì nhỏ một giọt nước mắt cũng nằm trong tính toán.

Có thể thừa nhận sai lầm, có cảm giác hối hận, có đau lòng và tiếc nuối, có lòng muốn bù đắp nhưng chắc chắn sẽ không có mềm yếu và dây dưa.

Cái này là trời sinh tính vậy á….

Dựa theo thiết lập của truyện, Việt Vô Kỳ có thể triệu hồi được Tuyệt Trảm là vì chính khí lẫm liệt muốn diệt cỏ tận gốc ma đầu của nàng.

Tới cuối cùng, niềm tin này vẫn chưa từng thay đổi.

Dù cho có rất nhiều hiểu lầm và không tin nhau… nhưng vẫn là chiến hữu ăn ý ngầm hiểu nhau nhất.

Câu “ta chán ghét cô”: thực ra tính cách của Tuyệt Trảm và Việt Vô Kỳ rất giống nhau.

Chia lìa đã là kết cục chắc chắn cho nên sẽ không dây dưa thêm gì.

Từ biệt không nên mang theo yêu hận, chỉ nên là buông tay.

Nhưng nhìn người trước mắt, rốt cuộc vẫn không thể kìm lòng muốn tính toán nàng.

Câu này chính là để đáp lời cho tâm tư trước đó của Việt Vô Kỳ, “Ta vốn cho rằng hắn cố ý nói những lời này để khiến ta hối hận ảo não nhưng thực ra hắn muốn hóa giải nút thắt lòng ta, là ta đã coi thường hắn.” còn về phía Tuyệt Trảm, “Không, cô nhìn chuẩn đấy, ta ít nhiều gì cũng muốn cô phải hối hận ảo não…”

Chính là như vậy đó.

~

Khụ, huấn luyện viên Việt rất là thích Tuyệt Trảm, nhưng khi Tuyệt Trảm mất khống chế đã thực sự muốn giết nàng.

Sau khi Tuyệt Trảm mất đi ký ức thì mấy lời kiểu “chán ghét”, “căm ghét” lại nói ra càng nhiều.

Yêu thì cũng có chừng có mực, đã không thể đánh lại chấp niệm của hắn, tình cảm của nàng cũng hóa thành chuyện cười.

Rồi hiểu lầm là yêu ma khiến cho nàng đối với niềm tin của mình cực kỳ dao động.

Cũng là nguyên nhân dẫn tới linh ky bất ổn.

Cho dù sau đó biết Tuyệt Trảm là thần, tình cảm đã không thể nghịch chuyển.

Thần mang tính vô tư không vụ lợi, Nàng càng không thể cho rằng Tuyệt Trảm sẽ nảy sinh tình cảm quyến luyến hay yêu quý gì nàng như thể con người.

Ôi chao, tóm lại, những năm này huần luyện viên Việt tuy không thể trừ được tâm ma nhưng đã nhìn thấu ái tình – lòng không có đàn ông, rút đao sảng khoái luôn!

Bật ngón tay cái!.