Hơn chín giờ tối, cuộc sống của những con người sống về đêm của thành phố Z mới bắt đầu, cả thành phố phủ đầy ánh sáng như ngọc, náo nhiệt vô cùng.

Giản Hân Bồi ngồi ở ghế sau xe, xuất thần nhìn ngoài cửa sổ, sắc mặt lại không chút thay đổi. Đúng vậy, thành phố Z là một nơi tràn ngập sức sống của người trẻ tuổi, ban ngày phồn hoa, ban đêm rực rỡ, không kém thành phố A bao nhiêu, nhưng mà, nàng làm thế nào cũng không thể khiến bản thân hoàn toàn hoà nhập vào nơi này. Bóng đêm mê người ngoài cửa sổ xe là thuộc về người khác. Nơi này không có người nàng yêu, không có bạn bè thân thuộc, không có nơi trái tim hướng về. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu trải đầy hình ánh phố lớn ngõ nhỏ của thành phố A quen thuộc, những toà nhà cao tầng khí phách, ngã tư đường rộng lớn bằng phẳng, còn có...xích đu nơi sân thể dục trường tiểu học, sân bóng rổ ở sân trường trung học, cùng khu vườn nhỏ mỗi mùa xuân đến liền xanh mướt một màu, trăm hoa đua nở. Nàng nhớ hồ sen ở ĐH A, chỉ cần thoáng nghĩ là nàng như thể ngửi được hương hoa quế thoang thoảng...

Cứ mỗi khi đêm xuống, con người dường như càng trở nên yếu đuối, nước mắt Giản Hân Bồi cứ vô thanh vô tức lặng lẽ lăn dài trên gò má. Tay phải nàng nhẹ nhàng vuốt ve sợi lắc bạc trên cổ tay. Tất cả những kỉ niệm trong ký ức đều không thể tách rời con người mà nàng nhớ nhung khôn xiết kia. Đột nhiên, vô số hình ảnh thi nhau chất chồng hiện lên trong tâm trí, sau đó dừng lại ở một hình ảnh, tiểu học năm lớp sáu, nàng mặc váy hoa, hơi nghiêng đầu ngồi trên xích đu cười, Tần Hàm Lạc ở một bên vừa đẩy xích đu cho nàng, vừa dùng giọng con nít trong trẻo đọc thuộc lòng một câu trong Hồng Lâu Mộng: "Nữ nhân nhạc, thi thiên giá thượng xuân sam bạc." Nàng vui vẻ khanh khách cười, mà Tần Hàm Lạc đẩy xích đu lên thật cao......

Giản Hân Bồi nghĩ đến đây lòng liền chua xót khó nhịn, nàng lấy bàn tay hơi che mắt lại, miễn để người lái xe nhìn thấy dáng vẻ mình lúc này qua gương chiếu hậu. Nàng hoài niệm cỡ nào quãng thời gian thơ ấu của hai người, thực hi vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, như vậy nàng có thể chọn duy nhất một lựa chọn một lần nữa. Nàng có thể như nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, có một tình yêu hoàn mỹ nhất, một tình yêu không nhuốm hạt bụi nhỏ.

Ra khỏi thang máy, Giản Hân Bồi lấy chìa khoá, mở cửa căn hộ của mình. Tuy nói là nhà nàng, nhưng thật ra là căn nhà hai tầng mà vợ chồng Giản Mặc Thanh mua chưa đến một năm ở thành phố Z mà thôi. Từ lâu trước đó, Chu Vân Tố đã bắt đầu mua bán nhà dưới sự khuyên bảo của anh trai mình làm trong ngành bất động sản. Bà đem toàn bộ tiền để dành mấy chục năm trời của mình và Giản Mặc Thanh đầu tư vào đó, cộng thêm có tiền vốn của anh trai duy trì, tấn công mãnh liệt trên thị trường bất động sản ở Trung Quốc, mấy năm qua quả thực buôn bán lời không ít tiền, cho nên vừa gặp phải chuyện của Giản Hân Bồi, bà liền lập tức ngừng công việc, tình nguyện ngày ngày ở bên Giản Hân Bồi, toàn tâm toàn ý chăm lo cho cuộc sống của nàng. Còn thêm vấn đề chồng bà Giản Mặc Thanh không thể bỏ dở công việc ở thành phố A được, bà lại càng an tâm định cư ở thành phố Z, cho nên căn nhà ở đây được trang hoàng khá kỹ lưỡng, tuy xa không bằng căn nhà ở thành phố Z, nhưng đối với Giản Hân Bồi mà nói, nơi này cũng chẳng khác gì một cái lồng chim hoa lệ.

"Con ăn cơm tối chưa?" Chu Vân Tố vừa thấy nàng vào liền vội vàng tươi cười đứng lên từ sô pha.

"Con ăn rồi." Giản Hân Bồi miễn cưỡng nói.

"Bồi Bồi, mẹ đã nói với con rất nhiều lần rồi, sau này bữa tối cố gắng về nhà ăn đi, đồ ăn công ty sao có thể ngon được? Thức ăn mỗi ngày mẹ làm đều là những món trước kia con thích ăn nhất."

"Con muốn tăng ca, cũng muốn bắt đầu học tập và tích luỹ kinh nghiệm công tác."

"Không phải mẹ đã nói với cậu con rồi sao, đã bảo ông ấy đừng sắp xếp con tăng ca rồi mà?" Chu Vân Tố cau mày nói.

"Con không muốn được đối xử đặc biệt, là tự con yêu cầu được tăng ca, con thích vậy, như thế phong phú hơn." Giản Hân Bồi lắc lắc mái tóc, chuẩn bị lên lầu.

"Chờ đã, mẹ có ninh đu đủ ngâm đường, để mẹ múc cho con một chén." Chu Vân Tố vội vàng nói.

"Con mệt rồi, con không muốn ăn."

"Chờ đã, con đứng lại đó cho mẹ." Giọng Chu Vân Tố đã có phần tức giận.

Giản Hân Bồi chống tay lên thành cầu thang, dừng chân lại, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu tình: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

"Ngày mai là cuối tuần, con sẽ ở nhà chứ?" Chu Vân Tố nhìn vẻ mặt nàng, cảm thấy lòng mềm xuống, ngữ khí cũng dịu lại.

"Không, ngày mai con tới nhà một người bạn chơi, nhà cô ấy ở vùng quê cách nơi này không xa lắm, con muốn tới đó cảm thụ không khí tươi mát một chút."

"Phải không? Chứ không phải là tới thành phố A cảm thụ không khí tươi mát đấy à?"

Giản Hân Bồi ngẩn ra vài giây, trên mặt dĩ nhiên lộ ra nụ cười nói không rõ là ý gì: "Mẹ, mẹ thật thần thông quảng đại."

"Con không cần châm chọc mẹ." Chu Vân Tố nhíu mày, ánh mắt phức tạp: "Có phải con cho rằng tự mình bắt đầu đi làm là có thể phóng túng chính mình một lần nữa?"

"Thành phố A là quê của con! Ba ở nơi đó! Con trở về đó một chút thì làm sao?!" Giản Hân Bồi rốt cuộc nhịn không được, lớn tiếng nói.

"Vậy con để tay lên ngực mình tự hỏi một chút xem, con trở về đó là vì nhớ quê mình sao?! Là vì ba con hả?!" Chu Vân Tố cũng trở nên kích động.

Giản Hân Bồi đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống, giằng co với mẹ mình, một lát sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt hiếm hoi xuất hiện một tia khiêu khích: "Nếu con nói là vì con muốn gặp Hàm Lạc, mẹ sẽ thế nào?"

"Đã qua thời gian lâu như vậy rồi mà con còn nhớ mãi không quên con bé đó, rốt cuộc nó cho con uống thuốc gì hả? Để cho con uống phải bùa mê thuốc lú gì?!" Trên mặt Chu Vân Tố lộ ra vẻ đau lòng thất vọng, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh tao nhã xưa nay. Bà không tin con gái lại ngoan cố như vậy, bà không tin mọi việc mình làm đều vô ích.

"Vậy thì mẹ à, mẹ sẽ làm thế nào đây? Cho đường không dỗ được, mẹ sẽ dùng gậy dùng roi sao? Có thể nào mẹ lại sẽ giống năm đó lúc mang con tới nơi này, trịnh trọng cảnh cáo con rằng nếu con không nghe lời mẹ, mẹ sẽ dùng tất cả mọi cách có thể để huỷ diệt sự nghiệp học hành của Hàm Lạc, huỷ diệt cuộc sống của cậu ấy?" Trong giọng Giản Hân Bồi nhuốm chút châm chọc, nhưng cũng phảng phất ẩn dấu nỗi bi thương.

Chu Vân Tố trầm mặt, nhìn nàng nhẹ nhàng nói: "Con đừng tưởng nó rời khỏi trường thì mẹ sẽ không có khả năng huỷ diệt nó. Mẹ đồng dạng có thể khiến nó mất việc, khiến nó không thể sống yên ở thành phố A! Cũng không có mặt mũi sống yên ở thành phố A! Mẹ sẽ khiến cho cả nhà nó đều vì nó mà nhục mặt! Mẹ mặc kệ có phải nó thích con gái thật hay không, mặc kệ nó quen con gái nhà ai, miễn không phải con là được! Chỉ cần không phải với con, nhà chúng ta có thể tường an vô sự với nhà đó!" Nói đến lúc sau, giọng nói của bà dần dần trở nên kịch liệt.

"Đủ rồi! Mẹ thắng!" Giản Hân Bồi cắn môi, lấy vé máy bay trong túi xách ra, xé nát, khuôn mặt hiện lên nỗi căm hận, gằn từng tiếng: "Nhưng mẹ phải nhớ kỹ, sỡ dĩ con thoả hiệp lần nữa là vì con yêu cậu ấy chứ không phải con sợ mẹ! Người mẹ dịu dàng hoà ái, thông tình đạt lý trong lòng còn đã sớm không còn nữa rồi! Mẹ thất vọng vì con, con cũng thất vọng vì mẹ như vậy, mẹ thực sự khiến con cảm thấy xa lạ!"

Nói xong, nàng rất nhanh "ruỳnh ruỳnh ruỳnh" chạy lên lầu.

"Bồi Bồi!" Chu Vân Tối vội vàng kêu lên.

Giản Hân Bồi dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, trong lòng lại ẩn ẩn sinh ra một tia hy vọng, chỉ nghe phía sau im lặng thật lâu, rồi truyền đến một tiếng than nhẹ: "Bồi Bồi, nếu...nếu về sau con kết hôn với Hiểu Hàn, nếu con thực sự muốn trở về thành phố A sống, mẹ sẽ không ngăn cản con, chỉ cần con vui vẻ, con muốn đi đâu cũng được."

Những lời này khiến cho Giản Hân Bồi vốn có một tia hồi hộp chờ đợi hoàn toàn biến thành lạnh lẽo. Bóng lưng nàng thoáng cứng đờ vài giây, bỗng nhiên quay đầu cười nói: "Mẹ, may mắn pháp luật nước mình không có chuyện cha mẹ có thể thay mặt con cái đăng ký kết hôn, nếu không con đã sớm là người kết hôn rồi, phải không?"

Nói xong câu đó, nàng cũng không quay đầu lại mà trở về phòng mình. Chu Vân Tố cũng không biết là kinh sợ hay giận, sau một lúc lâu, bà thở dài một tiếng, ôm mặt, ngồi phịch xuống sô pha.

Giản Hân Bồi trở lại phòng, bật đèn lên, đi vào phòng tắm, vặn vòi nước nóng, bắt đầu rửa mặt. Khuôn mặt vương đầy nước mắt, căng cứng ngắc. Qua một lát, nàng hay tay chống bồn rửa mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương. Cô gái bên trong tấm gương có một đôi mắt đẹp sáng trời trong suốt, dáng vẻ ngọt ngào động lòng người, mái tóc dài vốn buông lơi nay hơi xoăn, so với trước kia thiếu vài phần hoạt boát, hơn vài phần trầm tĩnh.

Nàng nhìn, không biết thế nào nước mắt lại trào dâng bên khoé mắt, nàng dùng ánh mắt thương hại an ủi chính mình trong gương, cúi đầu nói: "Đừng khóc, còn kiên trì một năm nữa thôi, một năm thôi mà, mình sẽ khiến bản thân cũng đủ độc lập, sẽ không còn ai có thể ngăn cản mình và Hàm Lạc ở bên nhau nữa."

Nàng theo bản năng áp chiếc lắc bạc lên ngực, như thể nó có thể mang đến cho nàng một chút ấm áp vậy, nhưng nàng trong gương lại rơi nước mắt càng nhiều, càng nhanh hơn.

***

"Tiêu đề chị mới làm này không ổn lắm đâu." Mễ Tiểu Nhàn thuận tay cầm bản thảo trên bàn học lên xem, sau đó nhận xét một câu như vậy.

Tần Hàm Lạc đang ngả lưng trên giường, nghe vậy liền tới gần em: "Làm sao?"

"Nhà hàng Bạch Vân Lộ Tinh Hoa độ long trọng khai trương."

"Làm sao vậy? Có cái gì không ổn?" Tần Hàm Lạc cố ý hỏi.

"Không phải đầu đề đều cần ngắn gọn sao? Đâu cần viết tỉ mỉ quá vậy." Dưới ánh đèn, dáng vẻ nghiêm túc của Mễ Tiểu Nhàn đặc biệt mê người. Tần Hàm Lạc ngửi mùi hương trên người em, trong lòng yên tĩnh lại thư sướng.

"Không đúng mà, nhà hàng Bạch Vân Lộ kia không phải khai trương man lâu sao?" Mễ Tiểu Nhàn ngẫm nghĩ, lo lắng nói.

"Ha ha." Tần Hàm Lạc nhịn không được cười rộ lên: "Em không nhìn ngày tháng à? Đó là bản thảo khi lần đầu tiên tôi viết lúc thực tập mà."

"Giỏi, chị cố ý chọc em." Mễ Tiểu Nhàn chun mũi, đang muốn tỏ vẻ bất mãn thì tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên. Em cầm lấy di động nhìn nhìn màn hình, cũng không nghe mà thuận tay đặt lên bàn.

Chuông báo di động của em không biết từ khi nào đã đổi thành bản [Cut] của Plumb. Đây là bài hát tiếng Anh mà hai người bọn họ đều rất thích, tiếng chuông êm tai kia vang lên hết lần này tới lần khác, nhưng lúc này Tần Hàm Lạc lại không hề có tâm tình nghe nhạc. Vừa bội phục nghị lực và sự kiên nhẫn của người gọi, cảm giác ẩn ẩn không thoải mái lại xuất hiện, trực giác nói cho nàng đó là một nam sinh.

Hồi lâu sau, di động mới im lặng xuống, mà bầu không khí thoải mái giữa Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn không biết thế nào như thể pháp thuật biến mất trong nháy mắt, còn lại chỉ là sự trầm mặc, trong không khí lơ lửng khí tức kỳ quái ái muội.

"Lê Thư Hạo? Tề Hiến? Hay là Thư Kiến Trí nhỉ? Hay người khác nữa?" Tần Hàm Lạc thầm thở sâu, sau đó cố gắng giả bộ tươi cười hỏi.

"Chị rất tò mò về những người gọi cho em nhỉ?" Mễ Tiểu Nhàn cũng cười khẽ.

"Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, tò mò gì chứ, tôi chỉ là...chỉ là rất quan tâm, nhiều người theo đuổi như vậy, cuối cùng rốt cuộc cũng phải rơi vào nhà ai chứ." Tần Hàm Lạc cười thực giả tạo, nhưng trong lòng nàng lại như có chút chua chua.

"Ồ." Mễ Tiểu Nhàn dài giọng, ngọt ngào cười: "Nếu chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, vậy thì không cần trả lời."

Tần Hàm Lạc bị những lời này làm cho nghẹn họng, giận đến nghiến răng, Mễ Tiểu Nhàn đã xoay người sang chỗ khác nghịch máy tính. Cô suy nghĩ một chút, đang muốn đổi cách hỏi Mễ Tiểu Nhàn thì tiếng chuông chết tiệt lại vang lên, Tần Hàm Lạc nhịn không được nhăn mày. Cũng không biết có phải đổi người gọi không, lần này Mễ Tiểu Nhàn lại rất nhanh bắt máy, hơn nữa giọng cũng ôn hoà: "A lô?"

Tần Hàm Lạc kinh ngạc nhìn em, mà em lại tựa hồ không rảnh chú ý tới vẻ mặt không vui của người ở bên cạnh, vẫn chăm chú nghe người kia nói, thỉnh thoảng đáp lại: "Xem phim hả? Uh...không biết nữa, tuỳ cậu...Không cần tới đón, cứ chờ ở con đường đối diện cổng trường là được, hai mươi phút nữa tớ sẽ đến...Uh, bye."

Vừa cúp máy, Tần Hàm Lạc đã nhảy dựng lên: "Em muốn ra ngoài?"

"Đúng vậy." Mễ Tiểu Nhàn vừa nói, vừa muốn đứng dậy đi tới phòng khách.

"Với ai?" Tần Hàm Lạc lập tức cùng ra khỏi phòng, ngữ khí gấp gáp.

"Chị chỉ tuỳ tiện hỏi sao?" Mễ Tiểu Nhàn hơi cong khoé miệng, lúm đồng tiền quyến rũ nở rộ.

Tần Hàm Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi nghiêm túc hỏi mà!"

"Nghiêm túc hỏi cơ à." Mễ Tiểu Nhàn hơi nheo mắt lại: "Tề Hiến."

"Em đừng đi!" Lần này Tần Hàm Lạc thực sự nóng nảy.

"Lý do?" Mễ Tiểu Nhàn hai tay khoanh trước ngực, thần thái nhàn nhã, nhưng trong ánh mắt lại như có một tia chờ mong: "Cho em một lý do có vẻ hợp lý, em sẽ không đi nữa."

"Trước khi tôi ngủ không muốn ở nhà một mình!" Tần Hàm Lạc cơ hồ táo bạo nói.

"Ồ, xin lỗi nhé, những lời mấy đứa con nít năm tuổi nói với nhau đối với em không phải lý do." Mễ Tiểu Nhàn nhẹ nhàng lắc đầu.

"Em thích hắn à?"

"Chị lạc đề, giờ em đang hỏi chị."

"Lúc này em không quen thân hắn ta lắm, còn chưa hiểu rõ người ta mà, đi xem phim nhanh như vậy làm gì chứ."

"Cho nên mới cần tiếp xúc nhiều, để hiểu rõ nhau hơn."

"Mục đích hắn ta hẹn em đi xem phim không trong sáng."

"Em biết mà, hắn thích em. Năm đó khi bác Tần hẹn mẹ em đi xem phim, mục đích cũng đâu trong sáng."

Vừa nghe đến đây, Tần Hàm Lạc như nuốt phải quả đắng, em dĩ nhiên lại lấy mình và Tề Hiến để so sánh với dì Mễ và ba. Cô thấp giọng nói: "Em có ấn tượng không tệ với hản phải không?"

"Cũng được, dáng vẻ đường hoàng, cũng tuấn tú, không ẻo lả."

"Nhưng khuya rồi!" Tần Hàm Lạc siết chặt nắm tay,

"Mới bảy giờ chiều, cùng lắm thì mười giờ sẽ xong, vừa vặn về trường." Mễ Tiểu Nhàn nói xong, vươn ngón trỏ, chọc chọc ba cái lên vai cô: "Không có lý do nào đưa ra đủ để em ở lại, bye nhé! Ngủ ngon! Mơ đẹp!"

Tần Hàm Lạc gục đầu xuống, câu "Tôi thích ở bên em, tôi không muốn em đi!" đã lên tới họng lại như thế nào cũng nói không nên lời, cứ thế trơ mắt nhìn Mễ Tiểu Nhàn ra cửa, sau đó cửa "rầm" một tiếng bị đóng lại.

Thanh máy từ từ đi xuống, Mễ Tiểu Nhàn thở dài một hơi, rõ ràng em cảm giác được ánh mắt Tần Hàm Lạc mong mỏi mình ở lại, cũng rất để ý khi em ra ngoài xem phim cùng người khác, nhưng cô lại cứ trái lương tâm nói ra toàn những lời vô nghĩa. Trương Tử Toàn quả thật nhìn thấu cô, vì cái gì trên thế giới lại có người như vậy chứ? Dường như thẳng thắn với cảm giác của mình là muốn lăng trì cô vậy. Lòng Mễ Tiểu Nhàn thực sự thất vọng, nhưng lại không tức giận.

Được rồi! Tần Hàm Lạc, nếu chị không thích em thì thôi, còn nếu chị thích em, em nhất định sẽ khiến chị chết đi sống lại, sau đó để cho cuộc sống sau khi hồi sinh của chị rực rỡ sắc màu hơn. Nhưng trước đó, chị thích đau thì cứ đau, thích tự hành hạ bản thân thì cứ tự hành hạ, thích mua dây buộc mình tuỳ chị, em tuyệt đối sẽ không đồng tình với chị!

Ra khỏi thang máy, em trực tiếp gọi cho Chung Thuý Nhi: "Mặc kệ giờ có việc gì, nửa giờ nữa phải đến rạp Tinh Quang, tôi chờ cậu, nếu cậu không đến đúng giờ, ngày mai tôi sẽ tính sổ việc cậu miệng rộng bán đứng ...!"

Cúp máy, lòng em có chút áy náy, thầm nói, thực xin lỗi Tề Hiến, tôi gọi thêm một người nữa đến, đến lúc đó tôi sẽ mời cả hai người đi xem phim là được rồi.

Hết chương 82