Ở phòng gym, Tần Hàm Lạc thở hổn hển chạy trên máy chạy bộ, Trương Tử Toàn chạy bên cạnh, vừa thở gấp vừa nói: "Sao dạo này mày thích rèn luyện thân thể thế? Trời nóng thế này lại còn lôi kéo chị đây đi cùng. Hiếm hoi mới có được ngày cuối tuần, thà nằm ở nhà xem ti vi, nghe nhạc, hoặc trùm chăn ngủ cả buổi còn hơn."

"Tao sợ mày ngày ngày ngồi ở văn phòng, đến lúc đó bụng to, lại thành có nhan sắc mà không có dáng đấy."

"Xuỳ! Cho dù tao không tập luyện thì dáng người cũng sẽ không thay đổi, nhưng thật ra mày thì phải cẩn thận một chút."

Tần Hàm Lạc giơ tay lau mồ hôi, nở nụ cười, không nói.

Trương Tử Toàn nhìn nhìn bụng của cô, cười xấu xa: "Không phải chính bụng mày bắt đầu tròn lên đấy chứ? Chậc chậc, mới đi làm bao lâu nhỉ."

"Nói hươu nói vượn, dáng người tao đúng chuẩn mà. Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Tần Hàm Lạc ngẫm nghĩ: "Chỉ là gần đây hơi thất thần, thích suy nghĩ miên man, cho nên mới tới đây tập."

"Nghĩ miên man? Nghĩ gì thế?"

"Cũng không có gì, mấy chuyện linh tinh thôi." Tần Hàm Lạc lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói.

Trương Tử Toàn hưng phấn kêu: "Ồ! Động xuân tâm hả? Con gái nhà ai thế?"

"Không phải. Mà bao giờ Dĩ Huyên lại qua chơi?"

"Đừng có đánh trống lảng!" Trương Tử Toàn trừng mắt lườm cô một cái: "Tao ghét nhất cái kiểu phiền phức đó của mày, nói chỉ nói mỗi một nửa, khiến lòng dạ người khác ngứa ngáy chết được."

"......"

"Mày vẫn không chịu nói?"

"Không có gì hay ho để nói cả."

"Được! Tao đi tập thứ khác."

Khoảng tầm một tiếng sau, Tần Hàm Lạc và Trương Tử Toàn đầu đầy mồ hôi ra khỏi phòng gym, chạy đến chỗ khác vui vẻ tắm rửa, lại lấy quần áo sạch sẽ ra thay, sau đó đều tự xách túi đi.

"Thật thoải mái!" Trương Tử Toàn vừa tháo dây cột tóc, vừa lộ ra vẻ mặt sảng khoái: "Tao rất ghét lúc tập, mệt chết được, cả người dinh dính, thở phì phò như con cún, nhưng tao lại rất thích kết quả, dường như cả người nhẹ đi vài cân, đặc biệt sau khi tắm rửa xong, thấm đến từng lỗ chân lông."

Tần Hàm Lạc nhịn không được phì cười: "Mày quả thực đúng là nguồn vui của tao mà."

"Tao đang nói thiệt đó." Trương Tử Toàn trợn mắt liếc cô: "Aish, nếu không vận động mà cũng có thể hưởng thụ được cảm giác này thì tốt."

"Nói như mày mà cũng nói được, cuộc sống là phải luôn vận động. Chị hai à, lúc còn trẻ vận động nhiều một chút thì mới không có bộ phận nào hỏng, đừng cả ngày chỉ nghĩ sống phóng túng, sống mơ mơ màng màng."

"Tao cũng đâu có nói mình không thích vận động đâu." Trương Tử Toàn hơi tỏ vẻ uỷ khuất, thể hiện bộ dáng yếu đuối: "So ra thì tốt hơn, ừ, tốt hơn nếu vận động trên giường, tao rất thích, không chỉ thích mà thật sự yêu cực kỳ, rơi vào đó là không thể tự kiềm chế được."

Tần Hàm Lạc vội làm một một thủ thế ngừng lại, sau đó vội vàng nhìn quanh, Trương Tử Toàn lại vẻ mặt thản nhiên: "Làm gì thế! Lời tao nói cũng đâu phải cái gì khó nghe đâu, chẳng lẽ ai đó sẽ vì vậy mà xông tới chém tao một phát chắc !"

Tần Hàm Lạc trừng mắt với cô: "Quả thật tao muốn chém mày một nhát lắm đó!"

"Gì chứ? Nói thế mày nghe khó chịu à? Aish, cũng khó trách, đêm đêm lạnh lẽo cô đơn, thê thê thảm thảm thế mà, thôi quên đi, tao sẽ không đả kích mày nữa." Trương Tử Toàn thở dài, lại nói: "Aish, nói thế tao lại nhớ Huyên Huyên nhà tao rồi."

"Thật không chịu nổi mày!" Tần Hàm Lạc giơ tay đón một chiếc ta xi, hai người một trước một sau vào ngồi, cô đóng cửa xe lại cái "rầm".

"Trời, nhìn coi bộ giận nhỉ, mặt hằm hằm thế." Trương Tử Toàn nhịn không được có chút buồn cười: "Quên đi, không đùa mày nữa. Mấy ngày nữa là ngày khai giảng của Huyên Huyên và Tiểu Nhàn, chúng ta đến đưa họ đi nhé? Thuận tiện trở về trường cũ thăm một chút."

"Nói sau đi!" Tần Hàm Lạc "hừ" một tiếng.

Trương Tử Toàn khoát tay: "Nhỏ mọn quá."

***

Buổi chiều, Mễ Tuyết Tuệ bưng một dĩa táo đã gọt và cắt sẵn vào phòng Mễ Tiểu Nhàn, vừa vào cửa liền bị giật mình vì cảnh tượng trong phòng.

Chỉ thấy Mễ Tiểu Nhàn đang ôm đầu gối tựa lên giường, đeo tai nghe nhàn nhã tự đắc nghe ngạc, thân mình còn nhẹ nhàng đung đưa, mà Tần Hàm Lạc lại quỳ gối bên giường, cầm khăn cẩn thận lau sàn.

"Mấy đứa đây là..." Mễ Tuyết Tuệ kinh ngạc, nói không nên lời.

Mễ Tiểu Nhàn kéo tai nghe ra, ngồi dậy, mặt không khỏi ửng đỏ. Tần Hàm Lạc ngừng tay, ngẩng đầu lên nhìn Mễ Tuyết Tuệ, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên, ấp úng: "Dì Mễ..."

"Con...sao con có thể nhàn rỗi ngồi đó, để Hàm Lạc lau sàn cho con vậy hả?" Mễ Tuyết Tuệ phục hồi tinh thần, nhìn Mễ Tiểu Nhàn, lời nói mang theo vài phần trách cứ.

"Dì Mễ, không phải thế đâu." Tần Hàm Lạc rất sợ Mễ Tiểu Nhàn bị oan ức, liền vội vàng giải thích: "Không phải Tiểu Nhàn bắt con làm, mà là...là do con và Tiểu Nhàn cá cược với nhau, ai thua sẽ phải dọn vệ sinh phòng cho người thắng, con...con thua nên phải làm."

Lời nói dối cô vừa nghĩ ra, nhưng Mễ Tuyết Tuệ lại tin, trách cứ: "Hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, lại còn cá cược mấy chuyện thế này, thật là. Lại đây, đi rửa tay trước, dì có gọt táo này." Nụ cười trên mặt rất ôn hoà, đặt hoa quả lên trên bàn rồi xoay người đi, trước khi ra ngoài còn dặn dò: "Hàm Lạc, không cần lau nữa, đã sạch rồi. Hiện giờ con phải đi làm, hiếm hoi mới có một ngày cuối tuần, nghỉ ngơi nhiều một chút, việc dọn dẹp trong nhà không cần con làm đâu."

Tần Hàm Lạc vội vàng gật đầu, chờ bà đi rồi, cửa phòng liền được khoá lại. Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được le le lưỡi, dáng vẻ thoạt nhìn thật đáng yêu.

"Em phải cảm ơn tôi thế nào đây?" Tần Hàm Lạc ngồi xuống bên giường, cười tranh công.

"Cảm ơn chị cái gì? Là chị tự nguyện làm mà." Mễ Tiểu Nhàn hơi nghiêng đầu qua một bên.

"Nhưng nếu tôi không nói dối thì dì Mễ sẽ trách mắng em đó."

"Mẹ em bất công thì có." Mễ Tiểu Nhàn vươn tay qua, lấy dĩa táo trên bàn, cầm một cây tăm xiên một miếng, đưa đến trước mặt Tần Hàm Lạc: "Đây, dùng cái này để cảm ơn chị."

Tần Hàm Lạc há mồm đang định cắn, Mễ Tiểu Nhàn lại nhanh tay bỏ vào miệng mình, đôi mắt khép hờ, mỉm cười nói: "Ngọt quá."

"Lại dám đùa giỡn tôi." Tần Hàm Lạc cắn hụt, nghiến răng nói.

"Vậy được, là ai nói em giống đậu cove?"

"Tử Toàn." Tần Hàm Lạc không chút do dự nói.

"Gì cơ?" Mễ Tiểu Nhàn hơi nhấn mạnh.

"Má lúm đồng tiền nhỏ."

Mễ Tiểu Nhàn trợn mắt liếc cô: "Còn một cơ hội trả lời nữa."

Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ nói: "Là tự tôi nói."

"Đáp án chính xác!"

Một miếng táo được đưa đến bên môi Tần Hàm Lạc, cô há miệng ăn, cảm thấy cô nhóc này thật đúng là lừa đảo, lại thù dai thế.

Đến giờ ăn tối, ăn cơm xong, Tần Hàm Lạc liền tranh dọn dẹp bát đĩa, sau đó vào bếp, Mễ Tuyết Tuệ cũng khuyên không được. Mễ Tiểu Nhàn nhìn sắc mặt nghi hoặc của Mễ Tuyết Tuệ, cố nén cười, giả bộ như không có việc gì.

"Tiểu Nhàn, con đi giúp Hàm Lạc đi." Mễ Tuyết Tuệ nói.

"Dạ." Mễ Tiểu Nhàn vào bếp một lát, lại chậm rãi đi vào phòng khách ngồi, nhún vai nói: "Chị ấy kêu không cần con giúp."

"Anh à, anh nói xem Hàm lạc làm sao thế?" Mễ Tuyết Tuệ nhịn không được nói: "Dạo gần đây chỉ ở nhà, lại tranh rửa chén, có ngăn cũng không được."

"Chắc là đi làm rồi, hiểu chuyện hơn, biết san sẻ công việc gia đình với cha mẹ." Tần Trọng lại cười đến vui sướng.

"Nhưng con nó đi làm bận rộn lắm mà, em lại hy vọng cuối tuần con bé có thể nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng để mệt chết. Em thấy dạo này khí sắc nó cũng không tốt như lúc đi học." Mễ Tuyết Tuệ lại thực sự có phần đau lòng vì Tần Hàm Lạc.

"Ôi dào, làm mấy chuyện vặt vãnh thế nhiều một chút thì cũng đâu có sao, em đó, chiều con nó quá." Tần Trọng uống một ngụm trà, nói: "Gần đây nó biểu hiện không tệ, đây là hiện tượng tốt."

Mễ Tiểu Nhàn thầm buồn cười, hiện tượng tốt này có lẽ không duy trì được lâu.

***

Học kỳ này Mẽ Tiểu Nhàn và Diệp Dĩ Huyên cùng lên năm hai. Đến ngày khai giảng, Trương Tử Toàn liền ân cần bận rộn trước sau vì Diệp Dĩ Huyên. Vừa đi tới sân bay rước nàng, lại xách đồ, sửa sang giường, quét tước vệ sinh phòng ký túc. Tất cả mọi người trong phòng đều hâm một Diệp Dĩ Huyên có một người bạn vừa xinh đẹp lại đối xử tốt với nàng như thế.

Còn Tần Hàm Lạc, tuy cũng đưa Mễ Tiểu Nhàn đến trường, nhưng vừa vào cổng trường đã không biết sống chết đụng phải Lê Thư Hạo. Tên con trai vừa nhã nhặn lại bảnh bao này vừa thấy người trong lòng liền gọi một thằng bạn tốt chạy vội tới xách đồ giúp Mễ Tiểu Nhàn.

"Không cần không cần đâu, cũng chẳng có nhiều đồ lắm." Tần Hàm Lạc tận lực khiến cho sắc mặt mình có thể giữ được vài phần tươi cười, lịch sự từ chối.

"Nên mà nên mà, sao có thể để cho con gái xách nhiều đồ thế chứ." Lê Thư Hạo mặc dù có chút ngại ngùng, nhưng cũng không phải tên ngốc, sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một thể hiện ân cần trước mặt mỹ nữ thế này. Huống chi hắn cũng biết cô chị gái này của Mễ Tiểu Nhàn hình như vì anh họ hắn là bạn của Cố Minh Kiệt nên cũng có ít nhiều thành kiến với hắn, vừa lúc mượn cơ hội để làm dịu quan hệ.

Tần Hàm Lạc nhìn quanh, đầy rẫy người vác thùng lớn thùng nhỏ đi về phía khu ký túc xá, liền nhịn không được thầm mắng. Xách cái con khỉ ý, nhiều nữ sinh mang túi lớn túi nhỏ như thế sao không thấy mày đi giúp đi!

Mễ Tiểu Nhàn vốn muốn từ chối, nhưng thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lê Thư Hạo, cạnh đó còn có bạn hắn, không đành lòng khiến hắn mất mặt, hơn nữa nghĩ lại, bạn bè giúp đỡ nhau xách đồ thì cũng không sao cả, nên cũng để mặc hắn nhận lấy đồ trong tay mình.

Vì thế hai tên nam sinh xách túi to túi nhỏ, hai nữ sinh trong tay trống trơn, bốn người bắt đầu đi về phía khu ký túc xá nữa. Dọc đường đi, Lê Thư Hạo câu được câu chăng hỏi thăm về kỳ nghỉ hè của Mễ Tiểu Nhàn, hình như hắn khá khẩn trương, đôi lúc nói lắp, khiến tên bạn thân đi cạnh vài lần nhịn không được cúi đầu cười thầm. Mễ Tiểu Nhàn lại thong dong tự nhiên, thuỷ chung lễ phép mỉm cười trả lời hắn, có vẻ vừa không quá lạnh nhạt, không khiến người ta lúng túng, lại cho kẻ đó cảm giác được có khoảng cách, không thể thân cận.

Quả thật Tần Hàm Lạc thấy mất tự nhiên, Lê Thư Hạo lại quay ra hỏi cô: "Đàn chị bây giờ đang làm việc ở đâu thế ạ?"

"Nhật báo xã." Tần Hàm Lạc lạnh nhạt đáp.

"Oa, báo ngày của thành phố A sao? Không tệ chút nào!" Lê Thư Hạo chân thành nói.

"Cũng thường thôi." Tần Hàm Lạc tận lực kiên nhẫn trả lời hắn cho có lệ.

"Em nghe nói trước kia đàn chị là tài nữ của Viện văn học nhỉ, từng có thơ được đăng trong tạp chí, trước kia ở tập san của trường cũng có thơ của chị. Lòng em khâm phục cực kỳ, ngày nào đó nhất định phải tìm ra thơ của đàn chị để chiêm ngưỡng một chút." Lê Thư Hạo nói chuyện với Tần Hàm Lạc lại mồm miệng rất lưu loát trơn chu.

Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được lo lắng nhìn sắc mặt Tần Hàm Lạc, em biết Tần Hàm Lạc ghét nhất nghe những lời khách sáo sáo rỗng như thế, quả nhiên thấy Tần Hàm Lạc miễn cưỡng nhếch môi: "Đó là do người khác nói quá sự thật mà thôi."

May mắn cửa khu ký túc nữ đã ở xa xa, đến nơi, Mễ Tiểu Nhàn thở phào, mỉm cười với Lê Thư Hạo và bạn hắn: "Được rồi, hai người xách đến đây thôi, những thứ đó chúng tôi có thể tự mang lên được. Hôm nay thật sự cám ơn hai bạn đã giúp đỡ."

"Vậy..." Lê Thư Hạo nhìn sườn mặt xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn, ấp úng: "Tôi...tôi muốn..."

"Gì cơ?" Mễ Tiểu Nhàn quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn.

"Ý của Thư Hạo là muốn hỏi hai người có thời gian không, hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên, không bằng cùng nhau ăn một bữa." Nam sinh bên cạnh cũng rất hiểu hắn, lập tức diễn đạt những lời hắn muốn nói ra.

"Đúng đúng!" Lê Thư Hạo như trút được gánh nặng, gật đầu liên tục, cũng phóng ánh mắt cảm kích cho đứa bạn thân.

"Ồ, hôm nay thực không tiện, có hai người bạn tốt bên Viện Mỹ thuật đã hẹn chúng tôi đi ăn mất rồi." Mễ Tiểu Nhàn có chút khó xử nói: "Thật ngại quá."

"À à...không sao, hôm khác cũng được, hôm khác cũng được." Lê Thư Hạo thất vọng, thất hồn lạc phách nói.

Nghe được câu trả lời của Mễ Tiểu Nhàn, cuối cùng trong lòng Tần Hàm Lạc cũng có chút thoải mái, lại cảm ơn hai người kia, vội vàng xách đồ vào phòng ký túc.

Lúc lên lầu, Mễ Tiểu Nhàn nhịn không được cười khẽ: "Hôm nay coi như chị có chút phong độ."

"Không phải tôi sợ em giận giống lần trước sao, sợ em cho rằng tôi khiến em mất mặt." Tần Hàm Lạc giận dỗi nói.

Đến phòng Mễ Tiểu Nhàn ở, Chung Thuý Nhi và một nữ sinh khác đã ở đó, chị em tốt gặp nhau, tránh không được náo nhiệt một phen. Mọi người nói liên miên về kỳ nghỉ hè vừa qua, sau đó bắt đầu cùng nhau quét tước vệ sinh, rồi đều tự sửa sang lại giường.

Chuẩn bị mọi thứ ổn thoả rồi, Tần Hàm Lạc liền rủ các nàng cùng đi ăn, vừa vặn lúc này Trương Tử Toàn cũng gọi tới, nói cô và Diệp Dĩ Huyên đang đợi dưới lầu ký túc rồi. Vì thế mọi người liền vội vàng đóng cửa đi xuống, vừa ra khỏi cửa khu ký túc thì quả nhiên thấy Trương Tử Toàn và Diệp Dĩ Huyên đứng chờ sẵn ở đó.

"Đi đâu ăn cơm đây?"

"Tuỳ mấy người." Tần Hàm Lạc miễn cưỡng đáp.

"Vậy tất cả đi theo tôi, để tôi quyết định vậy." Trương Tử Toàn cười nói.

Trương Tử Toàn và Diệp Dĩ Huyên đi tuốt đằng trước, Tần Hàm Lạc và Mễ Tiểu Nhàn đi theo, Chung Thuý Nhi và cô bé chung phòng đi cuối cùng, hai người đang ríu rít kể cho nhau nghe chuyện xem ca nhạc ở chỗ nào đó trong kỳ nghỉ hè vừa qua.

Đi không đến mấy chục bước, một nam sinh cao lớn mặc áo sơ mi trắng bỗng nhiên từ bên phía bên kia đường vọt qua, vừa thấy Mễ Tiểu Nhàn, mắt liền sáng lên, vội vàng vẫy tay: "Mễ Tiểu Nhàn!"

Mễ Tiểu Nhàn ngẩn ra, cười: "Tề Hiến, khoẻ không." Nam sinh này ở bên Khoa luật. Lúc còn năm nhất, hai người bọn họ bị khoa mình chọn làm đại diện tham gia một cuộc thi biện luận, sau đó thì quen biết nhau.

Tề Hiến đi đến trước mặt em, gật gật đầu với Tần Hàm Lạc, lại cười cười với Chung Thuý Nhi ở phía sau. Mễ Tiểu Nhàn nhìn Chung Thuý Nhi, kỳ quái hỏi: "Cậu quen Thuý Nhi à?"

"Chẳng những quen, mà còn rất thân đó." Tề Hiến nhìn em, gãi gãi đầu, cười nói: "Đúng rồi, lần trước tôi nghe Thuý Nhi nói cậu rất thích sách của Úc Đạt Phu, tôi có quyển toàn tập của ông ấy, hôm nào sẽ đưa cậu mượn đọc."

Lúc này Trương Tử Toàn cũng dừng lại chú ý tới một màn bên kia. Mễ Tiểu Nhàn nghiêng người, nhìn về phía Chung Thuý Nhi, Chung Thuý Nhi ánh mắt mắt né tránh, Mễ Tiểu Nhàn liền gật gật đầu, chỉ đành cười nói: "Vậy được, cám ơn cậu."

Tề Hiến đi xa rồi, Chung Thuý Nhi cũng tự giác tách ra một khoảng cách với Mễ Tiểu Nhàn. Tần Hàm Lạc nhịn không được lẩm bẩm: "Cách theo đuổi con gái này cũng cũ quá rồi, cho mượn sách, còn sách nữa. Hừ, toàn tập của Úc Đạt Phu hiếm lắm chắc? Nơi nào chẳng có, thư viện trường chẳng lẽ không có? Thật đúng là buồn cười mà."

"Phải không?" Mễ Tiểu Nhàn nghiêng đầu, buồn cười nhìn cô: "Vậy chị có cách theo đuổi con gái nào mới lạ hả? Nói ra nghe thử xem."

Tần Hàm Lạc ngẩn ra, còn chưa bắt đầu nói thì Trương Tử Toàn đã quay lại, nghiêm trang nói: "Tôi biết nó có một phương pháp, hơn nữa nó cũng chỉ biết cách đó mà thôi."

"Ồ? Nói nghe thử đi." Mễ Tiểu Nhàn cũng rất ăn ý bày ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.

"Phương pháp của nó chính là, không nói ra, rồi lại rối rắm, cuối cùng nhịn, rồi lại nhịn nữa." Trương Tử Toàn ngừng cười, sắc mặt thập phần nghiêm túc: "Sau đó, chịu đựng qua tam đại khổ hình nội tâm rồi, nó tin tưởng vững chắc rét lạnh sẽ qua đi, mùa xuân của nó sẽ tới, người nó thích rốt cục dưới ánh mắt tuyệt vọng của nó, hiểu được tình ý của nó, sẽ cảm động sâu sắc, rồi liều lĩnh lao vào vòng tay nó. Đây, chính là cách tán gái vạn năng độc đáo mà Tần Hàm Lạc sáng tạo ra."

Nói xong lời cuối cùng, cô rốt cuộc nhịn không được bật cười, sau đó nhanh chân chạy trước.

"Trương thiên tiên, mày đứng lại đó cho tao! Mày chết chắc rồi!" Tần Hàm Lạc giận muốn chết mất, lập tức đuổi theo, không bao lâu từ xa xa nhìn qua chỉ thấy hai người lao vào đánh lộn thành một đoàn.

"Nhìn hai tên thần kinh đó kìa, ngay trước mặt công chúng cũng không biết giữ hình tượng gì cả." Diệp Dĩ Huyên bất đắc dĩ cảm thán.

Mễ Tiểu Nhàn mím môi, cúi đầu, em nhớ tới vẻ mặt mất mát, còn có ngữ khí có phần ghen tị vừa rồi của Tần Hàm Lạc, lòng không khỏi có cảm giác ngọt ngào. Có phải nội tâm người nào đó đã có biến hoá rất nhỏ hay không? Em mỉm cười nghĩ.

Hết chương 81