Đoàn người ngựa hoàng gia chầm chậm tiến về hướng bãi săn.

Khinh Ti chán nản nằm tựa vào thành xe ngựa, mấy hôm nay nàng thấy không ổn, cứ có cảm giác lo lắng, bất an làm nàng khó chịu.

- Nàng sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, có phải là có chỗ nào không khỏe không?

Hàn Sơ lo lắng nên đã ngồi cùng xe ngựa với nàng, hắn thấy sắc mặt nàng không tốt có điểm hơi nhíu mày.

- Không sao, chỉ là ta thấy đói thôi, chàng không cần lo lắng cho ta

- Không được, bây giờ hồi phủ

- Không cần thiết đâu, nếu chúng ta hồi phủ bọn họ lại tìm cớ gây khó dễ cho chàng

- Nương tử ngốc, ta sẽ sợ bọn họ sao, chỉ quan trọng nàng thôi

- Thôi mà, khó khăn lắm ta mới ra ngoài, ta cũng muốn đến bãi săn xem thử nữa

Nàng tuy ở trong phủ nhưng điều biết tình hình trong triều hiện nay không được ổn định, cộng với hoàng đế có thành kiến với hắn, không thể để xảy ra sơ xuất.

- Được rồi, đến lúc đó nếu nàng không ổn thì nói với ta đó

- Ta biết rồi mà, ta muốn ăn điểm tâm

- Đói rồi à?

- Ưm, mấy hôm nay ta ăn rất nhiều, có phải chàng không nuôi nổi ta rồi không

- Nàng nói cái gì vậy chứ, nương tử ngốc của ta

-Ta không ngốc đâu, được rồi, mau đưa điểm tâm cho ta đi

- Không được, nàng ăn ngọt quá nhiều rồi

- Nhưng ta còn muốn ăn nữa

- Hay nàng ăn lê đi

- Hừm, ăn lê thì ăn lê

Nàng làm nũng rúc vào trong lòng hắn, Hàn Sơ tỉ mỉ gọt vỏ quả lê rồi đúc cho nàng, ánh mắt cưng chiều của hắn nếu bị mọi người nhìn thấy chắc sẽ ghen tị chết mất.

Xe ngựa di chuyển một lúc đột ngột dừng lại, tiếng huyên náo bên ngoài làm nàng đang ngủ trong lòng hắn giật mình tỉnh dậy.

- Đến nơi rồi sao?

- Ừm

- Vậy chúng ta mau xuống xe thôi

Khinh Ti ngồi thẳng dậy, Hàn Sơ giúp nàng chỉnh lại y phục rồi mới đi xuống xe trước.

- Cẩn thận đó

Hắn sợ nàng ngã nên cẩn thận đỡ nàng, bây giờ nàng chẳng khác gì một bảo vật được hắn cưng chiều, trân quý trong lòng bàn tay.

- Chàng không cần làm quá như vậy, ta có thể tự xuống được nha

- Ngoan nghe lời, để ta đỡ nàng xuống

Tuy còn muốn dây dưa một lúc nữa nhưng dù gì đây hiện tại cũng là nơi đông người, nàng ngoan ngoãn đưa tay cho hắn đỡ xuống xe ngựa.

- Tiếp theo chúng ta đi đâu a?

- Đi theo hoàng thượng, còn phải chia đội thi đấu, lát nữa nàng theo cạnh ta đó có biết chưa

- Ta biết mà, ta hứa sẽ không rời chàng một bước đâu

- Được, đi thôi

Nàng đi sát theo hắn vào bãi săn, sau một lúc nghe hoàng đế tuyên bố quy tắc thi đấu thì đến lượt chia đội.

Kết quả cuối cùng đương nhiên là Vân vương Hàn Vũ cùng với Điềm vương Hàn Sơ ở hai đội đối lập rồi.

Năm nay còn có cả Mạc Cảnh Quân tham gia, hắn cùng với Vân vương là một đội.

Hồi trống dài báo hiệu trận thi đấu bắt đầu, cả hai bên leo lên bảo mã, cầm theo cung tên hăng hái lao vào rừng.

Mặc kệ người khác ra sao nàng vẫn chậm rì rì cưỡi ngựa đi xung quanh, ban đầu nàng nói theo sát hắn mà bây giờ thành ra hắn đang theo nàng.

- Phong cảnh ở đây không tệ nha

- Nàng đừng lo ngắm phong cảnh, cẩn thận xung quanh nữa

- Chẳng phải vẫn còn có chàng ở đây sao, ta có gì phải sợ chứ

Nàng đưa gương mặt tươi cười nói với hắn, bây giờ nàng hoàn toàn ỷ lại vào hắn rồi.

Hàn Sơ sủng nịch nhìn lại nàng, nương tử nhà hắn vẫn đáng yêu như vậy.

- Được rồi, chúng ta dạo một vòng rồi trở ra

- Chàng không tìm con mồi sao, lỡ đâu bọn họ săn được nhiều hơn chúng ta thì sao

- Mặc kệ bọn họ đi, chúng ta không thèm tranh giành với bọn họ

Hắn thật ra cũng không muốn đến đây cho lắm, ở trong phủ cùng với nương tử nhà hắn chẳng phải tốt hơn sao.

Vả lại thua thì có sao đâu chứ, điều quan trọng nhất chính là đảm bảo an toàn cho nàng, hắn chỉ sợ đám người Vân vương sẽ giở trò.

- Chàng! chắc là có nghe tiếng động nhỉ?

Khinh Ti không tin hỏi lại hắn, bên kia bụi cây truyền đến tiếng động, nghe rất giống tiếng động của loài rắn, mà rắn chính là thứ mà nàng sợ nhất.

- Nàng cẩn thận, giữ chặt dây cương, đừng sợ, có ta ở đây

- Ta! ta mới không có sợ đó

Đến giây phút này nàng vẫn còn cứng miệng, hai tay nắm chặt dây cương còn trong lòng thì đã gào thét, không biết tên nào thất đức như vậy.

- Khinh Nhi, cẩn thận!

Con mãng xà từ trong bụi cây vọt ra, con ngựa nàng cưỡi điên loạn hí lên rồi hất nàng xuống.

Hàn Sơ không kịp nghĩ nhiều đã phi thân xuống đỡ lấy nàng, Khinh Ti suýt rơi xuống đất còn chưa kịp phục hồi tinh thần đã thấy mãng xà lao về phía hai người.

- Chúng ta! chạy! còn kịp không?

- Nàng yên tâm, có ta bảo vệ nàng, sẽ không sao đâu

Hàn Sơ vận khinh công ôm lấy nàng phi thân lên lưng ngựa, một tay ôm chặt nàng một tay nắm dây cương thúc ngựa phi nước đại rời đi.

Mãng xà đương nhiên không bỏ qua bất kì con mồi nào, nó kiên quyết đuổi theo phía sau hai người.

Tốc độ của nó vậy mà rất nhanh, nếu là người bình thường khẳng định muốn chạy cũng chạy không thoát.

Con rắn này xuất hiện chỗ nào không xuất hiện, vậy mà lại tìm đến chỗ hai người, còn có thể là ai khác ngoài đám người kia giở trò.

Nếu đã có công bày ra trò vui như vậy thì hắn đương nhiên phải kéo bọn họ theo góp vui rồi, bọn họ một người cũng đừng hòng thoát.