Phạm Khôn đi dọc theo khu chung cư, đến chỗ ngoặt, anh mới nhìn thấy trên đỉnh của nơi bán căn hộ treo tám chữ to “Trung tâm môi giới Thịnh Thế Minh Châu”.

Oh fuck, Đoàn Vân Ba này bị làm sao vậy chứ, tự

nhiên đem phá nhà của anh đi?

Phạm Khôn cười khổ, lắc đầu. Khi anh đang chuẩn bị đi vào đại sảnh, hỏi nhân viên môi giới khu phố ở đâu thì lại thấy ở bên cạnh có một quán ăn nhỏ, chính là kiểu cửa hàng có nhân viên ở bên ngoài nấu món ăn, ban ngày thì khách ngồi bên trong dùng bữa, đến

tối thì ra ngoài ngồi ăn cơm.

Một bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa,

không ngừng xào nấu, rất chuyên tâm. Vương Vĩ?

Chính là người bạn học duy nhất không đánh

Phạm Khôn, hơn nữa còn trở thành bạn của anh!

Phạm Khôn sải bước đi tới, thấy bên trong cũng rất náo nhiệt. Có tổng cộng tám cái bàn, người đã

ngồi đầy sáu bàn, nhưng dường như đều là lao động

nhập cư, chắc là công nhân tại công trường của khu

chung cư.

Vương Vĩ cúi đầu xào nấu, thấy trước mắt có bóng người thì quay đầu kêu lên: “Lý Lệ Mẫn, có khách này!”

Lý Lệ Mẫn? Phạm Khôn sửng sốt: Bạn cùng bàn

của anh? Bọn họ…

“Đây rồi!”

Lý Lệ Mẫn đáp lại, từ bên trong chạy ra. Lúc cô ấy nhìn thấy Phạm Khôn, gương mặt mỉm cười như cứng

lại, gương mặt xinh xắn đỏ bừng lên. Má nó, hai người này kết hôn rồi sao?

Cửa hàng nhỏ kiểu vậy thường là do hai vợ chồng cùng nhau mở. Về cơ bản Phạm Khôn chắc chắn rằng bạn cùng bàn của mình đã lấy người bạn tốt duy nhất của mình, nhưng anh lại không thấy vui cho lắm, mà

chỉ thấy hơi lúng túng.

Hồi đi học, các bạn nữ đều không coi Phạm Khôn

ra gì, chỉ có Lý Lệ Mẫn là viết giấy cho anh.

Nhưng khi ấy, trong lòng Phạm Khôn chỉ có Phương Nhã Đan và Lý Hiểu Lan, chẳng để ý đến Lý Lệ Mẫn nên cũng không quan tâm tờ giấy của cô ấy ghỉ gì.

“Em còn đứng đó làm gì, mau mời khách vào trong

đi chứ?”

Vương Vĩ bận rộn trăm bề, vừa nhỏ giọng rầy la Lý Lệ Mẫn vừa vô tình nhìn sang Lý Lệ Mẫn, thấy cô ấy ngơ ngác nhìn khách, thì mới quay đầu lại.

“Má nó, Phạm Khôn?”

Vương Vĩ vội vàng đảo hai cái nồi, bày món lên

mâm rồi lập tức xông ra, ôm chặt Phạm Khôn.

Phạm Khôn bị anh ấy ôm, ngực liền nóng lên, lỗ mũi cũng chua xót. Nghĩ đến đám bạn học trong nhóm trò chuyện kia, nước mắt anh liền tràn quanh

hốc mắt.

Lý Lệ Mẫn vội vàng nghiêng đầu, bưng mâm đồ ăn Vương Vĩ vừa nấu xong ra bàn cho khách rồi lặng lẽ quay đầu nhìn Phạm Khôn, trái tim đập loạn không

ngừng.

Phạm Khôn là người đàn ông đầu tiên và cũng là

duy nhất cô yêu thầm.

“Thằng khốn này nữa!” Vương Vĩ đánh cho Phạm Khôn một cái: “Ra nước ngoài tận mấy năm liền, còn không có chút tin tức nào. Có phải là phất rồi nên quên anh em không?”

Phạm Khôn cảm động đến mơ hồ, cũng không định giả bộ trước mặt Vương Vĩ: “Đúng là kiếm được,

nhưng không nhiều lắm, cậu và Lý Lệ Mẫn…”

“À, giờ cô ấy là vợ tôi đó!” Vương Vĩ lúc này xoay người gọi Lý Lệ Mẫn: “Em ở trong đó làm gì thế? Mau

ra đây đi, sao thế, gặp lại bạn cùng bàn nên ngại hả?” Phạm Khôn đẩy anh ấy: “Đừng có linh tinh!”

Vương Vĩ cười nói: “Thật chứ ấn tượng của vợ tôi

về cậu tốt lắm đấy”.

“Cậu nói vớ vẩn gì thế” Phạm Khôn mặt đỏ lên:

“Chắc là ảnh hưởng từ cậu chứ gì?”

“Không phải đâu. Chẳng giấu gì anh, trước khi gả cho tôi, cô ấy vẫn luôn yêu thầm anh đấy, ai bảo anh

một đi không chịu trở lại chứ?”

“Vương Vĩ”, Phạm Khôn nghiêm mặt nói: “Cậu mà cứ nói vậy thì chúng ta không làm anh em được nữa đâu”.

Vương Vĩ mỉm cười: “Tôi có nói đùa đâu, cậu biết vì sao chúng tôi thành một cặp không? Lúc dãy nhà này của chúng ta bị phá bỏ, bà ngoại của cậu không có ai chăm sóc. Lý Lệ Mẫn thấy tôi giúp bà ngoại anh dời nhà thì cũng vội vàng tới hỗ trợ. Chúng tôi đưa bà cậu vào viện dưỡng lão, sau đó thường xuyên cùng

nhau tới thăm bà, nên mối quan hệ cũng dần tốt hơn”.

Phạm Khôn nghe vậy thì nước mắt tuôn ra, anh quỳ xuống đánh “rầm” một cái.

Lúc này Lý Lệ Mẫn cũng đã đi ra, hai vợ chồng bọn

họ cùng nhau đỡ Phạm Khôn dậy, đồng thanh hỏi: “Cậu làm gì vậy?”

Phạm Khôn ở nước ngoài bảy năm, không biết đã trải qua bao nhiêu lần đầu rơi máu chảy, đạn pháo liên miên, trên người dính vô số vết thương, nhưng chưa

từng chảy một giọt lệ.

Nhưng hôm nay, đối mặt với Vương Vĩ cùng Lý Lệ Mẫn, anh không những khóc, mà còn quỳ xuống với

một lòng biết ơn sâu sắc.

Phạm Khôn đã từng thề, cả đời này chỉ quỳ trước trời, đất, bà ngoại và mẹ, nhưng lời nói qua loa của Vương Vĩ lại khiến anh cảm giác được tình anh em thật sự là gì.

Vì bà ngoại của mình, anh cho rằng Vương Vĩ và Lý

Lệ Mẫn đều xứng đáng nhận một quỳ này của anh.

Phạm Khôn lau nước mắt định nói, nhưng lại

nghẹn ngào không nói nổi.

“Hầy! Phạm Khôn à, cậu đã ra nước ngoài bao nhiêu lâu rồi, cơ thể cũng trở nên cường tráng, mà sao vẫn dễ khóc nhè như ngày xưa vậy hả?”, Vương Vĩ đẩy Phạm Khôn một cái: “Mau vào trong ngồi đi, tôi nấu hai món ngon, hai anh em mình, à không, ba

chúng ta cùng uống một chầu!”

Phạm Khôn gật đầu, im lặng đi vào trong ngồi

xuống.

“Ôi, em mau qua đó đi!” Vương Vĩ nháy mắt với Lý Lệ Mẫn. Lý Lệ Mẫn đang định xoay người thì Vương Vĩ lại gọi cô ấy lại: “Em nhìn bộ dạng của cậu ấy thế kia, chắc là ở nước ngoài cũng không tốt lành gì. Em đừng hỏi cậu ấy ở đó thế nào nhé, tránh làm cậu ấy khó xử”

“Em biết rồi”.

“Còn nữa, nhà cậu ấy đã bị dỡ rồi, bà ngoại thì ở viện dưỡng lão, chắc tối nay không có chỗ ngủ đâu. Lát nữa em bảo cậu ấy ở lại nhà chúng ta đi”.

“Hả? Em…”

“Em sao thế? Đừng quên hai người từng là bạn cùng bàn đó”.

“Không, nhưng mà em giữ cậu ấy lại thì không hay

lắm, anh nên mở lời mới phải chứ”.

“Em biết gì chứ. Dạo này chẳng phải hay có tình huống là anh em dễ nói chuyện nhưng khó qua cửa ải của vợ hay sao? Anh muốn giữ cậu ấy lại, cậu ấy chắc chắn sẽ cho rằng em không đồng ý. Nên em mở lời thì

cậu ấy mới chịu chứ”. Lý Lệ Mẫn gật đầu.

“Còn nữa, lúc nói chuyện thì để ý chút, đừng để cho cậu ấy nhận ra chúng ta biết cậu ấy không có

tiền. Dù sao thì con mình cũng không ở đây, em cứ nói

là thích náo nhiệt nên mong cậu ấy ở lại”: “Em hiểu rồi”.

Phạm Khôn ngồi xuống rồi điều chỉnh lại cảm xúc xong thì TV lại phát bài hát mang tên “Anh em tốt của

tốt.

Khi hát đến câu “Vào lúc bạn cần tôi, tôi và bạn cùng nhau vượt qua, anh em tốt của tôi, có khó khăn gì thì cứ nói với tôi nhé”, Phạm Khôn lại tuôn trào nước

mắt.

Anh cứ cho rằng, chỉ có những người đã từng vào sinh ra tử với anh ở nước S mới là anh em tốt. Nhưng hôm nay anh mới hiểu, ở quê hương cách xa vạn dặm, giữa đám bạn học tồi tệ kia, thì anh vẫn còn một người anh em tốt bụng.

“Này!” Lý Lệ Mẫn ngồi xuống chỗ đối diện Phạm Khôn, đưa khăn tay cho anh, rồi nói nhỏ: “Khóc cái gì mà khóc? Đã lớn thế này rồi, cậu không thấy xấu hổ

hay sao?”