Nhìn thấy bộ dạng ra vẻ hung hăng phách lối của Sở Chiêu Nam, Phạm Khôn định là cứ để cho hắn hung hăng phách lối thêm một lúc, như vậy đến khi anh ra tay dạy cho hắn ta một bài học, cảm giác lúc

đó sẽ càng sảng khoái hơn nhiều.

“Ông chủ Sở”, Phạm Khôn giả vờ bày ra bộ dạng yếu đuối, nói với Sở Chiêu Nam: “Chuyện đó tôi vẫn không thể nào hiểu được, năm đó mọi người đều được sắp xếp đi đến những đất nước khác, tại sao ông lại

sắp xếp cho một mình tôi đến đất nước S2?”

Sở Chiêu Nam nhíu mày, tuy rằng trong lòng cũng cảm thấy có chút áy náy đối với Phạm Khôn, nhưng bên ngoài vẫn tỏ thái độ hung hăng, liền quát lớn: “Nói nhảm nhí! Năm xưa chính mày là ngươi điển vào mẫu đơn đó. Chỉ có thể trách mày không biết đọc tiếng nước ngoài. Đi đến nước nào làm việc là do người ta tự mình điền đơn, tự mày đã điền vào đơn để đi đến nước S, lại còn muốn đến kiếm tao gây sự hả?

Mày ngay lập tức biến khỏi đây cho khuất mắt tao!“

Dứt lời thì hắn ta đẩy vào người Phạm Khôn mấy

cái, trực tiếp đuổi anh ra khỏi cửa hàng.

Phạm Khôn lảo đảo bước ra khỏi cửa hàng, bực tức phản bác lại: “Tôi nghe nói năm đó nếu được đến một đất nước khác thì mới phải trả chi phí hai mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng nếu đến đất nước S thì không chỉ không cần phải trả tiền mà còn có thể được nhận trước lương lao động mười ngàn nhân dân tệ. Ông dám ăn chặn cả cả hai đầu, hai mươi ngàn tệ của tôi và tiền lương lao động mười ngàn tệ của phía bên kia trả. Bây giờ tôi ra nông nỗi này, ông còn không muốn cho tôi một lời giải thích?”

“Thằng nhóc thối, mày muốn nghe giải thích, muốn đến đây tống tiền tao đúng không? Nếu mày nhắm có khả năng tố cáo tao, thì nhớ tìm người nào lợi hại một chút đến giúp đỡ. Tao nói thật cho mày biết, ở cái đất Giang Thành này, nếu tao không có quan hệ với cả giới xã hội đen lẫn giới công chức, thì mày nghĩ tao có dám mở công ty môi giới ở đây hay không?”

Tuy rằng dãy nhà mặt tiền này đều là những cửa hàng mới, không có quá nhiều người, nhưng vẫn có các cửa hàng đang trang hoàng bên cạnh cùng khách vãng lai lui tới, lại còn có người đến xem nhà, vậy nên chẳng mấy chốc mà đã có một đám đông hơn mười

mấy người đứng quanh họ xem náo nhiệt.

Ban đầu ai cũng cho rằng chủ cửa hàng vừa bắt

được một tên trộm, đều chỉ trỏ vào Phạm Khôn mà bàn tán.

Sau khi dần hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn nhìn thấy Sở Chiêu Nam hung hăng phách lối như vậy,

nên họ lại bắt đầu xì xào lên án Sở Chiêu Nam.

Phạm Khôn vẫn giả vờ đáng thương, chỉ vào cửa hàng của hắn ta mà nói: “Nhìn xem, công việc làm ăn của ông ngày càng lớn mạnh, chắc sẽ không để ý đến hai mươi ngàn cỏn con, đúng không? Chưa nói đến chuyện hai mươi ngàn nhân dân tệ của bảy năm trước so với ngày hôm nay có giá trị khác nhau, tôi chỉ muốn

ông trả lại cho tôi hai mươi ngàn…”

“Trả lại cho mày hai mươi ngàn, sao mày không đi cướp ngân hàng luôn đi?”

Dứt lời, Sở Chiêu Nam liền giơ chân lên đá Phạm Khôn.

Phạm Khôn bất ngờ né người sang một bên, chân của Sở Chiêu Nam đạp vào khoảng không khiến cho hắn ta lảo đảo. Khi đứng vững lại được, hắn ta lại cảm

nhận được một cơn đau ở sau gáy.

Phạm Khôn đã nắm lấy cổ áo của hắn ta, đẩy về

phía trước, khiến hắn ta ngã xuống đất. 1Á, á..”

Sở Chiêu Nam loạng choạng chạy về phía trước,

nhưng chạy được vài bước thì lại bị Phạm Khôn đẩy ngã.

Trùng hợp sao lại có một con chó vừa ị được một đống phân ở đó, Phạm Khôn liền nhấn đầu hắn ta vào

trong đống phân. “Phụt!”

Phân chó dính đầy lên mặt của Sở Chiêu Nam, hắn ta khó khăn ngẩng đầu lên, há miệng phun ra một

ngụm phân chó trộn lẫn với máu và răng cửa của hắn. “Hay lắm!”

Đám đông hiếu kì đứng xem dường như không ngại lớn chuyện, giữa đám đông ấy lai có tiếng ai đó

vừa kêu lớn hoan hô.

Ồn ào là vậy, nhưng không có một ai dám tiến lên

phía trước, chỉ dám đứng từ xa xem tiếp.

“Tên nhóc thối tha” Sở Chiêu Nam vừa phun phân chó vừa lớn tiếng dọa nạt: “Đây là tự mày đi tìm đường chết! Tao vẫn còn giữ hồ sơ của mày, có cả địa

chỉ nhà mày, tao sẽ gọi người đến đập nát nhà mày!”

Phạm Khôn lắc đầu: “Ông chủ Sở, tôi lần đầu đi xuất khẩu lao động, vậy mà ông lại đi bán đứng tôi. Tôi đã gặp qua bao nhiêu người có tâm địa độc ác mà còn chưa gặp qua người nào ác độc như ông. Nếu

hôm nay tôi không triệt đường sống của ông, không

biết tương lai còn có bao nhiêu người bị ông hại

chết!”

“Triệt đường sống của tao? Ha ha, gan mày to quá nhỉ?”

Mặc dù đã bị Phạm Khôn ấn xuống đất, nhưng cái

miệng của Sở Chiêu Nam vẫn không chịu biết điều.

Phạm Khôn lấy điện thoại di động ra, hỏi hắn một câu: “Năm đó kẻ bán tôi đến nước S là một đứa tên Cường, còn kẻ tiếp nhận tôi ở nước S tên là Lý Tra Đức, có đúng không?”

Sở Chiêu Nam không biết Phạm Khôn định làm gì, nên nghỉ ngờ nhìn anh.

Phạm Khôn bấm vào một đoạn video trên điện thoại: “Ông chủ Sở, xem kỹ một chút.

Sở Chiêu Nam trợn to hai mắt, cả người run lên bần bật, sợ đến đái cả ra quần, khiến cho mặt đất bên

dưới hắn ta rất nhanh đã trở nên ẩm ướt.

Đám đông đứng xem không biết chuyện gì đang xảy ra. Mọi người nhìn nhau, rồi từ từ tiến lại gần để quan sát.

Lúc này, Phạm Khôn tắt video, sau đó nắm cổ áo phía sau của Sở Chiêu Nam mà kéo lên. Sở Chiêu Nam nhanh chóng bò dậy, còn không để ý đến đống

phân chó dính đầy trên mặt, hai gối khuyu xuống, liên

tục chắp tay quỳ lạy: “Xin tha mạng, xin tha mạng cho tôi. Chuyện đó không phải là chủ ý của tôi, là có người đã đưa cho tôi năm mươi ngàn nhân dân tệ để yêu cầu tôi đưa cậu đến nước S. Mọi chuyện không liên quan đến tôi! Xin tha mạng cho tôi, nhà tôi trên còn

mẹ già dưới còn con thơ…” Phạm Khôn sững sờ.

Anh luôn cho rằng chuyện này là do Sở Chiêu Nam tham lam ác độc muốn ăn chặn tiền nên mới gây ra, thật không ngờ lại có người khác bỏ ra năm mươi ngàn để đưa anh đến nước S. Đây rõ ràng là mượn dao giết người.

Là ai lại căm thù anh đến như vậy?

Bảy năm trước, cầm năm mươi ngàn đó có thể mua hẳn được một căn nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách ở ngoại ô!

“Nói đi, người đó là ai?”

“Tôi… tôi…”

“S80?”

Sở Chiêu Nam thấp giọng nói: “Là giám đốc Chu của tập đoàn Phạm Thị, cũng là vợ của ông chủ tập đoàn”.

Chu Á Bình?

Phạm Khôn sững sờ, anh nhận ra lòng dạ của

người đàn bà này còn đáng sợ hơn cả rắn độc.

Phạm Khôn kiểm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi tiếp: “Hai mươi ngàn tệ của tôi đâu?”

“Trả, tôi nhất định trả lại, bây giờ tôi ngay lập tức chuyển khoản trả cho cậu”.

“Bao nhiêu?”

“Hai mươi… không, năm mươi… một trăm, hai… hai trắm ngàn!”

Sở Chiêu Nam hiểu rõ, lúc này không phải là Phạm Khôn đến đòi hắn ta trả lại tiền, mà là yêu cầu hắn ta bỏ tiền ra để mua tính mạng của mình. Hai trăm ngàn có thể cứu được mạng của hắn ta, đối với Sở Chiêu Nam tuyệt đối là đáng giá.

“Để lại tiền ở chỗ của ông, khi nào rảnh tôi sẽ cho người đến lấy”.

“Được, được, được”.

“Đi, quỳ trước cửa hàng của mày mà hô lớn câu: “Tôi là kẻ môi giới lửa đảo’ một trăm lần”.

“Hả?”

“Sao?”

“Á, được, được, được”, Sở Chiêu Nam chạy tới trước cửa hàng mà quỳ xuống, sau đó hô to: “Tôi là kẻ

môi giới lừa đảo! Tôi là kẻ môi giới lừa đảo…”

Đám người đứng xem tỏ vẻ hoang mang, trong số đó có người bán hàng ở cửa hàng bên cạnh biết Sở Chiêu Nam, liền tách ra khỏi đám người đứng xem, đi đến bên cạnh Sở Chiêu Nam hỏi: “Ông chủ Sở, ông

làm sao vậy?”

Sở Chiêu Nam còn không dám nhìn người kia, miệng tiếp tục lớn tiếng hô: “Tôi là kẻ môi giới lừa đảo! Tôi là kẻ môi giới lừa đảo…”

Người kia lại hỏi: “Tên này có phải bị ngớ ngẩn rồi không, có muốn tôi gọi cảnh sát cho không?”

“Cút đi!” Sở Chiêu Nam cất tiếng mắng chửi, sau đó vẫn tiếp tục hô to: “Tôi là kẻ môi giới lừa đảo! Tôi là kẻ môi giới lừa đảo…”

Bị khùng hay sao vậy?

Trong mắt Sở Chiêu Nam lúc này, Phạm Khôn

chính là thần chết!

Hắn ta đã xem đoạn video đó. Trong đoạn video, thằng Cường và Lý Tra Đức bị trói vào ghế, và các khớp xương của bọn chúng đều bị những khúc gỗ cứng đánh gãy.

Răng của bọn chúng bị nhổ từng cái từng cái một bằng kiểm, cảnh tượng hết sức bi thảm, nhìn thấy mà

kinh hồn bạt vía.

Mặc dù hắn ta không biết ai là người đã làm ra

những việc đáng sợ trong video, nhưng hắn ta biết chính hai tên này đã xử lý Phạm Khôn vào năm xưa, và bây giờ Phạm Khôn lại quay video này, đưa cho hắn

xem…