.

Ngày hôm sau thời điểm trở về nước đã là mười giờ tối, cũng không biết là ai tiết lộ hành trình của bọn họ, vừa mới đến đại sảnh sân bay, đã bị một đoàn phóng viên cùng fan vây quanh.

May mắn Tần Phong sớm chuẩn bị, trước khi xuống máy bay đã gọi một đám vệ sĩ tới, lúc này mới tránh cho thảm kịch nửa bước cũng khó đi.

Đám fan phản ứng trực tiếp mà nhiệt liệt, Lục Diễn vừa xuất hiện, liền cùng hét to, khẩu hiệu cũng rất đơn giản – chỉ ba chữ – “Lục ảnh đế”, thỉnh thoảng hỗn loạn vài tiếng gọi “Lục đại thần, em yêu anh” . Tiếng la hét chỉnh tề thống nhất kinh động đến toàn bộ đại sảnh, những người vốn mệt mỏi muốn ngủ hoặc là chuẩn bị đón người nhà về sôi nổi nhìn lại đây, kẻ có lòng hiếu kỳ thậm chí còn vây lại, mới biết được hóa ra là có đại minh tinh trình diện.

Trong đó một cậu nhóc thoạt nhìn là đại diện của nhóm fan thừa dịp vệ sĩ không chú ý mà linh hoạt chui vào, trong tay một ôm một bó hoa tươi rất to trực tiếp đưa đến trước mặt Lục Diễn. Vệ sĩ đang định lại ngăn cản, Tần Phong đã ra hiệu tỏ vẻ không có việc gì.

Cậu nhóc xem ra kích động cực kỳ, đầu đầy mồ hôi nói chuyện vừa vội lại nhanh, “Lục đại thần, chúc mừng anh được phong ảnh đế. Anh là niềm tự hào của chúng em, chúng em yêu anh.”

Lục Diễn mỉm cười tiếp nhận bó hoa, “Cám ơn, tôi cũng yêu các bạn.” Sau đó, nâng bó hoa trong tay lên, hướng về phía đám fan quơ quơ, cất cao âm lượng, “Cám ơn mọi người, cám ơn các bạn. Đã khuya rồi, các bạn sớm về nhà nghỉ ngơi đi, trên đường nhớ chú ý an toàn.”

Được đáp lại, phản ứng nhóm fan càng mãnh liệt hơn, thậm chí có người kích động bật khóc, rất may cũng không trở nên quá lộn xộn, ngược lại nhóm tổ chức đứng ra tạo cho Lục Diễn một lối đi để ra ngoài.

Các phóng viên không có quy củ như fan, bọn họ không ngừng chen lại ý đồ phá tan vòng vây của vệ sĩ, không có kết quả liền sôi nổi duỗi micro, hỏi đủ loại vấn đề.

“Lục tiên sinh, xin hỏi lần đầu tiên đạt được ảnh đế tâm trạng anh thế nào?”

“Lục tiên sinh, có thể bày tỏ tâm trạng và cảm tưởng hiện tại được không?”

“Lục tiên sinh, xin hỏi trước đó có từng dự liệu sẽ đạt được ảnh đế hay không?”

“Chu đạo,《Tay súng bắn tỉa》đạt được giải thưởng lớn, hiện tại cảm giác của anh thế nào?”

“Chu đạo,《Tay súng bắn tỉa》khimới vừa công chiếu phòng vé kém như vậy xin hỏi có phải hay không có nội tình gì, mong anh tiết lộ?”

“Chu đạo, đối với việc lúc trước có người nói anh chí lớn nhưng tài mọn, vua thối nát, hiện tại anh có đáp trả gì không?”

Lúc này đây, Lục Diễn cùng Chu Ảnh Tài đều không đáp lại. Lục Diễn như trước mỉm cười bảo trì phong độ, Chu Ảnh Tài thì ngay cả tươi cười cũng không lộ ra, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Tần Phong một mặt cùng Tống Huy ngăn trở micro duỗi đến trước mặt Lục Diễn, một mặt nói, “Các vị truyền thông, Lục Diễn cùng Chu đạo vừa mới xuống máy bay, hiện tại rất cần nghỉ ngơi, không tiện trả lời các vị, thật xin lỗi.”

Vệ sĩ thật vất vả bảo hộ họ tới bãi đỗ xe, sớm đã có xe đang chờ bọn họ, bốn người trước sau lên xe, thẳng đến khi xe lăn bánh, các phóng viên mới chính thức yên tĩnh trở lại.

Xe chạy được một đoạn, Lục Diễn nhận được một tin nhắn, hắn nhìn về phía sau, cũng không có ai đuổi kịp, liền nói với lái xe, “Giao lộ phía trước phiền anh dừng lại.”

Tần Phong kinh ngạc nói, “Làm sao vậy?”

Lục Diễn ngọt ngào mỉm cười, “Giai nhân ước hẹn.”

Tần Phong hiểu rõ mà cười cười, vỗ vỗ vai hắn, “Thằng nhóc này, phúc khí không nhỏ a, bạn gái săn sóc như vậy.”

Chu Ảnh Tài cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

Lục Diễn chỉ cười, không nói gì, vẻ mặt thỏa mãn.

Tần Phong nhịn không được hừ một tiếng, “Coi chừng người đẹp thay đổi a, hiểu hay không.”

Lục Diễn vô cùng tự tin mà đáp một câu, “Sẽ không.”

Đến giao lộ, lái xe ngừng xe, Lục Diễn lần thứ hai lưu ý không có ai theo kịp, lúc này mới rất nhanh xuống xe, đi về hướng chiếc xe đậu ở chỗ rẽ.

Vài người nhìn Lục Diễn lên chiếc xe kia, thẳng đến khi xe chạy đi, Tần Phong mới như có điều suy nghĩ mà nói, “Sao tôi cảm thấy chiếc xe kia quen mắt thế nhỉ?!”

Tống Huy trong lòng nhảy dựng, cười ha ha, “Xe mà, cái nào chẳng giống nhau.”

Tần Phong ánh mắt lợi hại đảo qua, “Tiểu Tống, cậu nhất định biết bạn gái Lục Diễn là ai.”

Tống Huy lập tức ho khan, hơn nửa ngày mới ngừng, vẻ mặt đau khổ, “Phong ca, anh đừng hỏi em, em cái gì cũng không thể nói.”

Tần Phong cũng không miễn cưỡng, hắn còn không nhiều chuyện như vậy, “Quên đi, là ai cũng không sao, tôi tin Lục Diễn có chừng mực.”

Tống Huy lúc này mới len lén thở ra, nhẹ nhàng vuốt ve quả tim nhỏ đang đập bang bang.

Lục Diễn vừa lên xe, thắt dây an toàn, Tô Mạc liền khởi động xe, nơi này không phải chỗ nên ở lâu.

Tô Mạc vừa lái xe vừa hỏi, “Lục ảnh đế vẻ vang về nước, muốn chúc mừng như thế nào đây?”

Lục Diễn ái muội mà cười cười, “Là Tô đổng muốn vì tôi chúc mừng, đương nhiên là do ngài quyết định.”

Tô Mạc nghiêng đầu qua nở nụ cười với hắn, không tiếp tục nói chuyện, xe một đường dựa theo lộ tuyến đã định phóng đi.

Qua mười mấy phút đồng hồ, Lục Diễn phát hiện xe không đi hướng về nhà, ngược lại chạy về phía ngoại thành. Lục Diễn có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi nhiều. Thẳng đến khi xe chạy lên con đường núi quen thuộc, hắn mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là tới nơi đó.

Lục Diễn còn nhớ rõ hắn lần đầu tiên tới chỗ này, cũng là cùng Tô Mạc.

Ngày nào đó, hắn bởi vì triệt để cắt đứt tình bạn với Từ Vĩnh Chu mà tâm tình muộn phiền, Tô Mạc vừa vặn xuất hiện, chỉ nói cùng đi hóng gió, liền đưa Lục Diễn tới đỉnh núi này, anh cũng không nhiều lời an ủi, lại làm cho Lục Diễn tâm tình ổn định trở lại, cũng là từ một khắc kia, trái tim vốn kiên định của Lục Diễn chậm rãi rung động.

Lần thứ hai đến nơi này, vẫn là cùng Tô Mạc.

Đó là khi Lục Diễn lần đầu tiên đạt được giải thưởng quan trọng trong đời, nam diễn viên phụ xuất sắc nhất cùng diễn viên mới xuất sắc nhất trong lễ trao giải Bách Thảo. Ngày đó hắn bởi vì uống rượu, tâm tình lại quá mức phấn chấn, liền chủ động đòi đi hóng gió, vì thế Tô Mạc lần thứ hai đem hắn đến nơi này. Cũng chính khi đó, Tô Mạc lần đầu tiên hôn hắn, hắn cũng lần đầu tiên hôn Tô Mạc, và cũng vào thời khắc kia, hắn xác định tâm ý của mình.

Hiện tại, là lần thứ ba. Mà lúc này đây, bọn họ đã cùng một chỗ, đủ loại ý nghĩa.

Xe vẫn như cũ đậu ở vị trí quen thuộc, tắt đèn, hai người đồng thời xuống xe.

Đêm nay ánh trăng không quá sáng rõ, nhưng đứng gần, miễn cưỡng cũng thấy rõ người đối diện, ánh đèn dưới chân núi thì lại có vẻ phá lệ sáng ngời.

Hai người đồng thời tựa vào mui xe, Lục Diễn nhẹ nhàng nắm tay Tô Mạc, thấp giọng nói, “Sao lại muốn đến nơi này?”

“Nơi này rất thoải mái, không phải sao?” Tô Mạc mỉm cười trả lời.

Lục Diễn nhìn anh, “Quả thật rất thoải mái. Đây là lần thứ ba anh đến đây, anh còn nhớ rõ, lần trước tới nơi này, em hôn trộm anh.”

Tô Mạc không hề mất tự nhiên, mỉm cười nói, “Không phải lúc ấy anh liền trả thù rồi sao.”

“Sao có thể nói là trả thù chứ,” Lục Diễn thân mật dùng hai gò má cọ xát vành tai Tô mạc, “Đó là tán tỉnh.”

Tô Mạc khẽ cười, “Giống như bây giờ sao?”

“Đương nhiên.” Lục Diễn vừa nói vừa ngậm vành tai anh, dùng răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng cắn cắn, thẳng đến khi Tô Mạc nhẹ nhàng than một tiếng, mới buông ra nhuyễn thịt bị chà đạp, ngược lại tìm tới đôi môi đạm sắc.

Hai người rất nhanh kết thúc nụ hôn khẽ này.

Hai tay Tô Mạc chống trên vai Lục Diễn, tùy ý đối phương ôm eo mình, đôi mắt đã thích ứng bóng đêm nghiêm túc nhìn đối phương, thấp giọng nói, “Chúc mừng anh.”

Lục Diễn kiềm chế những tâm tư lộn xộn, dưới ánh mắt chăm chú của anh, cũng nghiêm túc trả lời một câu, “Cám ơn em.”

Hai người lẳng lặng ôm nhau hồi lâu, Lục Diễn mới buông anh ra, hắn đón ánh trăng chậm rãi đi đến chỗ vòng bảo hộ trên đỉnh núi, Tô Mạc cũng vội vàng đi theo.

Lục Diễn hai tay chống lên vòng bảo hộ, nhìn ánh đèn rực rỡ dưới chân núi, đột nhiên nói, “Em biết không? Ở trong mắt anh, ảnh đế chỉ là sự khởi đầu.”

Tô Mạc nhìn hắn, không nói gì, anh biết lúc này anh chỉ cần lắng nghe là đủ.

Quả nhiên, Lục Diễn tự mình nói tiếp, “Anh vẫn luôn có một nguyện vọng, chưa từng nói qua với bất kì ai. Một ngày kia, anh muốn sáng tạo một vương quốc điện ảnh thuộc về mình, mà anh, chính là vương của nơi đó. Với sự thống trị của anh, tạo ra càng nhiều càng nhiều bộ phim điện ảnh tuyệt vời, anh muốn làm cho điện ảnh Hoa ngữ vươn ra thế giới, anh muốn để người trên khắp thế giới nhìn đến điện ảnh Hoa ngữ, không bao giờ có thể xem thường đất nước này nữa.”

“Rất buồn cười phải không, một kẻ mới ra mắt chỉ hai năm, chỉ mới có chút thành tích, lại dám ngạo mạn khoác lác.” Lục Diễn xoay người, ngữ khí hơi đùa cợt, trong mắt lại không có nửa điểm tự giễu.

Tô Mạc cũng mỉm cười, tiếp lời, “Em cũng có một nguyện vọng, em muốn sáng tạo một đế quốc thương nghiệp thuộc về mình, mà em chính là đế vương.”

“Em đã làm được.” Lục Diễn nghiêm túc nói.

“Còn chưa đủ,” Quang mang trong mắt Tô Mạc mãnh liệt giống hệt Lục Diễn, “Em muốn để khắp mỗi ngõ ngách trên thế giới, đều khắc ghi dấu vết Tô thị.”

“Cho nên…” Tô Mạc cười tự tin mà kiêu ngạo, “Chúng ta giống nhau, chỉ là những kẻ điên cuồng, dã tâm bừng bừng. Em tin tưởng anh, anh nhất định có thể làm được.”

Lục Diễn thản nhiên cười nói, “Anh cũng cho là như thế.”

Lục Diễn chính mình cũng không lí giải được tại sao, có một thứ ý niệm vẫn luôn giấu ở đáy lòng, lên men, thậm chí ngoan cố kiên trì cứ như vậy nảy sinh. Hắn cho tới bây giờ cũng không cảm thấy giấc mộng của mình buồn cười, lại càng không cảm thấy mình quá si tâm vọng tưởng. Nếu ngay cả chuyện sống lại khó có thể tin đều có thể xảy ra trên người mình, như vậy còn có cái gì mà hắn không thể kỳ vọng?

Chẳng qua suy nghĩ như vậy hắn chưa từng muốn nói ra, đàn ông thành công hay không không ở lời nói, mà là ở hành động. Nhưng có lẽ bởi đêm nay phá lệ phấn chấn, có lẽ bởi sự tồn tại Tô Mạc khiến hắn thả lỏng, hắn nhịn không được muốn chia sẻ với một người về khát vọng lớn nhất trong lòng.

Mà hắn một chút cũng không đoán sai, người nam nhân trước mắt này, vĩnh viễn là người hiểu hắn nhất, bởi vì bọn họ giống nhau.

Hai người đều là nam nhân ưu tú trong từng lĩnh vực, ở trong mắt mỗi bên nhìn đến đều là chói lọi rực rỡ. Là ai nói, đàn ông có dã tâm, mới là đàn ông có mị lực nhất. Bọn họ cũng không thiếu dã tâm, lại càng không thiếu dũng khí cùng hành động vì dã tâm này mà hăm hở tiến lên.

Hoàn chương 65