Takagi cười lanh lảnh, rồi nói tiếp:

“Theo truyền thuyết, Ngọc Hoàng có một cô con gái tên Tanabata-tsume (Orihime) rất thích dệt lụa. Người hết sức yêu thương và chiều chuộng nàng. Một ngày kia, Tanabata vô tình nhìn thấy một anh chàng chăn bò hết sức tuấn tú tên là Hikoboshi. Nàng đem lòng si mê chàng trai điên cuồng.

“Yêu chiều con gái, Ngọc Hoàng quyết định cho nàng lấy chàng trai chăn bò. Hai người quá mải mê yêu đương nên suốt ngày chỉ rong chơi và chẳng chịu làm gì cả, người con gái bỏ quên cả khung cửi còn con bò của chàng trai thì lang thang khắp nơi ở trên trời. Các vị thần hết sức giận dữ và bắt phạt họ phải sống tận hai đầu của dòng sông Ngân và chỉ được gặp nhau vào ngày 7/7 hàng năm.”

“Nè, hè năm nay bạn với mình tham gia lễ hội này được không, người ta nói các cặp yêu nhau mà cầu nguyện tại đền Shio sẽ được hai vị thần chúc lành…”

Takagi khuôn mặt đáng yêu nói.

“Mình… mình…” Ambrose nói mãi không ra lời, khuôn mặt cậu thật đỏ chót, nhưng do thiếu sáng nếu không Takagi sẽ được dịp cười sung sướng…

Đúng lúc này, cả phòng học sáng lên, giáo sư Aurora Sinistra trở lại, bà thu bài tập vừa làm.

Takagi liếc Ambrose rồi nói:

“Thôi để lần sau nói vậy, chung ta nộp bài đã…”

“Ừm..” không biết nói gì, Ambrose chỉ dấu mặt (đỏ như mông khỉ) vào tay áo nói.

Giáo sư Sinistra sau khi thu bài, bà nói:

“Tốt, các trò về chuẩn bị về bài Chòm sao Thiên Ưng, tuần sau chúng ta tiếp tục, bây giờ giải tán…”

Tối hôm đấy Ambrose cảm thấy mình rất khó ngủ, cứ nhắm mắt lại cậu lại nhìn thấy khuôn mặt của Takagi… chằn chọc tới gần sáng cậu mới chợp mắt.

Ai ngờ, buổi sáng cậu lại bị Takagi gọi dậy:

“Này Ambrose, dậy thôi, sắp 9 giờ rồi…”

=====

….Hiện tại….

“Này, ăn thêm cái bánh này đi.” Takagi đưa cho Ambrose một cái bánh.

“Cảm ơn…” Ambrose không dám nhìn cô bé nói.

Ngược lại Takagi thấy rất buồn cười, cô bé cười khúc khích gần như trong suốt bữa sáng.

“Được rồi, đừng cười nữa được không?” Ambrose bất bình nói.

“Xin lỗi, mình sẽ nín cười…” Takagi xoa nước mắt nói.

Đúng lúc này, một học sinh năm thứ ba tiến tới, cô bé tên là Anne, cô ta đưa cho Ambrose một tờ giấy rồi bảo:

“Đây là giáo sư Paine nhờ tôi đưa cho cậu…”

“Cảm ơn học tỷ…”

Ambrose mở tờ giấy ra, bên trong là giấy cấp phép cho cậu mở câu lạc bộ, cuối cùng cũng thành công, Ambrose quăng đi khuôn mặt khó coi, vui vẻ nghĩ.

Takagi cũng hỏi:

“Trong này ghi gì vậy…”

Ambrose đưa cho cô bé tờ giấy, chờ cô bé đọc xong Ambrose nói:

“Chúng ta có rất nhiều việc phải làm, ngài phó chủ tịch.”

“Mình hiểu, ngài chủ tịch…”

Sau đó, hai đứa chạy tới bên nhà Slytherin, chúng muốn xem Fayola có được cấp phép không, thật tốt, cô bé cũng được sự đồng ý của nhà trường.

Ngay buổi chiều hôm đó, Ambrose tập hợp tất cả thành viên tổ chức một buổi chúc mừng nho nhỏ. Tất nhiên, đồ ăn là từ nhà bếp của Hogwarts, Max đã từng dẫn cậu tới đó, bọn gia tinh rất nhiệt tình.

Bữa tiệc qua đi, bọn chúng dành cả ngày thứ bảy sau đó để chuẩn bị cho hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ - lễ Halloween vào mười ngày tới.

Ambrose dự định chế tạo mười con rối đáng sợ để dọa học sinh trong ngày này, cậu cũng đã thiết kế và chuẩn bị xong tất cả nguyên liệu, bây giờ chỉ cần hướng dẫn các thành viên trong Invention Club thực hiện thôi.

Mới đầu Ambrose cũng không mong bọn tân sinh sáng chế ra thứ gì, cậu chỉ muốn bọn chúng học cách làm việc theo nhóm, suy nghĩ theo nhóm… sau đó sẽ phát minh theo nhóm, mọi chủ nghĩa cá nhân bị hạn chế tối đa.

Đám trẻ tỏ ra rất thích thú với công việc này, có thể nói, đây là lần đầu tiên chúng tạo ra một sản phẩm đúng nghĩa.

Có con rối, tiếp theo là xin phép hiệu trưởng được lắp đặt chúng quanh Hogwarts. Ambrose mang bảng kế hoạch chi tiết và con rối mẫu mang tới văn phòng giáo sư Paine, cậu nhờ ông nói chuyện với giáo sư Dumbledore.

Rất nhanh, chỉ một ngày sau, kế hoạch của chúng được duyệt, đặc biệt nhà trường còn trả cho bọn chúng năm mươi Galleon coi như tiền mua mấy con rối.

Hướng đi phía trước đã có, các thành viên của Invention Club gấp rút làm việc, do tất cả bọn chúng đều thuộc Ravenclaw nên gánh nặng bài tập gần như bằng không.

Nếu mà để công việc của câu lạc bộ ảnh hưởng tới việc học thì các giáo sư sẽ cho dừng câu lạc bộ này ngay.

Chín ngày trôi qua, mười con rối đã hoàn thành, hôm nay, người giữ chìa khóa của trường Rubeus Hagrid sẽ tới nhận chúng.

Đúng chín giờ tối, ông bác khổng lồ xuất hiện, Ambrose và các thành viên của Invention Club đã chờ sẵn từ lâu.

“Xin chào, bác Hagrid, chúng cháu chờ bác từ tối tới giờ…” Ambrose thay mặt cả câu lạc bộ chào đón Hagrid.

“Chào các trò, ta cũng nhận được lời nhắn của giáo sư Dumbledore, ngài đánh giá mấy đứa rất cao vì hoạt động lần này…”

Hai bên khách sáo một hồi rồi Hagrid vào chủ đề:

“Vì tạo sự bất ngờ nên, bây giờ chúng ta sẽ lắp đặt những con rối này quanh trường, bản đồ ta đã có, ta sẽ dẫn đường…”

“Vâng, nhờ bác…”

Tiếp theo, cả bọn hai đứa khiêng một con rối ra khỏi phòng, riêng lão Hagrid hai tay cắp bốn con hai bên.

Vị trí đầu tiên bọn chúng đẻ con rối là sau Bức tượng Con chó và Hải cẩu ở tầng thứ sáu. Mấy con rối này sẽ chỉ xuất hiện khi số lượng học sinh ít, để đảm bảo tính gây sợ hãi.

Khi chọn chỗ đặt con rối, Ambrose tìm những hành lang nhánh, những đường dẫn tới phòng học, những lối vắng vẻ.

Tới tận gần mười một giờ, cả bọn mới hoàn thành công việc, lão Hagrid còn có một nhiệm vụ nữa là đưa Ambrose bọn người về tháp Ravenclaw rồi ông mới xong việc.

Cả bọn đều háo hức chờ ngày hôm sau chứng kiến lũ học sinh bị dọa.

Halloween năm đấy phải nói là vui nhất từ trước tới nay, rất nhiều học sinh dành cả ngày để đi xung quanh tòa lâu đài, bọn chúng muốn bị dọa.

Có nhiều đứa nhát gan không may bị dọa thì khóc um lên rồi chạy vọt đi, con những đứa gan dạ lại chạy tới sờ sờ mấy con rồi.

Ambrose cũng ngờ trước trường hợp này nên cậu cũng thiết kế sao cho mấy con rối khi bị kẻ nào chạm vào thì ôm lấy kẻ kẻ đó. Điều này khiến bọn trước không sợ sau lại tái mặt luôn.

Cả Hogwarts đều bình luận về mấy con rối Halloween trong suốt mấy ngày sau đó, Invention Club cũng chính thức được cả trường biết đến, Ambrose đặc biệt nổi tiếng vì là người sáng lập câu lạc bộ và người đứng sau mấy con rối Halloween này.