Đúng vậy, Ambrose đã luôn tự hỏi học tập để làm gì, con người học tập để làm gì, phù thủy học tập để làm gì? Sau cùng là để tìm ra cái mới... tri thức mới, trí tuệ mới, sự vượt lên về mặt tri thức so với các bậc tiền nhân…

Đây chính là con bài thu hút học sinh nhà Ravenclaw tham gia, giới phù thủy không rộng lớn như giới Muggle, nên kể cả nhân lực và vật lực đều có hạn. Đã như vậy, tất cả nguồn lực lại bị chia nhỏ ra vào các quốc gia, trong mỗi quốc gia lại bị chia nhỏ hơn vào các gia tộc…

Nắm giữ nguồn lực khiêm tốn khiến giới phù thủy không thể phát triển nhanh được, sự phát triển hiện nay có thể thấy là thành quả của các bậc phù thủy kiệt xuất nhất trong giới, nó chỉ mang tính cá nhân… và phụ thuộc nhiều vào cá nhân.

Ambrose muốn tạo ra một tập thể kiệt xuất, họ sáng tạo và phát triển giới phù thủy này, Invention Club là khỏi đầu của nhóm này…

“Lấy tri thức để thống trị thế giới hả… nhưng bạn có đủ sức mạnh để bảo vệ nó không?” Fayola cười khẩy nói.

Ambrose nghe vậy cười lớn, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô bé nói:

“Không phải mình có cậu sao?”

“Hừ…” Fayola không nói gì đi bước nhanh lên trước..

“Này.. chờ mình với…” Ambrose vội vàng đuổi theo.

Thời gian còn lại của buổi sáng, bọn chúng đi tới gặp giáo sư Paine, Ambrose nêu ý tưởng của mình với ông, bất ngờ là ông ta dễ dàng đồng ý đến vậy, ông hứa sẽ nói với thầy hiệu trưởng để Invention Club đi vào hoạt động sớm nhất…

Ambrose cũng đề cập tới kế hoạch của Fayola, cậu cũng nhờ ông giúp đỡ tác động bên ngoài trường học… may mắn là giáo sư Paine cũng đồng ý giúp đỡ.

Tuy không biết tầm ảnh hưởng của Giáo sư Paine ở giới phù thủy như thế nào, nhưng bae đã nói, Paine là học sinh thành đạt nhất của ông nội cậu.

=======

Trong hai tuần tiếp theo đấy, Ambrose và Fayola đều bận rộn chuẩn bị cho việc thành lập câu lạc bộ của riêng mình...

Đầu tiên là kinh phí, cả hai đứa đã viết thư về nhà nhờ bae gửi cho mỗi đứa một ngàn đồng vàng Galleon làm quỹ ban đầu.

Theo kế hoạch của hai đứa, câu lạc bộ chi tiêu sẽ do họ bỏ tiền túi ra, ít nhất cho tới khi có đủ thành viên nhất định…

Với Fayola cũng không lo về tiền lắm, vì trong Slytherin rất hiếm đứa không có tiền, còn Ambrose cậu đã có phương án moi tiền từ bọn học sinh trong Hogwarts cho câu lạc bộ của cậu.

Thứ hai về thành viên, Ambrose đã phải lê la một vòng quanh tất cả học sinh năm nhất của nhà Ravenclaw, mời chúng nó gia nhập một nhóm học tập.

Fayola thì dễ hơn nhiều, khả năng chiến đấu của cô bé không đứa năm nhất nào không biết, nên Fayola chỉ cần thả ra một tin về Dueling Club thì sẽ có rất nhiều đứa lao vào.

Trong khi cả Ambrose và Fayola đều bận rộn, thì Max cũng không nhàn nhã, cậu bé bị bắt huấn luyện ba buổi một tuần, từ bảy giờ tới chín giờ tối… Lý do đơn giản là trận đấu Quidditch đầu tiên của nhà

Hufflepuff sẽ diễn ra vào thứ bảy đầu tiên của tháng mười một. Nếu tính ra chỉ có mười chín ngày để huấn luyện.

Đối với Fayola và Ambrose mọi chuyện đã đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ sự cho phép của Hogwarts mà thôi.

Lại một tuần nữa qua đi, hôm nay là thứ năm, Ambrose và Takagi thư thái thưởng thức bữa sáng, mối quan hệ giữa hai người phải nói là càng ngày càng ‘thân’.

Takagi luôn thích trêu trọc Ambrose, nhưng cô bé luôn giúp đỡ cậu, nhất là khi chuẩn bị thành lập Invention Club. Chuyện này khiến Ambrose không thể ghét cô bé được.

Nhớ tới buổi tối hôm qua Ambrose lại thấy đau đầu, khi đó Ambrose và Takagi học lớp Thiên văn học buổi tối…

Mãi tới lúc vào lớp Ambrose mới nhớ ra:

“Thôi xong, mình quên mất bộ kính viễn vọng trong ký túc xá rồi…”

“Quên thì thôi, dùng chung với tớ cũng được…” Takagi hào phóng nói…

Thế là hai đứa lúi húi với nhau trong một góc, chúng phải hoàn thành bài tập vẽ bản đồ chòm Thiên Cầm tối ngày hôm nay…

Ambrose thì dùng kính viễn vọng của Takagi tìm mấy ngôi sao trên bầu trời còn Takagi, cô bé sẽ chịu trách nhiệm vẽ bản đồ mấy ngôi sao cho cả hai đứa..

“Kia mình thấy chòm Thiên cầm rồi…” Ambrose một mắt nhìn bầu trời, miệng lại nói.

“Đâu mình xem với…”

Ambrose đột nhiên cảm thấy thứ gì đó âm ấm chạm vào vai cậu, cậu quay đầu lại thì thấy Takagi vai tựa sát vào người cậu, Ambrose cảm thấy hơi mất tự nhiên, cậu đờ ra.

“Bạn làm sao vậy?” Takagi thấy Ambrose không phản ứng gì nói.

“Không sao, bạn nhìn xem…” Ambrose dịch mông sang một bên nhường vị trí lại cho cô bé.

Takagi cũng không rụt rè, cô bé cũng kéo người sát vào Ambrose, vai lại chạm vai, rồi cô bé nói:

“Không lẽ cậu ngại hả Ambrose…”

“Làm gì có…” Ambrose cứng họng nói.

“A… Mình thấy bạn và Fayola thân nhau lắm mà, chẳng lẽ cậu chưa từng tiếp xúc với con gái bao giờ…”

“Không… Thôi không nói tới chuyện này nữa… Takagi, bạn xem đi rồi chép vào giấy…”

“Uhm… xem ra thật là vậy…” Takagi giọng nói rất nhỏ.

Nói thật, Ambrose chính ở cùng với Fayola nhiều năm, nhưng cũng không coi cô bé là con gái, à không phải, Ambrose coi Fayola là người thân, lúc là chị gái, khi lại cảm thấy Fayola như em gái của mình, cậu cũng chẳng nghĩ nhiều về thứ đấy.

Nhưng đối với Takagi lại khác, mới đầu hai người họ chỉ là người quen, khi ở trong một môi trường mới (như Hogwarts) cả hai có xu hướng làm bạn với nhau hơn.

Nhưng mà Ambrose cũng không biết cách xử lý mối quan hệ này như thế nào, Takagi tỏ ra quá thân thiết với cậu, mà cậu chỉ biết đối xử với cô bé như đối xử với Max mà thôi.

Còn Takagi, cô bé nhìn thấu Ambrose từ lâu rồi, cậu bé bề ngoài và cách làm việc rất thành thục, nhưng chỉ về mặt lý trí là như thế, nếu nói tới mặt cảm tình thì vô cùng kém, không khác mấy cậu bé khác là mấy…

Thế nên Takagi mới thường xuyên trêu chọc Ambrose, cứ tưởng tưởng một người nhìn vào trông rất nghiêm cẩn, nhưng chỉ cần cô dùng một tí thủ đoạn là lộ cái phản ứng ngược lại hoàn toàn… Điều này thật thú vị.

Ambrose chỉ yên lặng không nói, cậu theo trí nhớ chép lại vị trí mấy ngôi sao trong chòm sao Thiên Cầm, bỗng nhiên, bên tai Ambrose vang niên một giọng dịu dàng:

“Nè… Cậu có biết ngôi sao sáng nhất trong chòm Thiên Cầm là gì không?”

Takagi khuôn mặt kéo sát tới nhìn Ambrose nói.

“Ừm.. là ngôi sao Vega…”

“Đúng rồi, sao Vega còn có một tên khác là sao Chức Nữ…”

Takagi quay mặt lên bầu trời nói, khuôn mặt cô bé tạo thành một góc vô cùng hoàn mĩ, Ambrose nhìn vậy hơi chấn động, góc này trông cô bé thật xinh đẹp… Ambrose thầm nghĩ.

Bên tai cậu, Takagi nói tiếp:

“Ở Nhật Bản, có cả một lễ hội về ngôi sao này, đó là lễ hội Tanabata, kỷ niệm cuộc gặp gỡ của 2 vị thần Orihime và Hikoboshi (đại diện cho sao Ngưu Lang và Chức Nữ).”

“Này, bạn có nghe mình nói không?”

Đột nhiên, Takagi cao giọng nói, Ambrose đang mải ngắm (gái) nên giật mình, ấp úng nói:

“Có, bạn kể tiếp đi..”