Vai ác nữ xứng, ngươi có độc [Edit]

Chương 91: Cố chấp lão công, ngươi cút ngay!

Đầu đường Paris.

Mưa phùn kéo dài, Đường Hoan khoác một áo khoác dài, nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy mới lạ.

Liền tính ở thế giới nguyên bản, nàng cũng chưa bao giờ xuất ngoại xem qua, không nghĩ tới ở thế giới nhiệm vụ lại có cơ hội xuất ngoại.

Đường Hoan trang điểm nhẹ, Tống Minh Trạch phát hiện nữ nhân thanh tú ngày thường không hóa trang, giờ trang điểm đôi chút lại đột nhiên cảm giác được một cỗ ưu nhã tinh xảo, vì thế trêu chọc nói “Trước kia không phải hóa trang hại người sao? Hôm nay như thế nào bỏ được mà hóa trang?”

“Ta nghe nói nơi này là thủ đô lãng mạn nhất, cố ý trang điểm đẹp một chút, xem có thể hay không gặp một đoạn diễm ngộ.”

Đường Hoan tự tin tràn đầy.

Tống Minh Trạch khẽ liếc sang Tiêu Liệt.

Tốt, mặt đã đen thành hắc bạch vô thường.

Vì thế nhịn không được cười ra tiếng.

Nhưng mà đầu sỏ gây tội lại không có nửa điểm tự hiểu lấy, ngược lại còn càng vì hứng thú bừng bừng mà khắp nơi nhìn xung quanh.

Đi được nửa đường, Tống Minh Trạch nhận được điện thoại của bệnh viện, mời hắn tới chuẩn bị trước cho cuộc giải phẫu. Trước khi hắn đi còn nhìn thoáng qua Đường Hoan đang cao hứng phấn chấn, dặn dò Tiêu Liệt “Trời xa đất lạ, ngươi nhớ để ý nàng.”

Này hưng phấn đến giống như chó con mới ra đường, còn cần để ý đi lạc!

Tiêu Liệt mạnh miệng “Nhiều ngươi đi theo như vậy, còn lo lắng ném rơi nàng?”

Tống Minh Trạch nghẹn.

Có vài cái bảo tiêu đi theo không sai, nhưng là bảo tiêu đều hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm ngươi, lo cho an toàn của ngươi, lại không có nhiệm vụ trông chừng Lâm Dĩ Hoan chạy.

Thôi, cũng là hắn quá mức cẩn thận.

Có thể xảy ra chuyện gì a!

Sự thật chứng minh, Tống Minh Trạch lo lắng là đúng.

Khoảnh khắc Tiêu Liệt nhìn thấy Lâm Dĩ Nhu mang bụng to trộn lẫn trong đám người trên đường, đồng tử theo bản năng hơi co lại.

Lâm Dĩ Nhu mang thai đã sáu tháng.

Chậm rãi đi dưới trời mưa Paris, quần áo đơn bạc, không có bung dù, cả người ánh mắt dại ra. Lúc từ đường phố đi lên cầu, liền dừng lại vuốt ve lan can, nước mắt trên mặt chảy xuống.

Nàng không ngại hắn đã từng có nhiều ít nữ nhân, bởi vì nàng biết, nam nhân ưu tú như Trình Ánh sẽ được rất nhiều nữ nhân ái mộ. Nàng chỉ cần….Chỉ cần sau khi kết hôn, hắn chỉ có một mình nàng, này liền đủ rồi!

Chính là chưa từng dự đoán quá, nàng thế nhưng sẽ chính mắt nhìn thấy cảnh tượng dơ bẩn như vậy!

Hắn cùng nữ nhân kia dây dưa bên nhau, trong mắt đầy si mê, thậm chí căn bản không phát hiện nàng tồn tại!

Lâm Dĩ Nhu nhìn mặt sông lóng lánh gợn sóng, trong mắt đong đầy nước mắt, một giây kia muốn nhảy xuống cầu…..

“Mau đẩy ta qua đi!”

Tiêu Liệt phân phó bảo tiêu.

Mà lúc này, Đường Hoan vui mừng khôn xiết mà dừng lại ở quảng trường xem diễn tấu nhạc cụ. Loại không khí náo nhiệt này, thật làm người ta cảm thấy phá lệ sung sướng.

Suốt ba năm, nàng cũng ngồi tù chẳng sai biệt lắm, cơ hồ chưa từng ra ngoài xem đó đây, lần này có cơ hội đương nhiên muốn………

Ai?

Vừa quay đầu, Đường Hoan phát hiện không biết khi nào, Tiêu Liệt đã không thấy!

Đường Hoan mộng bức1

Tiếng Pháp không biết, tiếng Anh sức sẹo, khách sạn không nhớ rõ địa chỉ, này mẹ nó nếu là đi lạc, thật là hố cha!

Nhưng là không có quan hệ, may là nàng còn có di động!

Đường Hoan duỗi tay sờ túi tiền, trống rỗng. Lúc này mới nhớ lại thời điểm lo lắng mình chơi đến cao hứng quá, di động sẽ bị người trộm đi, cho nên đưa điện thoại di động đặt ở trong bao, mà bao…….

Treo trên xe lăn Tiêu Liệt.

Đường Hoan cả người tức khắc luống cuống, tay không tự giác bắt đầu run rẩy, nàng kỳ thật có chút sợ hãi loại cảm giác lưu lạc đầu đường này.

Vì thế giống ruồi không đầu bắt đầu nơi nơi tìm người, nào còn tâm tình ngắm phong cảnh!

Chính là vô luận tìm như thế nào, đều không thấy bóng dáng Tiêu Liệt!

Hơn nữa người tựa hồ còn ngày càng nhiều, nàng vốn dĩ không đủ cao, nhón mũi chân đều không nhìn tới dòng người bên ngoài.