Này ba năm, Đường Hoan cũng thực nhàm chán a. Một thân ốm yếu bệnh tật, muốn làm gì cũng không thể.
“Hệ thống, ta cảm thấy sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta nên chết nhanh một chút.” Thời điểm Đường Hoan chải đầu, nhìn thấy một lược đầy tóc đen, im lặng một hồi rồi nói. “Tận lực trước khi trọc hết mà chết.”
Tác dụng phụ của dược vật thực sự là…
Quá làm người khó có thể tiếp nhận rồi!
Hơn nữa ẩm thực nghỉ ngơi các phương diện đều phải chú ý, Đường Hoan hiện tại đã cùng ni cô không có gì khác nhau, quả thực sống không bằng chết!
[Không, ngươi không thể chết được, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện nhiệm vụ chi nhánh ở thế giới này còn chưa có tuyên bố sao?] Hệ thống đưa tay Nhĩ khang, thực ưu thương mà lén lau mồ hôi lạnh.
Đường Hoan ngọa tào một tiếng “Thế giới này có nhiệm vụ chi nhánh?” Ngươi mẹ nó không nói sớm!
[Có a, chẳng qua còn chưa kích phát, cho nên không thể tuyên bố mà thôi.]
Đường Hoan:…..mmp
[Hoan Hoan tiểu khả ái, nhân sinh là cỡ nào tốt đẹp, vì cái gì luôn nghĩ đi tìm chết đâu? Ngươi đã nói muốn quý trọng từng ngày, không được coi thường sinh mệnh nga!] Đường Hoan trầm mặc kích phát thuộc tính lảm nhảm của hệ thống, khiến nó ân cần dạy bảo một hồi.
Đường Hoan trong lòng ngàn vạn câu mmp, chỉ hóa thành một chữ: Cút!
……….
“Lần giải phẫu cuối cùng, ta muốn đi!”
Liền khi Tống Minh Trạch cùng Tiêu Liệt thương lượng cho cuộc giải phẫu chân cuối cùng, Đường Hoan thình lình xông ra, chém đinh chặt sắt mà nói.
Lúc trước giải phẫu, Tiêu Liệt đều lấy cớ nàng có bệnh, không thể đi xe mệt nhọc, vì vậy không mang theo nàng. Nàng cũng không sao cả.
Nhưng là lần giải phẫu cuối cùng này, nàng nhất định phải đi!
Bởi vì đây chính là nơi cốt truyện chính thức bắt đầu……….
Trình Ánh ngoại tình với nữ nhân viên cấp dưới, Lâm Dĩ Nhu rời nhà trốn đi.
Đừng hỏi nàng vì cái gì Lâm Dĩ Nhu bụng đã to còn rời nhà trốn đến nước ngoài, hơn nữa còn ở Paris rộng lớn như vậy gặp được Tiêu Liệt.
Đường Hoan cũng mẹ nó muốn biết nữ chủ vì cái gì mà như âm hồn không tan vậy a!
“Không được.” Tiêu Liệt không chút suy nghĩ liền cự tuyệt.
Thân thể của nàng không thích hợp đi ra ngoài!
Nhờ Tống Minh Trạch trong mấy năm nay cố ý vô tình mà giáo huấn, Tiêu Liệt cơ hồ đã đem Đường Hoan trở thành pha lê oa oa, tổng cảm thấy hơi vô ý chút liền sẽ khiến bệnh tim nàng tái phát.
“Không cho ta đi, ta liền về nhà ông ngoại.”
Nhà ngoại?
Rõ ràng chính là đi tìm Vinh Dịch!
Tiêu Liệt càng chém đinh chặt sắt “Không chuẩn!”
Để nàng về Lâm thị, chờ đến lúc hắn về, trên đầu thảo nguyên đều đã ngát một màu xanh!
“Hai cái chọn một, hoặc là cho ta theo, hoặc là ta liền hồi Lâm thị. Dù sao ngươi không ở, cũng không ai quản được ta.”
Đường Hoan đắc ý dào dạt mà uy hiếp nói.
Tiêu Liệt chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà đáp ứng vế trước.
Cái kia Vinh Dịch, sớm hay muộn hắn cũng diệt trừ hắn!
Tống Minh Trạch nhìn đôi oan gia này, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. A Liệt a, hắn thật không biết nên nói gì mới tốt.
Này đều đã qua ba năm, hắn rõ ràng đối với Lâm Dĩ Hoan tốt đến tận xương tủy, lại trước sau cố chấp mà không chịu thừa nhận. Một hai phải dốc toàn thế lực chuẩn bị đem Trình Ánh hoàn toàn đánh sập, đến nỗi đánh sập Trình Ánh là vì đoạt lại Lâm Dĩ Nhu, hay vẫn là vì báo thù, liền không biết được rồi.
A Liệt, ngươi chẳng lẽ không có phát hiện lúc Lâm Dĩ Hoan nói phải về Lâm thị, chính ngươi có bao nhiêu giống cái bình giấm chua bị đổ sao? Nàng chú định không bồi ngươi được bao lâu, ngươi lại còn muốn phí hết số thời gian vốn không còn nhiều lắm này, ngươi đây là…….
Tìm đường chết a!
Tống Minh Trạch cũng chỉ có thể ở trong lòng hận sắt không thành thép.
Lúc này Tống Minh Trạch cũng không dự đoán được, hắn biết Lâm Dĩ Hoan thọ mệnh không dài, nhưng ít ra có thể sống đến ba bốn ngươi tuổi, chờ đến khhi Tiêu Liệt nhận rõ chính mình tâm.
Lại không nghĩ rằng tử vong thế nhưng sẽ đến nhanh như vậy!
Nhanh đến nỗi…
Không kịp phòng ngừa!