U Minh Đại Đạo

Chương 18: Tà vật trong hang động

Không chỉ những tiếng hét thất thanh, bên trong hang động bao gồm cả tiếng binh khí cùng những vụ nổ lớn.

Đi được hơn mười phút, Vương Phong vẫn chỉ thấy xác binh lính Kiền Ưng đoàn bị ma khí xâm nhập trở thành tang thi, có lẽ bọn họ chạy không nhanh như những người trước nên nằm lại đây.

- Có đánh nhau.

Chạy thật nhanh về phía trước liền bắt gặp cảnh tượng rất nhiều người và hộ mệnh giả đang giao tranh dữ dội, mỗi chiêu thức tung ra đều đánh vào chỗ trí mạng của đối phương và họ chẳng ai khác chính là Bích Hàn Chân Nhân, Phó Duẫn cùng những binh lính khác, có điều lúc này toàn đôi mắt đã bị một màu máu nhuộm đỏ, ma khí quấn lấy khắp người.

Cả nhóm người quần chiến giáp lá cà một cách điên cuồng không kiểm soát, chẳng phân biệt được ai là ai nữa, kể cả Bích Hàn cũng không ngoại lệ.

- Báu vật là của ta, các ngươi muốn giành?

- Hừm, lão già tưởng ta không biết tính toán của ngươi sao? – Phó Duẫn hét vào mặt Bích Hàn, dáng vẻ không hề sợ sệt, kiêng dè gì nữa

- Thì sao, thứ binh đoàn hạng bét các ngươi còn muốn chia chát với bổn tọa, chết hết đi. “Cực Hàn – Băng Phong Diệt Sát”

Một luồng gió được tạo thành từ khí lạnh quét ngang một lượt khiến hàng loạt người xung quanh Bích Hàn Chân Nhân bị đong lại thành khối băng, nhất chiêu kích sát.

Phó Doãn cũng chẳng thèm để ý đến đàn em mình từng người ngã xuống, hung hăn kết ấn tạo ra một con cá mập bằng nước mạnh mẽ hướng về Bích Hàn công kích.

- Hừm, chết đi lão già “Đại Dương – Thủy Ngư Đại Pháo”

- Ha ha ha, trò mèo, “Cực Hàn – Hàn Băng Phỉ Thúy”

- Aaaaaaa.

“Hàn Băng Phỉ Thúy” chính là một tảng băng cực lớn hình pha lê liên tục xoay tròn bắng ra vô số viên băng sắc bén mà chỉ cần chạm vào vật cản liền phát nổ khiến những binh lính Kiền Ưng không kịp phòng bị, tử thương vô số.

Còn riêng Bích Hàn lại có thể bay lên không trung nên dễ dàng né tránh đòn tấn công của Phó Doãn.

Tràng chiến quá hỗn loạn khiến Vương Phong không kịp nắm bắt, còn không biết đến bao giờ hắn mới có tư cách tham gia nên cũng chẳng cách nào tiếp thu nổi.

- Ha ha ha, lũ con người hạ đẳng các ngươi mà muốn đoạt được báo vật với bổn tọa, nằm mơ đi.

Vương Phong giật mình trước giọng nói ghê rợn đột nhiên vang lên giữa không gian nhưng dường như bọn người kia chẳng ai thấy, vẫn một mực giết chóc không ngừng nghỉ.

- Vừa rồi ngươi có nghe gì không? – Vương Phong cất tiếng hỏi Hữu Sinh

- Có nghe, giọng nói đó quá mức âm hàn.

- Đúng vậy, hình như xuất phát từ bên trong cái quan tài kia.

Cũng nhờ Âm Dương đồng nhãn mà Vương Phong miễn cưỡng nhìn ra xa thấy được đằng sau nơi diễn ra trận chiến có một tảng đá lớn và bên trên đặt một chiếc quan tài tinh xảo, ma khí cũng từ đó mà thoát ra.

Lẫn trong đám khí màu đen có một ít huyết khí cường đại, chính nó là nguyên nhân chính biến con người thành tang thi. Mãi miết quan sát mà Vương Phong không nhận thức được chủ nhân giọng nói vừa rồi đã phát giác hắn.

- Hừmmm, con chuột nhắt từ đâu đến lại lén lén lút lút.

Mặc dù đối phương không chỉ rõ nhưng Vương Phong chắc chắn đang nói đến mình, cảm giác bị nhìn chằm chằm là không khó để nhận ra, đã vậy hắn cũng không còn cách nào khác ngoài lộ diện.

- Ngươi là thứ gì lại có thể khống chế con người và yêu thú?

Kẻ kia không thèm trả lời câu hỏi mà chỉ gằng từng chữ, âm vực khác hẳn với con người, ồn ồn khó chịu.

- Nhân loại tự tìm đường chết, dù không biết ngươi có cách nào kháng lại được ma khí nhưng đã vào đến đây thì để cái mạng lại.

Không để Vương Phong kịp phản ứng, từ trong chiếc quan tài, một sinh vật vô cùng đáng sợ bật nắp ngồi dậy, hướng tới nơi hắn đang ẩn nấp tiến thẳng.

Cũng may khoảng cách giữa hắn và tên quái vật đủ xa, ít nhất cầm cự đến khi tung ra được một đòn pháp chú.

- Nó tới nhanh quá, “Ám Triền – Hắc Vụ”

Dùng bóng tối để che lấp bản thân là điều cần thiết khi chưa biết thực lực đối thủ mạnh yếu, lúc này sinh vật kia đã hoàn toàn bại lộ, thân phủ một màu nâu lục cao hơn 2,5 mét, to mập khổng lồ, móng vuốt sắc bén khắp tứ chi, đặc biệt ở miệng mọc rất nhiều răng nanh và từ đó, ma khí, dịch nhờn tiết ra không ngớt.

- Con chuột nhắt tưởng rằng ta không biết ngươi đang nấp trong đám khí đen này sao, chịu chết đi.

Tên quái vật nói xong liền từ miệng phun mạnh một dòng dung dịch bốc ra từng cơn khói đen, dĩ nhiên Vương Phong cũng biết được mình không đủ đẳng cấp vây hãm đối thủ nên đã chuẩn bị bước tiếp theo.

- “Nguyên Mộc – Khô Mộc Diệp”

Xèoooo...

Dung dịch kia tiếp xúc với chiếc lá vàng của Vương Phong không hề bị cản lại mà trực tiếp ăn mòn chảy dài xuống đất tạo ra một lỗ hỗng lớn khiến hắn nhăn mặt sợ hãi, không phải lần đầu vượt cấp khiêu chiến nhưng hình như khoảng cách lần này rất xa.

- Quá khủng khiếp, đây là thứ sinh vật gì.

- Ta cũng không rõ, chưa từng nghe đến. – Hữu Sinh cũng không vòng vo như bình thường trả lời.

Tên quái vật một lần nữa phun ra ngụm dung dịch ăn mòn kèm ma khí đáng sợ nhưng lúc này từ hư vô, một thanh trường kiếm sắc bén xuất hiện lóe lên một đường giữa ngực yêu quái khiến nó kinh ngạc lùi lại.

- Đáng chết, nhân loại dám tổn thương ta.

Vết thương rất sâu, từ bên trong dung dịch hỗn hợp nhiều màu ứa ra kinh tởm khiến cả một khu vực gần đó bị lõm xuống, tên quái vật cũng bắt đầu điên cuồng nhìn Ma Kiếm Zamato vừa xuất hiện, có chút kiêng kỵ nhưng vẫn tiếp tục tấn công.

- Chết đi grừuuu

Bàn tay đầy móng vuốt của nó ngưng tụ ra một quả cầu dung dịch ăn mòn lớn hơn quăng về phía Zamato. Trong khi đó, thiếu niên phi thường thờ ơ nhàn nhã, nâng lên thanh kiếm của mình, từng dòng hắc khí, ma khí từ khắp không gian liền bị hút vào bên trong thân kiếm làm những hoa văn trên đó phát ra huyền quang ảo diệu.

Đến khi quả cầu dung dịch kia gần như áp sát thì từ miệng thiếu niên mới niệm ra hai tuyệt kỹ.

- “Kiếm Yểm Phù Vân” “Thanh Minh Dạ Kiếm”

Hai kỹ năng cùng lúc thi triển, chỉ thấy hoa văn trên thân trường kiếm lóe sáng một cái, trong nháy mắt thân ảnh Zamato đã đứng đằng sau tên yêu quái, dần dần tan biến khỏi không gian để lại một đống xác nhục đầy mỡ và dung dịch ăn mòn đổ đầy ra đất.

Ầmmmm Ầmmmm.

- Mạnh, mạnh quá.

Vương Phong không khỏi ngỡ ngàng vì chỉ một đường kiếm vô thanh vô thức mà đã xẻ tên quái vật ra làm mấy khúc, đôi mắt nó còn chưa tin được bản thân mình thất bại, nếu ngay từ đầu không quá xem thường đối thủ có lẽ không đến một bước này.

Hữu Sinh có kinh nghiệm từng trải, chiến đấu bực nào cũng từng được diện kiến qua nhưng một đường kiếm kinh thiên tĩnh lặng mà sát thương cực mạnh vừa rồi, là lần đầu tiên nó thấy từ một thiếu niên trẻ tuổi như vậy

- Hộ mệnh giả của ngươi quá mạnh, yêu quái này ít nhất đạt đến cấp 5, vậy mà không chịu nổi một đường kiếm.

Vương Phong nghe thấy chỉ mỉm cười không phủ nhận, bản thân biết hộ mệnh giả rất mạnh nhưng hôm nay mới chính thức được diện kiến thực tế.

- Ta cũng không rõ, hẳn là dạo này ta hấp thu và liên tục đột phá Ám hệ nên hắn cũng nhặt chút tiện nghi.

- Dù thế cũng không cường đại đến mức đó, trừ khi phẩm chất vốn dĩ của hắn là Hỗn Độn thần quang, nếu không về cơ bản, vừa thức tỉnh không lâu, chẳng thể đạt đến trình độ như vậy

- Hỗn Độn thần quang?

- Chính là phẩm chất cao nhất của hộ mệnh giả hay còn gọi con cưng của thiên đạo, bất kể khởi điểm hay giới hạn đều vượt xa so với những phẩm chất khác, trên đời cực kỳ hiếm gặp, có thể nói mấy ngàn năm mới xuất hiện một Hỗn Độn thần quang hộ mệnh giả thức tỉnh và người được họ phò trợ, dù cho phế vật đến đâu cũng có thể đứng trên vạn người.

- Ma Kiếm Zamato mạnh như vậy?

- Hừ... dĩ nhiên.

Vừa mới hỏi xong Vương Phong đã nghe được âm thanh lười biếng, kiêu ngạo của tên kia.

Hữu Sinh nhìn sơ qua cục diện, lúc này chiến trường đã kết thúc, vậy mà chẳng còn một ai sống sót, toàn bộ đều không sớm thì muộn chết sạch, chính là bị thứ huyết khí kia từ từ ăn mòn.

- Bọn họ dường như chết hết rồi

- Tại sao, không phải tên quái vật đã...

Vương Phong nghi vấn mở ra Âm Dương nhãn kiểm tra, vừa hướng đến cái quan tài thì mọi chuyện rõ ràng, thật ra ma khí màu đen đúng do chính tên yêu quái kia phóng thích nhưng cái huyết khí có khả năng khống chế mọi người lại phát ra từng một thứ gì đó bên trong.

- Cẩn thận, bọn họ chắc đã thành tang thi. – Hữu Sinh luôn một mực cảnh giác liền phát hiện những thi thể có biến động

Vừa mới nói, Bích Hàn Chân Nhân cùng Phó Doãn đã rục rịch đứng dậy với những tư thế quái lạ khiến người ta sởn gai óc, mặc dù không thể sử dụng được pháp chú nhưng vẫn duy trì được sức mạnh của linh thể, ví như Bích Hàn đang bay lơ lửng nhìn về phía Vương Phong.

- Hắn tới. – Vương Phong chỉ kịp hét lớn chứ hoàn toàn không bắt kịp tốc độ của một cường giả chuyên luyện linh thể Tốc lực lâu năm như Bích Hàn Chân Nhân được.

- Hừ... lùi lại, dùng cái đám khí đen đi, càng nhiều càng tốt.

Giọng nói Zamato truyền đến, Vương Phong lập tức lùi lại, lúc này hắn thực không đủ lực đối phó với những người trước mặt nhưng vẫn còn may một điều, hộ mệnh giả sau khi chết liền lặp tức tiêu thoát khỏi thiên địa, không bị huyết khí điều khiển, bằng không với thực lực của họ thì càng thêm phiền phức

- “Ám Triền – Hắc Vụ” “Ám Triền – Hắc Vụ”

Thi triển cùng lúc hai pháp chú chính là cách mà pháp sư có thể vừa tăng lượng sát thương gây ra vừa dễ dàng ứng biến trong mọi trường hợp, tuy nhiên phải rèn luyện thật nhiều mới có thể thành thục, ví như lúc này đến gần 30 giây thì Vương Phong mới kịp thời hoàn tất.

Zamato đang đại chiến với Bích Hàn thì không gian đột nhiên bị bao phủ bởi một màn đêm đen kịt, chỉ duy nhất những đứa con của bóng tối mới coi đây là thiên thời địa lợi.

Trong hắc vụ, thanh trường kiếm phát ra huyền quang từ những họa tiết cổ đại nằm gọn gàng trong tay thiếu niên, hắn mạnh mẽ như một bá chủ màn đêm thuấn di trong không gian đến từng chỗ con mồi hạ sát.

Bích Hàn nhẹ nhàng bay bổng giữa không trung mà không cần dùng bất kỳ pháp chú nào khiến Vương Phong hơi thắc mắc, kiến thức của hắn quả thực ít ỏi.

- Bích Hàn Chân Nhân là người thiên phú Tốc lực, đã đả thông được 8 kinh mạch tứ chi nên mới có thể lăng không phi hành như thế.

Vương Phong gật gù hiểu ra rồi bỏ qua một bên, hai tay không chịu ngừng lại, ra sức lợi dung địa thế âm u trong hang động mà thi triển pháp chú tấn công một vài kẻ địch yếu.

- “Ám Triền – Xung Kích Hắc Ám”

Một dòng xung lượng mạnh mẽ quét qua hai kẻ địch đi đứng chậm chạm, bọn họ cũng chẳng còn lý trí để biết mình cần phòng hộ mà cứ ngạnh kháng đón nhận.

Xùyyyyy... sau tiếng va chạm thật lớn thì hai cái xác biết đi kia tựa như không hề hấn gì, tiếp tục tiến về phía con mồi

- Không... không chết?

Kỹ năng mạnh nhất lúc này lại chỉ làm bọn tang thi bị thương chứ không hoàn toàn làm tê liệt chúng khiến Vương Phong cực kỳ thất vọng, phải biết tang thi không hề sợ bị thương, trừ khi đánh gãy đầu, thiêu rụi hoặc làm tan xác mới triệt để.

Thấy tâm tình thiếu niên ủ dột nên tiểu đồng cũng cười cười lắc đầu khuyên.

- Ngươi còn chưa đủ lực lượng để giết bọn chúng, mặc dù không thể sử dụng pháp chú và bị giảm một phần lực lượng so với lúc còn sống nhưng về cơ bản chúng đều mạnh hơn ngươi.

- Ta biết, nhưng mà nếu chỉ để Zamato một mình thì...

- Ngươi có tâm là được rồi, huyết khí theo ngươi nói còn bổ dưỡng hơn kia mà, mau chóng hấp thu tăng thực lực, đến một ngày nào đó sẽ có thể cùng hắn xông pha.

Hữu Sinh ôn tồn khuyên bảo, dù là giới chỉ nhưng nó cũng chứng kiến vô số chuyện trong thiên hạ nên rất rõ cảm giác của Vương Phong lúc này.

- Được, cảm ơn, Tiểu Mộc Youko hỗ trợ Zamato giúp ta.

- Vânggg. – cô bé nhanh nhẹn phóng về phía trước, dù sau tốc độ bọn tang thi chậm chạm và chỉ hỗ trợ từ xa nên sẽ rất an toàn

An tâm để hộ mệnh giả mình giải quyết rắc rối, Vương Phong tập trung hấp thu huyết khí cùng ma khí khắp nơi trong hang động, lần lượt, lần lượt từng dòng nhanh chóng bị Âm Dương nhãn thu lấy.

- Ta sắp đột phá.

- Ngươi cứ yên tâm đột phá, bên kia Zamato đang đánh với Bích Hàn nhưng sẽ dễ dàng giải quyết vì thành tang thi ông ta khá chậm chạp.

- Được.

Huyết khí mang năng lượng nhiều hơn gấp mấy lần so với ma khí thông thường nên năng lượng nội tại trong cơ thể Vương Phong đã quá đầy, đạt đến giới hạn, nếu không nhanh chóng đột phá sẽ không còn nơi nào chứa được nữa.

Đặc biệt máu huyết của hắn cũng sôi trào theo vì nó tương liên với thuộc tính, như thể muốn đột phá cùng lúc.

Sợ hắn không có kinh nghiệm nên Hữu Sinh nhẹ giọng ở bên tai giảng giải một hai.

- Nghe ta nói, lần này cũng giống như lần trước nhưng phải dùng tổng hợp cả năng lượng trong bể chứa thứ nhất và năng lượng tự do trong cơ thể nén lại mới có thể đột phá được.

Vương Phong lập tức làm theo nhưng bình thường chỉ chịu cái cảm giác hơi khó thở và đau nhức khi nén năng lượng mà thôi nhưng lần này máu huyết cũng đồng thời muốn tẩy rửa, đột phá lên một cảnh giới cao hơn nên độ đau đớn phải gấp mấy lần.

- Máu huyết là nơi chứa thuộc tính nên nó thường đồng hành đột phá, đặc biệt sau khi ngươi đột phá lên tầng thứ này thì pháp chú ngươi thi triển vượt một bậc, sát thương tăng cao.

Hữu Sinh tiếp tục lý giải giúp Vương Phong có thêm nhiều động lực, gương mặt tái nhợt, hàng lông mày nhíu lại khó chịu nhưng vẫn đủ định lực để kiên trì, đột phá một cảnh giới khó khăn hơn một trọng nhiều nhưng thật may lúc này vẫn chưa cần tới cảm ngộ.

Năng lượng thiên địa liên tục dao động xung quanh Vương Phong nhưng không phải linh khí mà là huyết và ma khí. Bên trong, năng lượng bắt đầu nén lại một chỗ, máu huyết cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, sinh ra nhiều hơn, tươi mới hơn, đặc biệt những máu độc, máu đen cùng tế bào chết cũng được vận tải đi ra ngoài cơ thể thông qua thất khiếu, nhìn qua có vẻ kinh dị nhưng thực chất chỉ cần trải qua phần khó khăn này sẽ chính thức lột xác.

- Grừuuuuuuuuu....

Bích Hàn Chân Nhân điên cuồng gào thét dùng gậy phất trần tấn công về phía Zamato, ông ta có thiên phú tốc độ nên dù trở thành tang thi vẫn giữ được phần nào khả năng của mình nhưng lúc này, không gian đầy hắc vụ nên Zamato đạt đến trạng thái đỉnh phong trong chiến đấu, vừa có thể bay vừa có thể thuấn di trong chớp mắt.

- Grừuuuuu.

- Hừ... nếu ngươi còn đủ tu vi thì có thể làm đối thủ của ta nhưng lúc này thì không phải. “Đoạt Mạng”

Ngay sau khi quát lớn, cả thân hình Zamato đột nhiên tan vào bóng tối, kể cả một chút khí tức cũng không còn khiến Bích Hàn tang thi bối rối quơ quào xung quanh.

- Hừ...“Zamato”

Tên kỹ năng trùng với tên của người thi kiếm được niệm lên giữa không gian lập tức khiến vạn vật im lặng, kể cả Bích Hàn đang bạo loạn cũng đột ngột gục xuống, toàn thân rục rịch rồi chưa đến 3 giây, thân xác ông ta không biết bị chia làm mấy đoạn mà chỉ thấy từng phần, từng phần rơi xuống thật kinh dị nhưng như vậy chính là cách tốt nhất để tiêu diệt loài sinh vật đáng sợ này.

- Hừ... còn chưa xong?

Thiếu niên giải quyết xong phiền phức liền nhìn về phía Vương Phong vẫn còn đang thống khổ chịu đựng cơn đau đến từ bên trong nội thể, thêm nửa giờ trôi qua, sau khi hình thành được bể chứa thứ hai, máu độc hại, tế bào chết cũng được đào thải hoàn toàn, máu huyết được tinh lọc trở nên cường hãn, bền chắc hơn. Đặc biệt sinh cơ của hắn sau lần đột phá này tăng mạnh, đồng nghĩa tuổi thọ được cải thiện không ít, đến nay hẳn đã được hơn 200 năm rồi.

- Hừ... xong rồi? – Zamato một bộ không thèm để tâm liếc qua.

- Ừ, cảm ơn.

Ma Kiếm Zamato không nói gì nữa, lặng lẽ trở về họa đồ bên ngực trái Vương Phong và cũng tại nơi đó phía bên trong nội thể, tồn tại đến hai bể chứa năng lượng Ám hệ, sau này hắn đã đủ khả năng vận dụng pháp chú cấp 2 rồi.

- Đi đến xem bên trong quan tài trước.

Huyết ma khí xung quanh dường như đã bị Vương Phong hấp thụ hết thảy để đột phá và kể cả tà vật cũng không còn tuôn ra nhiều huyết khí nữa.

Vương Phong tiến lại chiếc quan tài được điêu khắc khá tinh xảo, phía ngoài vẽ và dán rất nhiều bùa chú, phong ấn ngữ... nhưng dường như đã bị phá giải.

- Đây là...

Nhìn vào bên trong, chỉ đặt duy nhất một cái hộp vuông bằng vàng, vẫn còn chút huyết khí toát ra nhưng chẳng cường thịnh như trước nữa.

- Làm sao mở ra?

- Ta không biết. – Hữu Sinh tự giác trả lời

Chiến hộp mặc dù có nắp nhưng vô phương dùng lực, phi thường cứng rắn.

- Không biết tên quái vật lấy thứ này làm gì? – Vương Phong có hơi thắc mắc, nó còn trốn bên trong quan tài như đang làm điều gì đó trọng đại

- Ta nghĩ hắn cũng muốn hấp thu thứ huyết khí này như ngươi, có điều không được như Âm Dương nhãn nên phải trốn vào trong đây để tối ưu hóa.

- À, để ta dùng Âm Dương nhãn xem.

Mắt trái Vương Phong hiện lên đồ án âm dương bát quái nhìn thẳng vào cái hộp vàng, lúc này đột nhiên chiếc hộp rung động dữ dội như đang khiếp sợ một điều gì đó.

- Thứ này sợ Âm Dương nhãn? Thử truyền vào chút năng lượng xem.

Vừa nói Vương Phong vội vàng truyền năng lượng Mộc hệ vào vừa dùng Âm dương nhãn của mình soi xét nhưng cũng chỉ thấy nó run run như khi nãy, kế là Quang hệ, mặc dù nó run rẩy kịch liệt hơn nhưng có chút bài xích với loại năng lượng này.

- Địa Ngục U Minh Ám, giao cho ngươi vậy.

Năng lượng Ám hệ lạnh lẽo, u tịch bắt đầu truyền vào chiếc hộp, lúc này nó không còn run rẩy nữa mà đột nhiên phát ra huyết quang.

- Thứ này dường như rất thích năng lượng của ngươi.

Hữu Sinh gật gù nhận định. Quả thực như vậy, năng lượng Ám truyền vào chiếc hộp đều bị nó hấp thu sạch sẽ, huyết quang ngày càng rực rỡ đến mãi một lúc sau, nắp hộp liền bật ra.

Ngỡ ngàng trước vật đặt bên trong.

- Woww, một con mắt...

- Cẩn thậnnn

Dù Hữu sinh luôn đề phòng nhưng chậm một bước khi con mắt đặt bên trong đột nhiên phi thẳng vào mắt phải Vương Phong, lúc này hắn hoàn toàn không chút gì khó chịu mà chỉ tự nhiên trong não hãi xuất hiện một đoạn hình ảnh.

[ Khung cảnh như ở thời viễn cổ, trên một đỉnh núi nhưng lại rất bằng phẳng cứ như bị một cao thủ nào đó dùng đao kiếm xẻ ngang qua.

Lúc này đột nhiên có thân ảnh nam tử toàn thân vận một màu huyết sắc, mái tóc hơi dài cổ xưa, đặc biệt một trong hai con mắt của y chính là con mắt này. Cùng thời điểm, một đám người từ phía sau đuổi tới tay cầm binh khí, gương mặt lạnh lùng đầy sát tâm nhìn về phía nam tử, quát lớn.

- Huyết Ma Công Tử, tốt nhất nên bó tay chịu trói.

- Thất đại ma vương chỉ còn lại mỗi mình ngươi, chẳng lẽ ngươi định một mình chống lại cả liên minh Tru Ma?

Huyết nam tử nghe thấy liền ngửa mặt cười lớn.

- Tru Ma? Ha ha ha, các ngươi là cái thá gì, thất đại ma vương vì sao mà bại, còn không phải do đám người mang cái danh chính phái nghĩa hiệp bắt lấy thân nhân của họ uy hiếp hay đợi đến lúc đang đột phá thì chạy đến tập kích hay sao?

Đám người kia nhíu mày khó chịu nhưng nhất thời không tìm được cái cớ để phủ nhận.

- Nói năng xằng bậy, chính các ngươi gây họa cho thiên hạ này không biết bao nhiêu, tội ác tày trời.

- Tội ác tày trời? Cả đời Huyết Ma ta chỉ truy cầu hai thứ, một là người ta yêu, thứ hai chính là Huyết Nguyệt nhãn. Các ngươi một mặt giết chết người ta yêu nhất trên đời, ngay cả việc ta đánh cược cùng Bạch Nhãn đại tộc cũng muốn nhúng tay. Là ai đã buộc ta cùng đường mạt lộ?

- Hừ, hoa ngôn xảo ngữ, hôm nay bọn ta nhất quyết thay trời hành đạo.

Một đám người này khí tức không hề thấp, ít nhất so với Bích Hàn Chân Nhân mạnh hơn không dưới gấp đôi, vậy mà lúc này quần công một người... Trận chiến đó không được chiếu lại, chỉ thấy cuối cùng Huyết Ma Công Tử tự tay lấy con mắt của mình bỏ vào bên trong chiếc hộp, niệm một đạo phong ấn màu đen rồi dùng thần thông gì đó làm nó biến mất, đám người kia tức giận trợn tròn mắt rồi đảo ra đi tìm, thì ra bọn họ chính là vì huyết nhãn này mà truy cùng đuổi tận.

- Hậu bối, Huyết Nguyệt đồng nhãn thuộc bài danh thứ 7 trong bảng xếp hạng, một đời ta không thu đệ tử nên đành để lại cho người có duyên. Huyết Nguyệt nhãn dù sơ khai nhất cũng có thể tăng cường rất nhiều cho thị giác, ngoài ra còn giúp người sở hữu có năng lực mê hoặc và điều khiển vạn vật thông qua huyết khí bên trong, tuy nhiên thứ huyết khí này cực kỳ hung tàn, cần phải sử dụng hợp lý mới không gây tổn hại đến thứ ngươi điều khiển.

Cuối cùng ta có một yêu cầu hy vọng ngươi có thể đáp ứng, chiếu cố hậu duệ của ta một lần nếu như chúng còn tồn tại, ta tên là Đoàn Thế Vân của Đoàn gia thuộc Đế Quốc Vĩnh Hằng phía Bắc Khởi Nguyên đại lục. Đa tạ.

]

Sau khi thông tin đã kết thúc thì Vương Phong hoàn toàn tỉnh lại, lấy ra cái điện thoại để xem tình hình của mình, chỉ thấy mắt phải của hắn, lòng đen vẫn như vậy nhưng một phần nhỏ bên phải biến thành màu đỏ như máu người, hình thù giống như huyết nguyệt nhưng trong thời kỳ bị khuyết vậy.