Tình thế lúc này của Đại Hưng binh đoàn quả thực vô phương cứu chữa, hộ mệnh giả cùng nhân số hai bên sau một hồi đại chiến tử thương vô số nhưng chủ yếu vẫn là Đại Hưng binh đoàn. Thế cục đã định, dù Vương Phong có động tâm từ bi thì cũng không có cách nào lật kèo.

- Chuyện này trên giang hồ đầy rẫy, ngươi cứu được một cũng chẳng cứu được mười.

Nghe Hữu Sinh nói vậy cũng hiểu, bản thân hắn không phải kẻ ngốc nhưng từ trước đến nay sống trong một thế giới có pháp luật, thật tình không quen những cảnh cùng đường mạt lộ thế này.

Binh đoàn Đại Hưng tử thương hầu hết, một số người trụ đến giờ cũng chẳng còn mấy phần thực lực, đoàn trưởng Tống Hoàng nhìn anh em vào sinh ra tử mấy chục năm với mình lần lượt ra đi, nói không thống hận, không đau khổ thì là giả dối.

- Bích Hàn Chân Nhân, ngươi là người của Đông Thượng Lâm, tại sao lại đến đây triệt đường sống bọn ta?

Bích Hàn nghe thấy nhưng không biểu đạt cảm sắc gì, vung cây gậy phất trần trong tay như thế đạo dĩ nhiên, không liên quan gì cả, muốn trách thì cứ tìm ông trời chấn vấn.

- Hừmmm, ta không quan tâm chuyện các ngươi, có điều báu vật nơi này ta chấm, Kiền Ưng đã thông báo cho ta và tình nguyện nhường lại bảy phần, ngươi nghĩ xem ta có nên đồng ý hay không?

- Ngươiii... phụtttt.

Tống Hoàng tức giận phun một ngụm máu, cả đời hắn lăn lộn giữa chốn thâm sơn cùng cốc hơn mấy trăm năm đã sẵn sàng tâm lý chết dưới tay yêu thú cường đại, nào ngờ lại không phải, bị một cừu nhân chẳng biết ở đâu ra đoạn tuyệt đường lui.

Người đàn ông tên Phó Doãn luôn nấp sau cánh rừng chứng kiến toàn cục như những gì mình mơ tưởng thì há miệng cười lớn.

- Ha ha ha, tức giận làm gì, bây giờ ngươi thậm chí không giữ được mạng mình, mà vợ ngươi, con gái ngươi... ây daa...

- Ngươiii, ngươi đã làm gì họ, dù sao cũng làm binh đoàn giống nhau, muốn giết cứ giết, cớ sao lại tổn thương người nhà ta.

- Vì sao? Ngươi còn hỏi vì sao, vì ngươi vô năng bất tài, đến người thân còn không bảo vệ được thì còn lời nào nữa.

Vương Phong nấp sau bụi cây cũng khó nén giận, cùng là con người, ân cừu oán nghĩa thì cứ tính cho nhau, vì sao lại liên lụy đến người vô tội.

Lúc này, thông qua Âm Dương nhãn hắn thấy được từ sâu bên trong trái tim Tống Hoàng đoàn trưởng tràn ra rất nhiều hận khí. Đồng thời trong hang động, ma khí cũng xuất ra nhiều hơn hướng về cơ thể của Tống Hoàng chui vào.

- Các ngươi ép ta đến đường cùng, cưỡng ép cả nhà ta, dù có làm ma quỷ, ta cũng không tha cho các ngươi. Aaaaaaaa.

Tống Hoàng hét lớn để mặc cho ma khí xâm nhập vào cơ thể, chiếm lấy cả khu vực cuối cùng là não hải, lực lượng bên trong đại tăng nhưng có thể người ngoài nhìn vào vẫn chưa biết chuyện gì, may ra cảm nhận được chút ít.

- Giả thần, giả quỷ “Cực Hàn – Hàn Băng Xuyên Tâm Tiễn”

Bích Hàn Chân Nhân kết ra pháp chú, phất tay một cái liền hình thành hơn trăm mũi tên băng cực kỳ sắc nhọn hướng thẳng về phía Tống Hoàng.

- Aaaaaaa, “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Phá Thương Khung”

Một lần nữa thi triển pháp chú vượt cấp khiến bất kỳ ai ở đây cũng kinh ngạc trừ Vương Phong vì hắn nhìn thấy rất rõ năng lượng hắc ám bên trong người Tống Hoàng quá tràn trề, vượt xa thời điểm lúc nãy, sợ rằng kích hoạt thêm hai ba lần nữa cũng không thành vấn đề.

- Đã bị ma khí chiếm lấy thân xác? – Hữu Sinh nghi vấn

- Ừ, nhìn cặp mắt hắn kìa.

Đôi mắt đầy tang thương, bi phẫn đã được thay bằng một màu đỏ tàn ác, khát vọng giết chóc mãnh liệt.

Phó Doãn – đoàn trưởng Kiền Ưng lúc này rất kinh ngạc, kể cả Bích Hàn Chân Nhân cũng không dám sơ suất mà đề cao cảnh giác, dường như đã nhận ra chút bất thường.

- Sao có thể, hắn ta lại lần nữa dùng được pháp chú cấp 5.

Hai dòng năng lượng băng hỏa lại giao nhau tạo ra một vụ nổ lớn rung chuyển đất trời, những thành viên có tu vi thấp của hai bên đã nhanh chóng rút ra khỏi phạm vi ảnh hưởng, có điều lúc này Tống Hoàng dường như không thể dừng lại được nữa, tiếp tục điên cuồng tấn công bởi vì năng lượng bên trong theo Vương Phong nhìn thấy chính là tiêu hao bấy nhiêu thì hồi phục bấy nhiêu, căn bản không phải một người bình thường có thể so sánh được.

- Tà vật bên trong có lẽ đang muốn mượn sức Tống đoàn trưởng làm giảm lực lượng nơi này.

Vương Phong nghĩ ngợi liền khó xử, nếu nó đã không muốn chân chính đối diện thì có nghĩa là không đủ thực lực hoặc lúc này không thể ra tay, vấn đề ở chỗ chiến trường nằm ngay trước hang động, muốn vào mà không ai biết là vô phương.

Bích Hàn Chân Nhân trải qua một vài chiêu đọ sức đã thấy tình hình có vẻ không đúng liền xuống một nước, tuy nhiên Tống Hoàng lại như không hề để tâm mà tiếp tục tấn công.

- Tống đoàn trưởng, ngươi hiện tại chỉ còn chút hơi tàn giữ mệnh, nếu ngươi chịu đưa binh lính rời khỏi đây thì ta có thể xem xét tha cho một mạng.

- “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Thần Công” “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Thần Công”

Hai tay đồng thời ngưng kết pháp chú khiến cho mọi người xung quanh bắt đầu hoảng sợ, đặt biệt là Kiền Ưng binh đoàn, bọn họ chưa từng nghĩ đến một bước hiện tại.

- Chết, chết hết đi.

Hai hỏa cầu với đường kính 3m không hề nhỏ oanh tạc về hai phía Bích Hàn và Phó Doãn, đồng thời ngay khi kết thúc lại tiếp tục ngưng tụ pháp chú tấn công các khu vực khác.

Cách xa một đoạn nhưng Vương Phong vẫn không khỏi hít một ngụm khí lạnh sợ hãi trước sức tàn phá kinh người của Tống Hoàng, quả nhiên Hỏa hệ sát thương lan rộng đứng nhất nhì so với những hệ khác

- Không ổn rồi, ma khí đã chiếm hết sinh cơ trong người Tống đoàn trưởng, hiện tại đã bị chi phối 100%, cho dù hút hết ra vẫn chết vì năng lượng bên trong đã cạn kiệt.

- Tà vật này quả thật đáng sợ.

Hữu Sinh nghe Vương Phong giải thích cũng kinh ngạc một phen.

- Aaaaaa...

- Chết ta rồi.

- Aaaaaa

Rất nhiều binh lính hai bên bị thiêu chết bởi ngọn lửa mạnh mẽ, sát khí, hận ý bốc ra ngợp trời khiến Vương Phong động tâm, nhanh chóng dùng Âm Dương nhãn thu lấy, người bình thường căn bản không thể nào thấy được, hắn lại đang ẩn nấp ở một nơi rất kín đáo nên hoàn toàn không cần quá lo lắng.

Ma khí không chỉ giúp ích cho việc đột phá mà phẩm chất của Địa Ngục U Minh Ám cũng được cải thiện.

Bích Hàn Chân Nhân hơi nhíu mày nhìn toàn cục, từ trên không trung kết ra pháp chú, dù chưa hoàn tất nhưng kể từ khi bắt đầu ngưng ra họa đồ đã khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống đột ngột.

- Hừ, ngươi chắc chắn đã bị ma khí chiếm thân xác, nếu đã như vậy thì ta đành thay trời hành đạo. Tối thượng Băng chú cấp 5, “Cực Hàn – Hầm Mộ Hàn Băng”

- Hừ, chết... chết hết đi, “Luyện Ngục – Diệm Hỏa Thần Công”.

Trong khi Bích Hàn Chân Nhân kết chú thì Tống Hoàng vẫn điên cuồng diệt sát, lúc này đã không còn phân biệt được đồng đội hay kẻ thù, trong mắt chỉ toàn giết chóc.

Ngay lúc đó, đột nhiên không khí như tụt xuống gần 0o, từng dòng, từng dòng khí lạnh không biết từ đâu chuyển tới hướng thẳng về Tống Hoàng đoàn trưởng, tụ lại, mạnh mẽ cuốn lấy thân xác điên cuồng kia bao phủ trong một lớp băng dày đặc, đến nỗi người bên trong căn cứng, tư thế giữ nguyên không tài nào nhúc nhích.

- Bích Hàn Chân Nhân quả nhiên cao tay, một tên Tống Hoàng không thể nào so sánh được.

Nghe được lời khen ngợi nhưng Bích Hàn lại nhíu mài như có vẻ không hài lòng lắm, lần này cứ tưởng mọi việc suông sẻ dễ dàng, chẳng ngờ phải dốc hết lực.

- Bớt nói nhảm đi, tiến vào trong xem xét.

- Vâng, vâng, để ta kiểm tra lại binh lực rồi lập tức tiến vào.

Khác với dáng vẻ khúm núm trước Bích Hàn, Phó Duẫn quay lại nhìn đám người còn sót của Đại Hưng binh đoàn, đôi mắt tràn ngập tức giận như từng trải qua thâm thù đại hận.

- Giết, giết sạch bọn chúng, không chừa bất kỳ ai.

Đại Hưng binh đoàn như chó nhà có tang, gương mặt ủ rũ như người đã chết nhưng cũng không quá sợ hãi, bước vào cái nghề lăn lộn giữa rừng núi thì đã sớm chuẩn bị tinh thần phải nằm xuống, có điều...

- Chúng ta không sợ chết nhưng... mong các người đừng động đến cha mẹ, vợ con chúng ta.

- Oán thù các ngươi cứ tính tại thân xác này, đừng liên lụy người vô tội.

Phó Duẫn nghe thấy thế liền cười lớn.

- Ha ha ha, các ngươi là đang nằm mộng giữa ban ngày sao? Cá nằm trên thớt thì lấy gì để ra điều kiện, ta nói cho các ngươi biết, già trẻ lớn bé, được thì giữ lại vui vẻ, không thì giết sạch, chó gà không tha.

- Các ngươiii...

Những người kia nghe thấy dù có tức giận nhưng chẳng biết làm gì khác, tình hình lúc này quá tệ, số mệnh đã tận, vậy mà còn liên lụy đến người nhà.

Vương Phong đứng đằng xa muốn ra tay giúp đỡ nhưng bị mọi người cản lại, sức hắn bây giờ không đủ, ra đó chỉ có thể chịu chết, huống chi đây là ân oán của bọn họ, nghiệp ai nấy trả vẫn là chuyện bình thường trong thiên địa.

- Ngươi cứ bình tĩnh mà hấp thu, nơi này theo ngươi nói có rất nhiều ma khí, tốt nhất nếu có thể hãy đột phá lên Nhị Nguyên, lúc đó không chỉ ngươi mà Zamato cũng có thể tăng thêm một đoạn.

- Được rồi.

Cảnh tượng trước mắt quá mức kinh động khiến Vương Phong chỉ còn cách thiền định để tịnh tâm. Đám người Kiền Ưng không bị ma khí thâm nhập đến mất kiểm soát nhưng dường như nhân tính của họ cũng không quá tốt, sát phạt giết chóc quyết đoán như tử sĩ khiến số người còn lại của Đại Hưng nhanh chóng bỏ mạng.

Oán niệm, sát khí, hận ý mỗi lúc một nhiều khiến Vương Phong phải mở mắt hấp thu rồi lại thiền định tiêu thụ, tiếp tục như vậy cho đến khi những người còn lại tiến hết vào bên trong hang động.

- Ngươi đột phá đến bát trọng rồi?

- Đúng vậy, ác niệm nơi này quá nhiều khiến ta cũng sợ căn cơ không vững, có điều dường như vẫn bình thường.

- Thế thì cứ tiếp tục đi, bọn chúng vào trong chưa chắc đã đối phó được tà vật kia.

Bát trọng Nhất Nguyên cũng không phải tầm thường, tăng thêm giới hạn năng lượng rất nhiều, sử dụng pháp chú tối thượng không dễ dàng bị kiệt sức.

Đợi hơn hai giờ đồng hồ vẫn không có động tĩnh bên trong nên Vương Phong muốn dùng linh thức kiểm tra một chút, đột nhiên lúc này có vài người trở ra nhưng là vừa chạy vừa hét, thần sắc sợ hãi đến cực điểm.

- Đừng, đừng qua đây, khôngggggg.

Một tên chạy ra trước tiên hét lớn rồi ngục xuống đất không rõ sinh tử, lần lượt những kẻ tiếp theo đều như thế, Vương Phong thấy không bình thường liền mở ra Âm Dương nhãn nhìn thử.

- Là bị ma khí chiếm lấy thân xác, thứ này không phải từ nội thể xuất ra mà chắc chắn do tà vật kia làm.

- Không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

- Hay là chúng ta đi vào thử?

Vương Phong một lòng tò mò nên rất muốn vào trong xem xét, dù gì ma khí đối với hắn cũng không quá đáng sợ.

- Được, cẩn thận.

Bước qua hơn trăm xác người nằm đầy rẫy bên đường khiến Vương Phong có hơi dao động.

- Ma khí, hận ý của các ngươi nên sớm tiêu tán, kiếp sau hy vọng thành một đấng anh hùng.

Vừa đi vừa triệt để hấp thu hết ác niệm còn đọng lại trên thân xác những người này, Vương Phong không biết người chết rồi sẽ đi đâu nhưng nếu cứ ôm ấp trong lòng nhiều oán hận thì chắc chắn sẽ thành ác linh, đó là một tồn tại linh hồn, tuy nhiên có thể từ một hoặc nhiều linh hồn hợp thành, bản tính hung ác chỉ biết làm điều xấu coi như để báo thù rửa hận.

- Chủ nhân cẩn thận, “Chiến Thần Kiếm – Nhất Kiếm – Thiên Phạt”

Titania hét lớn khi thấy một thân xác bị ma khí tà vật chiếm lấy đột nhiên chồm dậy tấn công về phía Vương Phong khiến hắn giật mình. Cũng may cùng lúc đó, một đường kiếm tinh xảo phát ra bạch quang lóe lên, kẻ đánh lén kia còn chưa kịp dời nửa bước chân thì thân và đầu đã lìa thành hai khối

Không kịp cảm thán với sức mạnh kinh người của Titania vì những kẻ vừa chạy ra còn lại cũng lục đục đứng dậy nhưng hình dáng rất quái dị, xương khớp như thể không còn, tư thế gấp gãy mà người bình thường không thể làm được, Giống như chẳng hề đau đớn.

Kiểu này rất giống với một loại trong phim kinh dị mà Vương Phong thường hay xem, không khác nửa phần.

- Ta thấy thứ này rất giống với tang thi.

- Tang thi?

- Tang thi hay zombie là loại phim hồi xưa ta từng xem vài lần, biểu hiện y hệt như vậy, đặc biệt bất kỳ ai bị nó cắn đều bị trở thành đồng loại.

- Ngươi nói thật? – Hữu Sinh còn có hơi không tin nổi

- Trước đây Khởi Nguyên đại lục có loài sinh vật nào như thế chưa?

- Chưa từng, có điều trong khoảng thời gian ta đi thì không chắc và thế giới này rộng bao la, điều ta không rõ cũng bình thường.

Mặc dù số lượng khá nhiều nhưng dường như khi mất đi ý thức thì những người này cũng quên cách sử dụng pháp chú mà chỉ tấn công cơ bản khiến Titania dễ dàng hạ sát.

- Ma khí này thật kỳ lạ, lại có màu đỏ như huyết, Âm Dương đồng nhãn, thu.

Mở vội mắt trái của mình, Vương Phong nhanh chóng hút lấy hết thảy, cảm giác đột phá lại đến nên hắn chỉ còn cách hoãn lại việc đi vào trong mà nấp sau một phiến đá lớn, bắt đầu chuyển hóa năng lượng.

Hữu Sinh thấy thiếu niên đột phá như gió thổi thì vừa mừng vừa lo, có điều đại lục cũng không phải chưa từng có trường hợp tương tự.

- Ngươi đột phá quá nhanh, hơn cả những thiên tài trong lịch sử.

- Ta khởi điểm đã thua bọn họ rất nhiều năm.

Bên trong cơ thể, bể chứa năng lượng đầu tiên đã phi thường tràn trề đại diện cho việc Vương Phong có thể tích tụ năng lượng bên ngoài nó, một lần nữa hình thành bể chứa thứ hai, đặc biệt bể chứa thứ hai phải là cộng lại của bể chứa thứ nhất và toàn bộ năng lượng dư ra trong cơ thể, như vậy thì mới đủ khả năng cung ứng tiêu hao có pháp chú cấp 2

- Cửu trọng.

- Được rồi, mau vào bên trong.