“Cô mệt à?”
“Không sao…”
Lương Ưu Tuyền đưa tay
lên dụi dụi mắt, trời ngoài kia vừa tờ mờ sáng, Tả Húc thì liên tục vừa tập
diễn vừa đi tắm cho tỉnh táo, còn cô từ đầu đến cuối vẫn không dám chợp mắt.
“Có phải tôi diễn tệ thế không? Chẳng lẽ
cô chẳng cảm thấy gì à?”Tả Húc cũng đã thấm mệt. Hắn đã dùng
hết sức lực và vốn kinh nghiệm của mình rồi mà Lương Ưu Tuyền vẫn chưa hề nói
ra những yêu cầu “không an phận” với hắn. (xin đừng nghi ngờ năng lực của
cảnh sát chứ anh.)
“Này, tôi đang nói chuyện với cô.”
“Ê…”
“…”
Tả Húc tháo băng bịt mắt
xuống, đập vào mắt là bộ mặt buồn ngủ của Lương Ưu Tuyền. Bởi thế hắn cũng
nghiêng đầu nằm xuống, chiếm một phần gối. Ngay lập tức, Lương Ưu Tuyền cuộn
người lại cong như con tôm. Theo như thống kê thì tư thế ngủ này chứng tỏ người
ngủ thiếu đi cảm giác an toàn cũng như sự tự tin.
Tả Húc nghịch ngợm thổi
thổi tai Lương Ưu Tuyền khiến cô nghiêng qua dịch gần sát vào người hắn (mel: gần sát thôi
á*chớp mắt*). Ánh rạng đông chiếu đến chiếc đùi thon dài của cô,
khiến nơi đó toát lên vẻ quyến rũ kinh người. Tả Húc không thể không than thấu
trời xanh, không còn cách nào khác đành ôm lấy cái gối đi ra phòng khách.
Không sao, thất bại là mẹ
thành công.
Lương Ưu Tuyền! Anh đây
cũng không tin là cô hoàn toàn không có cảm giác, ngày mai đấu lại!
Giữa trưa đã đến, Tả Húc
vẫn đang ngủ say không biết trời đất gì hết, còn Lương Ưu Tuyền cũng đã quên
hẳn việc thức giấc. Tóm lại là cả bên trong lẫn bên ngoài phòng đều có người
ngủ say.
Đinh đinh đinh…! Chuông cửa vang lên.
Tả Húc chậm chạp đứng
dậy, lười biếng đi ra mở cửa, nhìn người trước mắt một lúc mới lờ mờ nhận ra đó
là Ngô Thiên Khải: “Sớm
như vậy đã tới…”
“Nhanh một chút. Cả cậu và Lương Ưu Tuyền
đều không nhận điện thoại, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.” Ngô Thiên Khải vừa nói vừa đưa mắt tìm Lương Ưu Tuyền.
Điện thoại Tả Húc ở trong
phòng ngủ, di động Lương Ưu Tuyền đang nằm ngoài phòng khách, đương nhiên cả
hai người đều không thể nghe thấy tiếng điện thoại của mình.
“Vậy để tôi đi gọi cô ấy dậy.” Tả Húc kéo tấm rèm lên, mơ mơ màng màng bước về phòng
ngủ thì lại bị Ngô Thiên Khải chặn lại. Hắn lễ phép hỏi: “Nếu tiện
thì giao chuyện này cho tôi được không?”
“Đương nhiên không tiện, cô ấy đang không
mặc quần áo.” Tả Húc buột miệng.
“…” Ánh
mắt nghi ngờ.
“…” Sự im
lặng đáp lại.
“Ý tôi là, theo lời Lương Ưu Tuyền nói với
tôi thì cô ấy có thói quen ngủ không mặc đồ, nhất định cửa phòng đã bị khóa lại
rồi.“ Tả Húc lập tức chống chế.
Ngô Thiên Khải không có
hứng trả lời, chỉ đi đến ngồi cạnh bàn ăn, chờ đợi.
Tả Húc làm bộ như cửa
phòng ngủ đang đóng chặt, giả vờ giả vịt gõ vài tiếng.
“Cửa không khóa, vào đi…” Từ trong phòng trong vọng ra tiếng ngái ngủ, chứng
minh những gì hắn làm từ nãy đến giờ là hoàn toàn vô nghĩa.
“…” Tả
Húc vội ho một tiếng, vừa mở cửa vừa tự bào chữa: “Ồ, đúng rồi,
ngủ trưa thì có mặc đồ.” Nói xong, hắn
nhanh tay đóng chặt cửa phòng, vừa ngẩng đầu lên thì kinh ngạc nhìn thấy hai
bắp đùi trơn láng của Lương Ưu Tuyền lộ ra bên ngoài.
Tả Húc vội vàng cầm lấy
chiếc quần nằm ở bên giường, nhảy lên trên giường, kéo chân Lương Ưu Tuyền qua
giúp cô mặc quần. Sau đó hắn ôm cô xuống giường, giữ cô đứng yên trên tấm thảm.
Tả Húc vừa mới chuẩn bị
giúp cô đeo thắt lưng thì Lương Ưu Tuyền đã ngơ ngác mở mắt ra, hai chân cô mềm
nhũn trở lại bên giường, bò đến bên gối: “Để cho tôi ngủ thêm một lúc…”
Tả Húc nửa quỳ nửa ngồi ở
bên giường, nâng bả vai cô lên lay lay: “Ngô Thiên Khải đang chờ cô ở ngoài
kia.”
“…” Lương Ưu Tuyền mệt
mỏi nhíu mày : “Anh
ta chờ tôi làm cái gì…”
“Hôm qua hai người đã hẹn nhau đi ăn trưa
còn gì?”
Lương Ưu Tuyền căng mắt
nhìn đồng hồ báo thức, đẩy cánh tay Tả Húc ra, lại đổ người nghiêng sang một
bên: “Anh
nói với anh ta hẹn lần khác đi…”
“Tôi là thư ký của cô đấy à?” Tả Húc mở miệng, tuy giọng nói vô cảm nhưng thật ra
tâm tình đang sung sướng.
” Cộc cộc cộc”… Ngô
Thiên Khải gõ cửa lấy lệ, rồi tự mình đẩy cửa ra. Hắn biết việc này là bất lịch
sự, nhưng hắn cần biết Tả Húc và Lương Ưu Tuyền đang làm gì mới được.
Khi hắn bước vào lại vừa
đúng lúc thấy Tả Húc đang đứng ở bên giường, trong khi đó Lương Ưu Tuyền đang
say ngủ, mông chổng lên trời, tư thế vô cùng thoải mái.
Ngô Thiên Khải hướng về
phía Tả Húc vẫy tay, ý bảo hắn ra ngoài kia nói chuyện.
…
“Tiểu Húc, nếu cậu cũng thích Lương tiểu
thư thì tôi sẽ rút lui.”Ngô Thiên Khải mặt nghiêm túc nói.
Tả Húc nghe vậy liền giật
mình, vẻ mặt kinh ngạc: “Thích
cô ta?… Thiên Khải , trước khi ra khỏi nhà anh đã uống nhiều rượu lắm à?”
Ngô Thiên Khải nhìn vẻ
mặt của Tả Húc, cảm giác Tả Húc đang muốn hét lên rằng nếu có người đàn ông nào
thích Lương Ưu Tuyền nhất định kẻ đó bị điên rồi, hắn mỉm cười: “Đương nhiên
nếu không thì hoàn hảo rồi. Nhưng cậu không thấy Lương Ưu Tuyền là một người
con gái rất đặc biệt sao?” Tuy nói Ngô
Thiên Khải là tuyển thủ quyền anh, cơ bắp mạnh mẽ, nhưng hắn lại thích con gái
Đông Phương có khung người nhỏ xinh, đến mức sợ rằng chỉ một cái không cẩn thận
sẽ làm gãy xương bạn gái.
——
Thông qua lần cuộc hội
thoại đơn giản lần trước, Ngô Thiên Khải đã phát hiện Lương Ưu Tuyền vốn rất
nhiệt huyết, lại không hề căm ghét mấy trò bạo lực, cũng rất thích chơi thể
thao. Tóm lại, hai người rất hợp nhau, Lương Ưu Tuyền lại phù hợp với tiêu chuẩn
chọn bạn gái của hắn, tuy chân nhỏ tay thon nhưng cũng không hề yếu đuối, đúng
là hoàn hảo.
“Đúng, tôi cũng có cảm giác đó. Ra tay độc
ác, lòng dạ nhỏ nhen, thậm chí còn ngang nhiên chiếm phòng ngủ của chủ nhà.” Tả Húc thật thà nói.
Ngô Thiên Khải cười to
sảng khoái, nhìn qua một lượt, cũng thấy căn phòng này hơi chật chội: “Nhân tiện nói tới
chuyện này, sao cậu không đổi một nhà trọ lớn hơn?”
“Cũng quen rồi nên không muốn di chuyển
nhiều, huống chi Lương Ưu Tuyền cũng không ở lại lâu.” Tả Húc lấy ra cho mình một điếu thuốc, đồng thời đưa
cho Ngô Thiên Khải một điếu.
Ngô Thiên Khải rít một
hơi, đấm nhẹ vào ngực Tả Húc: “Vừa rồi tôi hỏi quan hệ của hai người cậu
cũng đừng để ý. Tôi rất sợ mấy cái loại quan hệ kiểu… Cậu hiểu mà, đúng không?”
“Ừ, tôi hiểu.” Môi Tả Húc tạo thành một đường cong, tuy ngoài cười
nhưng trong lòng không cười. Hắn nói thêm: “Để lại phòng cho hai
người, buổi chiều tôi còn một hội nghị phải tham dự.”
Ngô Thiên Khải nhìn hắn
bằng ánh mắt cảm kích rất giống khi còn nhỏ!
Tả Húc vui vẻ nhìn ánh
mắt cảm kích của hắn, sau đó trở về phòng ngủ lấy áo sơ mi.
Lúc ngang qua bên giường,
hắn hạ giọng, dặn dò: “Tôi
đi rồi, Ngô Thiên Khải thì chưa.”
“Ưm…”
“…” Tả
Húc một mặt quan sát kỹ từng động tĩnh trong phòng khách, một mặt quay đầu lại,
nói tiếp: “Với quán quân quyền anh thì khỏi cần nương tay.”
Lương Ưu Tuyền bướng bỉnh
nhướn mày, giơ tay lên, không kiên nhẫn xua tay.
Tả Húc nhìn cô ngủ giống
y đầu lợn chết, sắc mặt trầm xuống, tiện tay nắm lấy cái gối, đúng lúc hắn đi
đến cửa liền xoay người tay ném cái gối trở lại, vừa vặn trúng vào hai gò má
của Lương Ưu Tuyền.
“Ư…” Lương
Ưu Tuyền đang nằm thẳng cẳng bật dậy, giận dữ chỉ Tả Húc: “Anh
cút với tốc độ ánh sáng cho tôi nhờ!”
Tả Húc ngoan ngoãn, nói
gì nghe nấy “Ha
ha, tỉnh rồi”.
Ngô Thiên Khải cũng nghe
được tiếng gầm của Lương Ưu Tuyền, quả nhiên rất cá tính.
Tả Húc mặc chậm rãi mặc
vest, thở dài:
“Tôi không hiểu anh thấy cô ta hay ở chỗ nào. Cái gì cần cũng không có, tính
tình thì như cái sọt…”
Ngô Thiên Khải búng ngón
tay:
“Điều quan trọng là cô bé này có thể trói tôi một chỗ.“
“…” Được,
thích bị ngược đãi vốn không cần lý do. Mà nghĩ lại thì hắn cũng không có quyền
cười nhạo người khác. Chẳng phải chính hắn cũng đã lăn lộn một đêm trên giường
với kẻ thích ngược đãi người khác đó sao
※※ ※
Một tiếng sau.
Lương Ưu Tuyền ra khỏi
phòng ngủ, nhưng cô chỉ nhìn thấy một mình Ngô Thiên Khải đang ngồi trên sô pha
lật tạp chí. Lương Ưu Tuyền lên tiếng: “Tả tổng ra ngoài rồi à?”
“Ừ, em đói bụng hả?” Ngô Thiên Khải đứng dậy chào hỏi theo lễ, cũng không
quên đánh giá quần áo cô mặc. Áo sơ mi rộng thùng thình bao quanh cặp đùi, nhìn
rất hấp dẫn:” Tiểu Húc tuy là chủ nhà của em, nhưng cậu ấy cũng là
đàn ông, em mặc như vậy rất dễ làm người ta có ý đồ xấu.”
Lương Ưu Tuyền cười,
không trả lời. Anh nhầm rồi, anh ta là đàn ông nhưng cũng có phần là phụ nữ
đấy.
“Tối hôm qua tôi có chuyện đột xuất nên
quên mất cuộc hẹn, thật xin lỗi.” Lương
Ưu Tuyền lại nhớ tới chuyện diễn tập tối hôm qua. Tuy nói rằng Tả Húc không
thuộc dạng đàn ông bình thường, nhưng quả thật kĩ thuật của hắn rất cao siêu.
Nụ hôn của hắn nóng bỏng, đầu lưỡi hắn nóng bỏng, thật sự đã khiến cô suýt quên
hắn là đồng tính mà đắm chìm trong đó.
“Thay quần áo đi. Tôi đưa em đi ăn.” Hai tay Ngô Thiên Khải đút trong túi quần, cười rạng
rỡ.
Lương Ưu Tuyền nghĩ trong
lúc chủ vắng nhà mà từ chối lời mời cũng không thích hợp lắm, cho nên cô lên
tiếng đồng ý rồi đánh răng rửa mặt thay quần áo.
…
Lúc hai người đi ăn cũng
tầm quá trưa, mọi chỗ đã vãn khách, Ngô Thiên Khải dẫn Lương Ưu Tuyền tới một
nhà Tây khá nổi tiếng.
Lương Ưu Tuyền nhìn sự
sang trọng trong nhà hàng lại thấy hơi nản. Thật ra cô vẫn muốn ăn cơm rau xào,
thịt băm với cá dằm trộn cơm, toàn những món ăn bình dị.
“Khi ra ngoài em không trang điểm sao?”
“Tôi không phải người của công chúng thì
cần gì trang điểm, chỉ tổ lãng phí thời gian.” Lương
Ưu Tuyền nhíu mày:
“Ý anh là lúc tôi không hóa trang nhìn rất xấu?”
“Đương nhiên không phải. Chỉ là đây là lần
đầu tiên tôi thấy một người con gái tầm tuổi em từ lúc chuẩn bị đến khi bước ra
khỏi nhà mà chỉ cần 8 phút.“ Ngô
Thiên Khải giơ lên chén rượu đỏ, mỉm cười nói.
Lương Ưu Tuyền đã có kinh
nghiệm say rượu – chính là lần trước đã cường hôn Tả Húc. Từ đó cô đã quyết
định sẽ không uống rượu ở nơi công cộng dưới mọi tình huống. Bởi vậy thay vì là
ly rượu, Lương Ưu Tuyền giơ cốc nước đá lên, thản nhiên nói: “Tả Húc quyết định sẽ
diễn bộ phim kia, nên giao dịch lúc trước bị hủy bỏ.”
Ngô Thiên Khải nhấp miệng
uống rượu, thong thả hé môi: “Xem ra là một tin xấu.”
Lương Ưu Tuyền cúi đầu tạ
lỗi: “Lúc
này tôi vẫn chưa muốn có bạn trai, thật ngại quá.“
Ngô Thiên Khải khoanh tay
trước ngực, lưng từ từ dựa vào ghế, cười hỏi: “Là không muốn có bạn trai hay là
do tôi không làm em hài lòng?“
Lương Ưu Tuyền chăm chú
nhìn những đường nét rõ ràng trên mặt Ngô Thiên Khải. Người này quả nhiên giống
anh trai cô, tuy rất sôi nổi nhiệt huyết những vẫn rất quyến rũ, mà nếu ở bên
kiểu đàn ông này sẽ cảm thấy rất an toàn.
Cô cũng không biết nói gì
cho tốt, chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên kinh ngạc bắt gặp một người
con trai đẩy một cô bé nữ sinh ra, phóng ra giữa đường cái chạy như điên,
phía sau anh ta là một phụ nữ trung niên vừa la vừa kêu bắt kẻ trộm.
Ngay lập tức, Lương Ưu
Tuyền đứng dậy lao ra khỏi nhà hàng khiến Ngô Thiên Khải giật mình. Hắn nhìn
xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy Lương Ưu Tuyền rất nhanh đã vượt qua người
phụ nữ trung niên, hơn nữa, trong tay cô còn cầm một viên gạch, nhắm tên con
trai kia phía trước ném tới.
Bộp! …
Viên gạch trúng vào cái đầu tên móc túi, hắn phẫn hận xoay quá, huýt sáo một
tiếng.
Một đám người qua đường
hóa ra chính là đồng lõa của tên kia cải trang lao tới bao vây Lương Ưu Tuyền.
Chỉ nháy mắt Lương Ưu Tuyền đã bị bảy tám người cơ bắp cuồn cuộn bao quanh.
Người phụ nữ trung niên
thấy mấy tên đàn ông to lớn cầm gậy gộc, sợ tới mức ôm đầu thét chói tai. Lương
Ưu Tuyền cứng cỏi không nói hai lời, đầu tiên tung ra một cước đá người ở giữa
ngã xuống đất, lập tức đẩy người phụ nữ kia ra khỏi vòng vây, cô gấp gáp nói: “Cô chạy trước kêu
người tới giúp… “
“Tôi xin các người, đây là tiền chữa trị
cho con tôi đang nằm viện…” Người phụ nữ chảy
nước mắt đầy mặt, bà vừa ra khỏi ngân hàng đã bị tên kia giật túi xách. Đó là
năm vạn do bà đã tích góp bao nhiêu năm nay.
Cả nhóm người cơ bắp cuồn
cuộn kia thậm chí không thèm nhúc nhích. Tên đầu xỏ lôi từ trong túi ra xấp
tiền nhân dân tệ được xếp ngay ngắn, vô sỉ bóc ra lớp bao giấy rồi đếm tiền.
Nhất thời, Lương Ưu Tuyền
bị lửa giận lấn át. Cô sờ soạng xuống bên hông. Không xong rồi! Còng tay và huy
hiệu đều quên ở nhà rồi. (
PV: chém a~ )
Vấn đề lớn hơn là, ngay
cả khi cô có thể đập được tám tên cơ bắp này, nhưng một khi mấy người chúng
phân ra chạy trốn đi thì cũng không lấy lại được tiền.
Lúc này, một chiếc xe
xông lên lối đi bộ, quay 900 chặn
lại đường thoát của mấy tên kia.
Lương Ưu Tuyền chăm chú
quan sát thì thấy Ngô Thiên Khải từ trên xe nhảy xuống, nghiêng đầu về phía
Lương Ưu Tuyền cười, ý bảo cô có thể không cần để ý chuyện gì khác, cứ thoải
mái hành động.
Mấy người khác thầm than
khi nhìn chiếc xe to lớn của Ngô Thiên Khải, sau đó quay ra nhìn cánh tay tráng
kiện của hắn lại càng hoảng hơn.
Ngay lúc đám người kia
đang do dự, Lương Ưu Tuyền từ bồn hoa cạnh đó cầm lên hai viên gạch, bàn tay
xoay vòng, răng rắc răng rắc, hai tên bị ném còn không kịp phản kháng, lúc trợn
trắng mắt lên cũng là lúc nhận gạch vào mồm.
Không thể không nói,
Lương Ưu Tuyền rất biết kỹ thuật chiến đấu, mỗi lần đều chuẩn xác vào huyệt vị
không hề nhầm chỗ, có thể khiến đối phương bị choáng trong chốc lát.
Sáu người còn lại sợ mất
vía, lại nhìn hai tên vừa ngã xuống liền tiến lên muốn đấm Lương Ưu Tuyền.
Nhưng vừa giơ lên nắm đấm đã bị một lực rất mạnh giữ lấy, sau vài tiếng loảng
xoảng leng keng vang lên, hai gã lưu manh như hai củ cải trắng nát nhừ bị vất
lên thân xe, bánh xe. Ngô Thiên Khải mở cửa xe, một tay ôm hai người, vứt bốn
tên no đòn đang mê muội vào bên trong.
Lương Ưu Tuyền thoáng
cười nhẹ, trong lòng rất cảm tạ cử chỉ trượng nghĩa của Ngô Thiên Khải.
“Em một tôi ba?” Ngô Thiên Khải nhìn bốn tên tiểu khoai tây còn lại.
“Không được! Anh hai tôi hai!”
“…” Ngô
Thiên Khải bật cười một tiếng. Thấy mấy tên kia có ý đồ chạy trốn, hắn vươn
cánh tay duỗi ra, dễ dàng bắt lấy cái cổ của chúng. Cốp! Cốp! … Hai tên lưu manh đã được thân mật tiếp xúc với cái
cột điện.
Lương Ưu Tuyền cũng không
yếu thế, từng bước bước về phía trước, nắm bả vai người này làm điểm tựa, dùng
sức cong đầu gối lên, mạnh mẽ tấn vào chỗ hiểm của người này, ngay sau đó, xoay
tròn vung chân hướng tới quai hàm người kia, vù vù… Úi chà! Gục rồi!
Cuối cùng còn một tên cơ
bắp cuồn cuộn còn sống mà còn thống khổ hơn chết, hai chân mềm nhũn quỳ rạp
xuống đất, hai tay dâng lên cái bao tiền, run rẩy nói: “Không phiền
đến đại tỷ phải ra tay! Để tôi tự giác! …”Nói
xong, anh bạn nhỏ tự đấm một phát, không thấy choáng váng, lại đem đầu
đập vào vỏ xe, vẫn không thấy choáng váng, hắn tội nghiệp nhìn về phía hai
người “nam nữ mặt lạnh” kia …” Chị hai, đầu tôi rất là cứng…”
“Đi qua kia!”
“Dạ!”
“A…”
Tên cơ bắp che mông đi
lên xe, ôi hoa cúc* của hắn…
(* từ thường xuất hiện trong danmei
*cười*)
5 phút sau, xe cảnh sát
đã tới. Đầu tiên là áp tải một hàng du côn đi lên xe, sau đó dẫn người bị hại
theo sau trở về cục cảnh sát ghi chép. Khi cảnh sát biết Lương Ưu Tuyền cũng là
cảnh sát thì thì không ép cô và Ngô Thiên Khải trở về lấy khẩu cung nữa.
“Tiểu thư, xin cho tôi biết tên của cô,
hôm nay ít nhiều cũng nhờ có cô…” Người
phụ nữ giữ chặt tay Lương Ưu Tuyền, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào.
“Xử lý những phần tử xấu là công việc của
tôi. Về sau cô đi rút tiền không nên đi một mình.” Lương Ưu Tuyền rút khăn giấy ra, đưa cho người phụ nữ
kia..
Đến khi xe cảnh sát đi
xa, Ngô Thiên Khải mới hỏi: ” Cảnh sát chìm còn có thể kiêm chức bảo tiêu?…”
“…” Lương
Ưu Tuyền do dự một giây rồi gật đầu: ” Tôi đang trong thời gian nghỉ
dài hạn, cần chút tiền tiêu vặt.”
“Ra vậy.” Ngô Thiên Khải cười cười: “Khó trách Tả
Húc nói em cũng không ở lại lâu.“
Lương Ưu Tuyền cười không
đáp. Ngày nào chưa phá được án thì Tả Húc cũng không chạy thoát khỏi năm ngón
tay cô đâu!
Đúng lúc này, Ngô Thiên
Khải từ từ nâng lên một bàn tay của Lương Ưu Tuyền lên. Lương Ưu Tuyền theo bản
năng rút ra, lại bị hắn bắt lấy thật nhanh. Sau đó Ngô Thiên Khải nhanh nhẹn xé
mở miếng băng cá nhân, dán lên mu bàn tay bị thương của cô.
“Cần gì phí sức như vậy, kỳ thật chỉ cần
một mình tôi cũng có thể giải quyết vài cái phế vật kia.” Ngô
Thiên Khải nhìn cô, tay để lên phần cao cao ở lưng cô, nhẹ nhàng ấn xuống.
“…” Lương
Ưu Tuyền mím môi không nói gì. Vừa rồi bởi vì quá tức giận cô quả thật ra tay
hơi mạnh, không ngờ khiến bản thân cũng bị thương. Cô trộm liếc Ngô Thiên Khải
một cái… Bề ngoài anh ta có vẻ cẩu thả, không ngờ cũng rất chu đáo.
“Ưu tuyền… Chuyện đó… em cho tôi một cơ
hội được không, tôi rất thật lòng.”
“…” Lương
Ưu Tuyền chăm chú nhìn hắn trong chốc lát, mãi sau mới lên tiếng:
“Anh không thấy phiền thì tùy anh vậy.”
Ngô Thiên Khải thấy được
cô đồng ý thì cười nhẹ rồi kéo tay cô trở về nhà hàng.
Nhưng Lương Ưu Tuyền ăn
chưa được ba miếng, chuông di động lại vang lên…
“Lương Ưu Tuyền, cô có khái niệm về thời
gian không hả? Nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi?” Tả Húc ngay lập tức đánh đòn phủ đầu.
Lương Ưu Tuyền nhìn chiếc
đồng hồ trước mắt: “Hai
giờ rưỡi chiều, có chuyện gì à?”
“Có chuyện gì á? Trong khi tôi đang ở chỗ
ngư long hỗn tạp thì cô lại thoải mái an tâm đi hẹn hò?”
“A! Tôi còn tưởng rằng anh đang họp. Anh ở
đâu, tôi lập tức đi tìm anh.” Lương
Ưu Tuyền bật dậy.
“Khỏi, tôi chết rồi!”
Tút tút tút tút… Tả Húc
ngắt di động.