Tả Húc chăm chú thưởng
thức trong chốc lát, sau đó đột nhiên nhận ra thân thể bắt đầu khó chịu liền
vội vàng chui ngay vào phòng ngủ. Nhưng mà hắn không ngủ nổi.
Sau một tiếng đồng hồ lăn
lộn trên giường…
Tả Húc rón rén quay ra
phòng khách, đứng suy tư một lúc sau đó quyết định. Không làm thì thôi chứ đã
làm là phải làm đến cùng. Bởi thế hắn bật đèn, khiến căn phòng sáng như ban
ngày.
Lương Ưu Tuyền bị chói
mắt không ngủ được nữa. Cô dùng một tay che mắt, sau đó theo bản năng kéo áo
xuống. Đột nhiên phát hiện ra bị lộ hết nửa bộ ngực, Lương Ưu Tuyền thét lớn,
sau đó vội che lại “Anh
định làm gì?”
“Nửa đêm cô kêu la cái gì? Đương nhiên có
việc mới tìm cô chứ.”Tả Húc giả bộ hờ hững trước cơ thể của Lương Ưu Tuyền,
lơ đãng nói.
“…” Lương
Ưu Tuyền núp trong chăn quan sát vẻ mặt Tả Húc, thấy hắn thờ ơ, đôi mắt có vẻ
đang lo lắng chuyện gì khác, hoàn toàn không chú ý đến cơ thể mình thì có chút
ngạc nhiên.
“Sao thế?”
Tả Húc xoa xoa huyệt thái
dương, buồn rầu nói “Cô
có nhớ cái kịch bản của Ngô đạo diễn không? Tôi vốn không muốn diễn, nhưng vai
đó thật sự rất hấp dẫn, thật lòng thì tôi cũng rất thích. Nhưng mà…”
Hắn vừa nói vừa ngồi
xuống cạnh Lương Ưu Tuyền, đầu cúi gằm, trông rất tự ti “Tôi lâu lắm
rồi không đóng phim, rất sợ sẽ phụ lòng Ngô đạo diễn. Vì chuyện này mà tôi ngủ
không nổi, nhưng hôm nay Đinh Đới Vĩ lại không có ở đây. Cô giúp tôi quyết định
đi…”
Lương Ưu Tuyền nhích
người ngồi dậy. Thấy Tả Húc nét mặt nhợt nhạt liền vỗ vỗ vai hắn, an ủi “Không sao đâu.
Hôm trước lúc ở trường quay anh diễn mẫu cho cái diễn viên kia đạt lắm, nhất
định là không có chuyện gì đâu. Tự tin lên đi!”
Tả Húc hai tay ôm đầu, từ
từ thở dài “Từ
năm 21 tuổi đến giờ tôi lui về hậu trường, những vai học sinh đương nhiên tôi
đóng tốt. Nhưng mà bộ phim này là một bộ phim tình cảm. Dĩ nhiên những cảnh âu
yếm thì cũng chỉ là gia vị cho bộ phim thôi, nội dung chính vẫn là về một họa
sĩ tài ba bị mù cố gắng phấn đấu, rất cảm động. Cô hiểu không?”
“…” Lương
Ưu Tuyền gật gật đầu “Hiểu, là một người tàn tật tài hoa vượt
lên chính mình.”
Tả Húc nặng nề nói tiếp “Diễn vai người
mù rất khó, hơn nữa sau còn có cảnh người đó triền miên với nữ chính nữa. Từ
trước đến nay tôi chưa từng đóng những vai giường chiếu, có chút lạ lẫm. Nhưng
mà cô tuyệt đối không được nói với mọi người là tôi vì sợ cảnh giường chiếu mà
không dám diễn đâu đấy…”
Lương Ưu Tuyền ngáp thật
dài, sau đó trấn an “Anh
cũng có mù thật đâu, cũng không sợ sờ nhầm…”
Đột nhiên nhớ ra cái gì
đó, cô trợn mắt lên nói “Tôi
hiểu rồi! Bởi vì anh không thích phụ nữ, nhưng không muốn ai biết… Anh sợ trong
lúc diễn không chịu được lại đá nữ chính xuống chứ gì?”
Tả Húc vui vẻ gật đầu,
đặt tay lên vai Lương Ưu Tuyền nói “Cô hiểu tôi rồi, tri kỉ Lương Ưu
Tuyền.”
Lương Ưu Tuyền cũng vô
cùng cảm động. Cô thời dài “Vậy làm sao bây giờ? Hãy đừng nhận nữa.”
Tả Húc nói tiếp, vẻ mặt
không cam lòng, hai tay nắm lại thành đấm“Nhưng mà tôi rất thích kịch bản kia. Cô
biết đấy, lòng nhiệt huyết của tôi với nghề diễn vẫn rất mãnh liệt.” Hắn từ từ nhìn Lương Ưu Tuyền“Ai… Nếu cô là
con trai thì chắc tôi đã yêu cô rồi…”
(QLCC: anh là con cáo già anh dzai ạ)
Lương Ưu Tuyền nghe nói
thế trong lòng lại thấy vui vui. Ít nhất Tả Húc cũng đã đồng ý tâm sự với cô
những chuyện không muốn người ngoài biết, cảm giác được tin tưởng thật là vô
cùng thỏa mãn. Huống chi nếu hắn nhận kịch bản thì cô cũng sẽ không nợ gì Ngô
Thiên Khải nữa.
“Nhìn anh muốn diễn như thế, nếu có chuyện
gì tôi làm được thì cứ bảo. Tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp đỡ.” Lương Ưu Tuyền hiệp nghĩa vỗ vỗ vai hắn.
Tả Húc mệt mỏi gật đầu “Tôi quyết định
sẽ nhận vai này. Nhưng vấn đề là nếu trong lúc diễn tôi lại tỏ ra chán ghét nữ
chính thì sẽ lộ ra bí mật tôi không thích phụ nữ mất…”
“Làm thế nào để vượt qua chướng ngại này?” Lương Ưu Tuyền rất muốn giúp Tả Húc, nhưng cô thật sự
chẳng biết gì về nghề diễn cả.
Tả Húc trầm tư một lúc.
Tầm 5 phút sau, hắn vỗ đùi nói “Hay cô giúp tôi luyện tập một chút? Cô không
cần nói gì cả, chỉ cần chú ý vẻ mặt tôi thôi. Nếu có cái gì quái dị thì nói
tôi, được chứ?”
Lương Ưu Tuyền mí mặt
giật giật mấy cái “Được
thì không phải không được. Nhưng tôi không biết diễn…”
“Không cần thiết. Cô không cần nói gì, tôi
nói gì thì làm thế là được. Giờ, đầu tiên đi vào phòng tôi đã.” Nói xong Tả Húc lập tức bước về phòng mình, vẻ mặt hệt
như chết đuối vớ được cọc.
“…” Lương
Ưu Tuyền túm mớ tóc lên buộc lại, sau đó chuẩn bị mặc quần…
“Đúng rồi, không cần mặc quần. Trực tiếp
lên giường.” Tả Húc lại bắt đầu mở miệng chỉ huy.
“…” Lương
Ưu Tuyền nhìn đôi chân của mình, gật đầu sau đó chậm chạp lết vào phòng ngủ.
Lúc cô leo lên giường thì
Tả Húc đã đeo một cái băng bịt mắt màu đen, tỏ rõ thái độ “chuyên nghiệp biết
tròn biết méo”.
Lương Ưu Tuyền bất an nằm
trên giường chờ hắn ra chỉ thị.
Đột nhiên Tả Húc kéo băng
bịt mắt lên, nghiêm túc dặn dò “Nếu sờ nhầm chỗ thì cô cũng đừng hô lên, như
thế sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi. Nhất định phải nhớ kĩ này! Tôi không
thích con gái, hoàn toàn không hề hứng thú với thân thể cô. Dĩ nhiên nếu cô có
thể phối hợp thân thể thì tốt, nếu không cũng không sao. Không miễn cưỡng.”
“OK…” Lương
Ưu Tuyền vô thức nắm chặt ga giường. Chắc Tả Húc cho rằng cô có kinh nghiệm,
nhưng thật ra từ trước đến giờ cô luôn rất cẩn thận, tuyệt đối chưa từng vượt
rào. Nhưng mà hiếm khi Tả Húc mới mở lòng, không nói nữa vậy.
Tả Húc đeo băng bịt mắt
không nhìn được gì hết, như thế một công đôi việc. Đầu tiên là sẽ làm Lương Ưu
Tuyền bớt cảnh giác, thứ hai là nếu sờ nhầm thì cũng không phải là hắn cố ý, là
vì không nhìn thấy gì thôi, hớ hớ.
Oa ha ha ha, Tả Húc này,
sao trên đời lại có người thông minh như mày chứ?!
(QLCC: tinh thần tự sướng của anh cũng cao
như em á =]. TH: *vỗ vai* anh với cô là đồng loại mà.)
Bởi thế, buổi tập luyện
chính thức bắt đầu.
“Có cần tắt đèn không?”
“Tắt đèn thì tôi nhìn vẻ mặt của anh làm
sao được? Mà anh bỏ băng bịt mắt ra đi, tôi không nhìn được ánh mắt của anh.” Lương
Ưu Tuyền nói.
“Tôi muốn tập cho quen dần với bóng tối.
Cứ tập một lúc đã rồi bỏ sau.”
“Ah…”
“Bắt đầu. Cô hiện tại là nữ chính, cô yêu
người họa sĩ mù này và chấp nhận vì hắn hy sinh tất cả, thậm chí cả cuộc đời
mình. Cố gắng cảm nhận tâm tình của nữ chính đi.”
“Hiểu rồi…” Lương Ưu Tuyền trong lòng căng thẳng, trên trán bắt
đầu đổ mồ hôi.
Tả Húc sờ sờ một lượt để
xác định toàn bộ hình dáng Lương Ưu Tuyền. Sau đó hắn đặt một bàn tay trên
khuôn mặt cô, chậm rãi cúi xuống. Cùng lúc đó, Tả Húc như biến thành một người
hoàn toàn khác. Thanh âm hắn khàn khàn, giọng đầy nhục dục nói “Anh đã là một
phế nhân, em cho rằng đáng giá sao?…”
“…” Lương
Ưu Tuyền lắc đầu. Đáng giá sao được chứ?
“Ai cho cô lắc đầu? Tuy tôi không nhìn
thấy nhưng tôi vẫn cảm nhận được đấy. Cô đừng làm tôi mất cảm xúc như thế nữa,
trước giờ tôi hãi nhất chính là những diễn viên cứ tự cho mình hơn người như
thế đấy!” Tả Húc giọng điệu không vui, vén khăn bịt mắt lên nói.
“…” Lương
Ưu Tuyền cười ngờ nghệch, vội tạ lỗi. Cô không ngờ lúc luyện tập Tả Húc cũng
nghiêm khắc như thế, hệt như đang có máy quay ở quanh đây vậy.
Tả Húc ra vẻ không kiên
nhẫn thờ dài, lại đeo băng bịt mắt vào, khóe miệng hơi nhếch lên.
Tiếp tục lặp lại cuộc đối
thoại. Lúc này nữ chính sẽ phải nhướn người lên chủ động hôn nam chính, nghĩa
là dùng hành động để tỏ rõ quyết tâm.
Lương Ưu Tuyền khó khăn
ôm lấy cổ Tả Húc, lúc hai đôi môi sắp chạm vào nhau thì cô đột nhiên dừng lại.
“Anh sẽ không vì chán ghét mà cắn tôi
chứ?”
“…” Tả
Húc thô bạo đấm gối, sau đó nửa quỳ nửa đứng, giận dữ nói“Phí công
tôi tin tưởng cô, cô lại liên tục làm tôi mất cảm xúc. Cô có biết một diễn viên
vì một cảnh quay có thể mất bao nhiêu sức lực không hả? Không diễn nữa, tôi
không diễn nữa. Vốn biết cô không đáng tin mà, quả thật là lãng phí thời gian… Đúng
là tôi chẳng có ai để tin tưởng cả…” Hắn
ai oán thở dài, sau đó lần mò leo xuống giường. Xin chú ý này! Hắn vẫn chưa
tháo băng bịt mắt, thế nên hành động rất là chậm, cực kì chậm.
Lương Ưu Tuyền cảm thấy
vô cùng áy náy, bèn giữ cổ tay hắn lại “Cho tôi thêm một cơ hội đi Tả
Húc! Lần này tôi hứa sẽ rất nhập tâm.”
Tả Húc hừ nhẹ “Được rồi. Đây
là cơ hội cuối cùng đấy. Tôi chưa nói ngừng cấm cô không được ngừng, nghe
chưa?!”
Lương Ưu Tuyền kiên quyết
đồng ý, sau đó kéo Tả Húc quay lại ngồi trên cơ thể mình.
Lại tiếp tục đối thoại
Lương Ưu Tuyền ôm cổ Tả
Húc, nhướn người dậy, một chút cũng không dám do dự, mắt nhắm nghiền, môi chạm
môi.
Tả Húc cuối cùng cũng
được chạm tới bờ môi mềm. Hắn lau mồ hôi, rốt cuộc cùng thành công.
“U-aaa…” Lương
Ưu Tuyền không ngờ Tả Húc lại thè lưỡi ra. Chẳng lẽ lúc quay phim cũng phải hôn
thật sao? Nhưng trên TV nói chỉ là chạm môi thôi mà.
Nhưng bởi vì từ nãy đến
giờ cô đã bị Tả Húc phê bình đến nỗi trong lòng bị ám ảnh rồi. Bởi thế cô không
dám ho he gì, để mặc hắn cuốn lấy đầu lưỡi mình.
Tả Húc càng lúc càng “có
cảm giác”. Hắn vòng tay qua xốc nách Lương Ưu Tuyền lên, đỡ lấy lưng của cô. Từ
hôn nông đến hôn sâu, dù hắn làm gì lương ưu tuyền cũng đều không lên tiếng,
yên lặng phối hợp.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt
ngấm ở đầu lưỡi Lương Ưu Tuyền. Đã lâu thật lâu rồi mới có người con trai hôn
cô, Lương Ưu Tuyền ngỡ rằng mình đã quên mất hương vị khi hôn rồi. Mà bởi vì cô
đã quên mất nên bây giờ, khi lại được hôn, hormone kích thích bắt đầu phát
sinh.
Đôi tay Tả Húc dần dần
lần mò vào bên trong lớp áo của Lương Ưu Tuyền. Theo bản năng, cô đưa tay ra
định chặn lại, nhưng các cơ bắp của Tả Húc lại căng lên cảnh cáo. Không còn
cách nào khác, Lương Ưu Tuyền đành buông lỏng tay. Nhưng để chắc ăn, Tả Húc giữ
chặt đôi tay cô lên trên đỉnh đầu, khiến cô không cách nào phòng bị.
Lương Ưu Tuyền có thể cảm
nhận được, tay Tả Húc đang lướt trên đùi mình, sau đó đến phần eo, rồi đến…bộ
ngực. Khoan đã! Đây thật sự là một bộ phim nói về ý chí quyết tâm của con người
sao?
Đúng lúc Lương Ưu Tuyền
nhịn không được phải kêu “Dừng” thì Tả Húc đã ngồi thẳng dậy.
“Hừm, tuy lần này có khá hơn nhưng người
cô vẫn cứng quá. Thả lỏng đi, hiểu chưa? Lại lần nữa.”
“…” Lương
Ưu Tuyền còn chưa kịp hỏi hắn có phải ban nãy sờ nhầm rồi không thì hắn đã đè
lên thân thẻ của cô, lại tiếp tục đối thoại…
Lương Ưu Tuyền lại phải
nhướn lên chạm môi Tả Húc. Cũng không khó để đoán được là sau đó lại tiếp tục
một loạt những hành động “sóng to gió lớn”. Hai chiếc lưỡi nóng bỏng triền miên
giằng co, đầu lưỡi như có lửa của Lương Ưu Tuyền khiến đầu óc cô cũng choáng
váng theo.
…Vuốt ve lại vuốt ve, từ
từ vuốt lên trên…
“?!”… Lương
Ưu Tuyền trợn trừng nhìn cái băng bịt mắt. Cô kêu dừng được không, hắn lại chạm
vào ngực của cô rồi.
“?!”… Không
đúng, không chỉ ngực mà tay còn lại của hắn cũng đang sờ mó cặp mông của cô
nữa.
Phim này rốt cuộc nói về
cái gì? Người mù giở trò lưu manh chắc…
Đột nhiên Lương Ưu Tuyền
nhận ra có một vật gì đó cứng cứng cứ chọc vào bụng mình. Cô từ từ nhìn xuống,
sau khi xác nhận mình không nhận lầm liền đẩy bả vai Tả Húc “Anh đừng nói
là anh cũng có phản ứng?…”
“Hả? Phản ứng gì?…” Tả Húc tiếp tục giả ngu, nhưng nhịp hô hấp đã trở nên
rất dồn dập.
Lương Ưu Tuyền không thể
nói ra được, chỉ có thể dùng tay chọc chọc. Tả Húc hét lớn một tiếng, sau đó
vội bỏ băng bịt mắt ra hỏi Lương Ưu Tuyền“Đó là phản ứng tự nhiên, ai mà cấm được
chứ!?”
“…” Chuyện
này không nghiên cứu.
“Nếu trong lúc quay phim nữ chính nhìn
thấy cái này thì tám mươi phần trăm sẽ coi anh là tên háo sắc cho xem.” Lương Ưu Tuyền nghiêm trang phân tích.
Tả Húc ra vẻ ảo não nói “Nhưng thật sự
lòng tôi chẳng cảm thấy gì cả…”
Lương Ưu Tuyền nhíu mày,
nhìn thấy hắn sầu khổ như vậy thì vô cùng thương cảm. Cô kéo kéo tay hắn, an ủi
“Vậy
diễn lại đi, có lẽ ban nãy là do anh quá căng thẳng thôi.”
Tả Húc giật mình, mắt sáng
ngời “Hả?…
Vẫn còn tiếp tục? Cô không mệt sao?”
Lương Ưu Tuyền dối lòng
lắc lắc đầu, lại quay lại nằm xuống.
Tả Húc vừa đeo băng bịt
mắt vào vừa thắc mắc. Khiêu khích lâu như vậy sao vẫn chưa bị cắn câu nhỉ,
chẳng lẽ Lương Ưu Tuyền bị lãnh cảm sao?
Á!… Sai lầm lớn rồi, cô
ta vẫn còn cho rằng mình là thiếu nữ mà.
Đáng chết, hơn nữa hiện
tại mình còn khó chịu hơn ban nãy nữa, đúng là đã làm bậy rồi mà.