Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 184: Người của Nguyệt gia

Chỉ liếc đối phương một cái, Lâm Phong chẳng hề để ý đến nữa mà tiếp tục đi theo hành lang, không thèm đếm xỉa gì đến thanh niên kia.

- Ta bảo ngươi biến, ngươi không nghe thấy à?

Tên kia thấy Lâm Phong không để ý tới mình thì nổi giận, thanh niên trong Hoàng thành rất ít người dám không nể mặt y, dù là Nhị hoàng tử cũng phải kính y ba phần. Hôm nay y nhận lời mời của Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai đến tụ họp, thật không ngờ lại đụng phải một tên quần áo rách rưới trên hành lang này, đã vậy còn rất cuồng vọng, dám không đếm xỉa gì tới y.

Lâm Phong tiếp tục đi như thể là đối phương đang nói chuyện với người khác chứ không phải hắn.

Thấy thế, tên kia lại càng tức giận, bước chân ra, ngay sau đó một sức mạnh cuồng dã trào lên, mà trên nắm tay của y, kình phong gào thét, lạnh lẽo vô cùng đánh tới Lâm Phong.

Rầm!

Lâm Phong ở đằng trước kia cũng đột ngột phóng ra chiến ý, hừng hực như ngọn lửa đang bốc cháy không thể ngăn cản, có thể phá hủy bất cứ thứ gì.

Chiến ý hùng mạnh này khiến tên kia hơi run lên, chiến ý cảnh này cũng đủ để ảnh hưởng đến tam cảnh của y.

Lâm Phong bỗng nhiên xoay người lại, vung nắm tay đánh ra, sắc bén như kiếm, toát ra hàn quang của kiếm. Hai nắm đấm đụng nhau, vô cùng bá đạo.

Ầm!

Hành lang gỗ lim run lên dữ dội, phát ra tiếng rắc rắc, nhưng không có sụp đổ xuống, vẫn vô cùng chắc chắn.

Tên thanh niên kia cảm thấy kinh hãi, nhanh chóng lui ra sau, tới tận đầu hành lang, mà Lâm Phong vẫn đừng sừng sững ở kia, chiến ý trên người vẫn không suy giảm, hệt như một vị chiến thần.

- Về sau làm gì thì nên nghĩ xem phân lượng của mình như thế nào!

Lâm Phong thản nhiên nói rồi xoay người đi đến đình đài kia, để lại tên thanh niên kia với sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Y lại bị một kẻ cùng tuổi giáo huấn, mà đối phương lại nói cho y là làm việc phải suy xét phân lượng của mình. Âm thanh đầy mỉa mai đó cứ vang vọng trong đầu thanh niên, khiến khuôn mặt tuấn dật của y kia trở nên méo mó, cực kỳ khó coi.

- Đứng lại.

Y hô lên, vừa rồi y chỉ sơ xuất mà thôi, giờ y muốn cho Lâm Phong biết cái gì gọi là phân lượng.

Nhưng Lâm Phong lại coi y như không khí, nhanh chóng đi đến đình đài.

Đình đài này cực kỳ rộng lớn, mọi người ngồi thành hai hàng, trước mặt bọn họ là những chiếc bàn chạm trổ từ gỗ đàn, bên trên có rất nhiều hình ảnh sống động. Loại gỗ đàn này cực kỳ quý giá, nhưng ở đây lại chỉ dùng để đặt thức ăn thức uống mà thôi.

Ở chính giữa đình đài, các cô gái xinh đẹp với dáng người uyển chuyển, mặc chiếc váy dài đầy gợi cảm đang nhảy múa, mỗi một động tác, mỗi một cái nhăn mày hay một nụ cười của các cô đều vô cùng quyến rũ. Nếu được đám thanh niên ở đây coi trọng, sau này các cô không phải tới đây khoe thân nữa, người có thể bước vào Tương Tư Lâm đâu có ai là kẻ đơn giản.

Thanh niên đang ngồi đây ai nấy đều có thân phận địa vị không hề tầm thường.

Nhưng đám người kia lại chẳng nhìn mấy cô gái đang múa may kia, mà quay sang nhìn Lâm Phong. Trận chiến trên hành lang gỗ lim kia đã sớm kinh động bọn họ.

Thấy Lâm Phong, có người bình tĩnh, có người nhìn thấy quần áo Lâm Phong thì khẽ mỉm cười mỉa mai, có một số người thì lạnh lùng híp mắt, thì ra là hắn, Lâm Phong.

- Thật nhàn tình nhã trí!

Bên bờ hồ, thưởng thức mỹ nữ nhảy múa, cười nói uống rượu Tương Tư, thật là biết hưởng thụ.

Lúc này Lâm Phong cũng đang đánh giá đám người kia, ước chừng có hai ba mươi người, có mấy người Lâm Phong cũng biết.

Tên thanh niên họ Vũ bị hắn đánh cho một trận tơi bời cũng ở nơi này.

Còn có tên Mông Xung mà hắn đắc tội ở phòng đấu giá kia cũng xuất hiện ở đây.

Con của Đoàn Thiên Lang, Đoàn Hàn cũng ở.

Con gái của Đoàn Liệt, Đoàn Ngọc cũng có mặt.

Mà Lâm Phong còn thấy được cả Vấn Ngạo Tuyết.

Những người này đều có chung một đặc điểm, đều là con cháu quý tộc, thân phận hiển hách, thế lực gia tộc quyền khuynh một thời.

Lâm Phong thật không ngờ sẽ thấy nhiều khuôn mặt quen thuộc ở yến hội này như vậy, nên hắn hơi ngạc nhiên. Lại thấy vài người quen kia liếc hắn đầy lạnh lùng khó chịu, Lâm Phong thầm cười lạnh trong lòng.

Trong đám người này, ngoài Vấn Ngạo Tuyết có quan hệ không tệ lắm với mình mà Lâm Phong không biết gã có thực lực ra sao, những người khác sớm đã không phải là đối thủ của hắn. Tên Đoàn Hàn ngày xưa vô cùng cao ngạo ở Vân Hải tông, lúc trước có thể chiến với Lâm Phong một trận, mà nay muốn thắng gã thật quá dễ dàng.

- Lâm Phong, tới đây ngồi!

Vấn Ngạo Tuyết nở nụ cười với Lâm Phong, trông còn đẹp hơn cả mỹ nhân mỉm cười.

Nhiều người khác đều ngẩn ra, Vấn Ngạo Tuyết quen biết Lâm Phong? Nhìn nụ cười trên mặt Vấn Ngạo Tuyết kia, hẳn là quan hệ giữa hai người cũng không tệ.

Nhưng tên thanh niên bị Lâm Phong đánh lui kia cũng tới, trên người tản ra hàn ý áp bách Lâm Phong, ở trước mặt mọi người mà y chẳng hề cố kỵ gì.

Mọi người đều cảm thấy thú vị, Lâm Phong và Vân Hải tông giao hảo đã khiến bọn họ ngạc nhiên, mà dường như Lâm Phong còn đắc tội vị thanh niên này, gan thật là lớn.

Ở Hoàng thành này, người dám đắc tội y không hề nhiều.

- Nguyệt huynh, Lâm huynh, tới đây thì chính là khách, hôm nay tuy ta mời các vị tới, nhưng ta không phải là nhân vật chính, các vị cũng biết vì sao mà! Ngồi xuống đi nào.

Nhị hoàng tử ngồi trên chủ vị, ôn hòa nói với Lâm Phong và thanh niên kia, khiến người ta cảm thấy như được tắm gió xuân vậy.

Thanh niên họ Nguyệt nghĩ tới chuyện hôm nay thì dần dần thu lãnh ý trên người lại, khẽ gật đầu với Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai rồi lập tức bước tới một bên.

- Điện hạ.

Lâm Phong chào Nhị hoàng tử một tiếng rồi đi đến vị trí trống bên cạnh Vấn Ngạo Tuyết, rất thản nhiên.

- Để ta giới thiệu cho các vị, Lâm Phong Lâm huynh, cao đồ của Thiên Nhất học viện! Hai tháng trước từng chiến ngang tay với Nhiếp Ngạn trên chiến đài.

Nhị hoàng tử cười nói.

Mọi người đều sững sờ, Nhiếp Ngạn chính là Hắc Ma, trận chiến đó mọi người đều nghe nói tới, kỳ thực thì Hắc Ma là thua, chẳng qua phút cuối Vũ Cừu nhúng tay nên Hắc Ma mới may mắn thoát được. Nhưng bọn họ lại không biết người chiến với Hắc Ma là ai, không ngờ lại là thanh niên trước mặt, thành ra bọn họ cũng thu đi chút ý khinh thường.

Người suýt nữa thì đánh chết Hắc Ma, lại còn trẻ như vậy, thảo nào Nhị hoàng tử lại muốn lôi kéo, mời đến nơi đây.

- Tiện dân sơn dã.

Một âm thanh lạnh lùng vang lên, kẻ nói chính là Mông Xung. Gã nhìn chằm chằm Lâm Phong với ánh mắt không hề thân thiện chút nào, ngày ấy Lâm Phong dám lăng nhục gã, hôm nay gã sẽ không để yên cho Lâm Phong.

- Đánh hòa với Hắc Ma mà đã không coi ai ra gì, có gì đáng nói chứ.

Tên thanh niên họ Nguyệt kia cũng lạnh lùng nói, nếu dốc toàn lực thì y cũng có thể thắng được Hắc Ma.

- Nguyệt huynh vốn nhanh mồm nhanh miệng, Lâm huynh chớ để ý.

Nhị hoàng tử ôn hòa nói, y chỉ nói đến tên họ Nguyệt chứ không đả động gì đến Mông Xung, hiển nhiên là Mông Xung chưa đủ phân lượng. Lâm Phong cười lạnh trong lòng, Mông Xung, tên ngu xuẩn mà thôi.

Tuy ngươi tôn quý đấy, nhưng không đủ phân lượng mà lại còn nghi ngờ Nhị hoàng tử, không phải ngu xuẩn thì là cái gì, nhưng rất phù hợp với gã ta, đúng là một tên nhị thế tổ.

- Nào, Lâm huynh, để ta giới thiệu cho ngươi các vị thanh niên tài tuấn, mọi người cũng tiện gặp nhau ngày khác! Đây là Nguyệt huynh, người của Nguyệt gia ở Hoàng thành này, Tương Tư Lâm chính là do Nguyệt gia xây dựng.

Nhị hoàng tử nói.

Lâm Phong giật mình, Nguyệt gia và hoàng thất Đoàn gia và Vũ gia là ba gia tộc nổi tiếng, thảo nào tên thanh niên này lại kiêu căng như thế, thân phận y đã bày ra đó rồi. Mà Tương Tư Lâm này lại còn do người của Nguyệt gia dựng nên.

Nhưng Lâm Phong cũng chỉ hơi kinh ngạc, nay nước Tuyết Nguyệt có tám thế lực lớn, mà chỉ còn Lạc Hà tông là hắn chưa từng gặp bao giờ.

Sau đó Nhị hoàng tử lại giới thiệu những người khác cho Lâm Phong. Tên Mông Xung kia cũng có địa vị không hề tầm thường, đúng là con của thống lĩnh hộ vệ Hoàng thành, nắm giữ đội quân tinh nhuệ. Xem ra tên theo dõi mà Lâm Phong giết hôm đó là quân nhân.

Mà tên thanh niên họ Vũ kia tên là Vũ Thiên Hành, con thứ năm của gia chủ Vũ gia, có địa vị phi phàm.

Lâm Phong lại đánh gã một trận tơi bời, thảo nào Vũ Cừu lại tới hỏi tội, muốn lấy mạng Lâm Phong.

Nhưng Nhị hoàng tử lại không giới thiệu Vấn Ngạo Tuyết.

Nghe xong, Lâm Phong thấy thật rung động, đám người ngồi ở đây này, nếu đem thế lực sau lưng họ tụ thành một thì đủ để đảo điên Tuyết Nguyệt. Gia chủ của bọn họ ít nhất cũng là cấp thống lĩnh, là kẻ có quyền thế ngập trời.