Cách trận chiến giữa Lâm Phong và Hắc Ma đã là hai tháng, những người bàn tán trận khiêu chiến ngày đó càng ngày càng ít. Thiên Nhất học viện cũng khôi phục sự yên ả ngày xưa.
Tất cả mọi người đều cố gắng tu luyện, cố gắng tăng tu vi mình lên nên không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Lúc này, một người đi ra từ trong tháp tu luyện của hệ Tướng Tinh, người này quần áo rách rưới, thậm chí có rất nhiều lỗ thủng, nhưng người xung quanh thấy hắn thì đều mang theo vẻ kính sợ, không có lấy chút xem thường.
Người đó đúng là Lâm Phong.
Lúc này đang là hoàng hôn, bầu trời xa xăm phiêu đãng những rặng mây đỏ, trông cực kỳ đẹp đẽ, nhưng võ giả ở thế giới này hiếm khi đi thưởng thức vẻ đẹp này, thực lực là thứ duy nhất mà họ quan tâm, có thực lực là có tất cả, không có thực lực chỉ có bị ức hiếp.
Lâm Phong đang định đi đến chỗ ở thì một bóng người lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Nhìn người kia, Lâm Phong ngẩn ra, chút vẻ kinh dị lóe lên trong mắt.
Người này Lâm Phong từng gặp rồi, nam tử áo đen có quan hệ chặt chẽ với chủ nhân Thanh Tâm tửu lâu mà hắn đụng độ ở Thanh Tâm tửu lâu ngoài Hoàng thành. Lâm Phong không ngờ gã lại xuất hiện ở đây, còn đứng ở trước người mình.
- Lâm thiếu gia, ta là Nam Sơn.
Nhưng ngoài ý liệu của Lâm Phong, người này lại khách khí gật đầu với Lâm Phong, giới thiệu bản thân trước.
- Nam Sơn!
Lâm Phong lẩm nhẩm, nhìn gã rồi nói:
- Có chuyện gì sao?
- Đúng vậy.
Nam Sơn khẽ gật đầu, không còn vẻ lạnh lùng như lần đầu gặp Lâm Phong nữa mà mỉm cười:
- Ta còn lo Lâm thiếu gia đang tu luyện, hôm nay sẽ không ra ngoài, không ngờ lại tới đúng dịp như vậy.
Lâm Phong lại càng nghi hoặc, đúng lúc? Đối phương đúng là có việctìm mình.
- Lâm thiếu gia, thiếu gia nhà ta mời cậu tham gia một yến hội, nên lệnh ta đến dây dẫn đường, mong là cậu sẽ theo ta đi tham gia yến hội lần này.
Nam Sơn khách khí nói.
Lâm Phong lại vô cùng kinh ngạc trong lòng, yến hội?
- Thiếu gia nhà ngươi là ngươi phương nào? Vì sao lại mời ta tham gia yến tiệc?
Lâm Phong nghi ngờ hỏi. Lần trước hắn và Nam Sơn giằng co gần như động thủ, lần này Nam Sơn lại đến mời hắn tham gia yến hội gì đó, khiến Lâm Phong cảm thấy khá kỳ lạ.
- Lâm thiếu gia đã gặp thiếu gia nhà ta rồi, trong trận khiêu chiến hai tháng trước, thiếu gia nhà ta còn đích thân đến, ngồi lên vị trí trung tâm của khán đài.
Câu trả lời của Nam Sơn khiến Lâm Phong ngẩn ra:
- Nhị hoàng tử?
- Đúng, thiếu gia nhà ta đúng là Nhị hoàng tử điện hạ.
Nam Sơn khẽ gật đầu.
Nghe đối phương khẳng định, Lâm Phong cũng liếc nhìn Nam Sơn và đánh giá gã. Nam Sơn là người của Nhị hoàng tử, như vậy Nhị hoàng tử biết hắn cũng là vì lần đó hắn và Nam Sơn chạm mặt trong Thanh Tâm tửu lâu.
- Chẳng lẽ là Mộng Tình?
Lâm Phong bỗng dưng có cái suy nghĩ đó, tuy ngày đó hắn thể hiện không hề kém, nhưng còn chưa đủ để kinh động đến vị Nhị hoàng tử cao quý kia. Nếu Nhị hoàng tử lôi kéo hắn là vì Mộng Tình thì sao lúc này lại chỉ mời hắn đến yến hội? Như vậy khả năng đó là vô cùng nhỏ bé.
- Vì sao lại mời ta?
Lâm Phong hỏi.
- Điện hạ nói Lâm thiếu gia đi rồi sẽ biết.
Nam Sơn trả lời.
Lâm Phong trầm mặc một lát rồi nói:
- Giờ đi luôn sao?
Nam Sơn ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, nói:
- Có lẽ yến hội sắp bắt đầu rồi, nếu Lâm thiếu gia tiện thì chúng ta lên đường luôn.
- Ừ.
Lâm Phong chỉ do dự một lát liền gật đầu đồng ý.
Hắn cũng muốn biết Nhị hoàng tử đối đãi với mình như vậy rốt cuộc là muốn làm gì.
Về vấn đề an nguy thì Lâm Phong lại không phải lo lắng, nếu Nhị hoàng tử muốn lấy mạng Lâm Phong thì thực dễ dàng, vốn chẳng cần dùng đến thủ đoạn gì.
Ở trước mặt Nhị hoàng tử Đoàn Vô Nhai, hắn bây giờ chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
Nam Sơn không ngờ Lâm Phong lại phối hợp như thế, cười cười dẫn Lâm Phong đi ra cổ bảo.
- Lâm thiếu gia, ta đã chuẩn bị ngựa rồi.
Nam Sơn chỉ vào một chỗ, ở đó đã có hai chú ngựa thần tuấn cực kỳ uy vũ, còn mọc hai chiếc sừng, không hề giống với bảo mã bình thường.
- Long Câu!
Nhìn thấy hai con bảo mã thần tuấn này, Lâm Phong khẽ hô lên. Long Câu chính là cực phẩm trong ngựa, còn trân quý hơn yêu thú bình thường nhiều, tốc độ chúng cực kỳ nhanh, ngựa bình thường một ngày có thể đi ngàn dặm mà Long Câu lại có thể đi được vạn dặm, tốc độ còn nhanh hơn gấp mười lần, nhanh hơn Xích Huyết Mã rất nhiều.
- Đúng vậy, Long Câu.
Nam Sơn dắt một con Long Câu đến trước mặt Lâm Phong, rồi đi đến trước một con Long Câu khác, quay đầu nói với Lâm Phong:
- Lâm thiếu gia, ta dẫn đường trước, cậu hãy theo kịp.
Nói xong, Nam Sơn thúc hai chân vào bụng ngựa, Long Câu bảo mã lập tức phi ra ngoài như một đạo ảo ảnh.
Lâm Phong cũng cưỡi ngựa đuổi theo, hai bóng dáng chạy băng băng trong Thiên Nhất học viện, đưa tới nhất nhiều ánh mắt chú ý.
Trong Hoàng thành của nước Tuyết Nguyệt này, nếu nói nơi nổi tiếng nhất thì không phải Tuyết Nguyệt hoàng cung, chính là Thành Trung thành, nhưng còn một thánh địa với danh tiếng không hề thua kém thành trong thành chút nào.
Thứ rượu ngon nhất trong Hoàng thành chính là rượu Tương Tư, uống rượu Tương Tư say vào giấc mộng tương tư.
Mà nơi có thể ủ được rượu Tương Tư chỉ có một, tên là Tương Tư Lâm.
Đối với tuyệt đại đa số người trong Hoàng thành này, bọn họ chỉ biết đến Tương Tư Lâm chứ chưa từng bước chân vào nơi đây, cũng chưa từng được nhấm nháp rượu Tương Tư bao giờ. Bởi vì rượu Tương Tư trong Tương Tư Lâm này không được phép mang ra khỏi Tương Tư Lâm, đây là thiết luật của Tương Tư Lâm, cho dù là ai cũng phải tuân thủ, dù ngươi có là quan là quý tộc, thậm chí là hoàng thất, một khi bước vào Tương Tư Lâm thì đều phải tuân thủ quy định của Tương Tư Lâm.
Quy định này từ khi Tương Tư Lâm được xây dựng nên chưa từng thay đổi.
Đồn rằng chủ nhân Tương Tư Lâm xây nên nơi này là vì tương tư, ủ rượu Tương Tư cũng vì tình nhân mà ủ.
Nhưng chẳng biết vì sao mà Tương Tư Lâm lại trở thành chỗ khoe thân phận, chỉ có quý tộc ở Hoàng thành này mới có tư cách bước vào, còn người bình thường thì chẳng thể vào được Tương Tư Lâm.
Lúc này Nam Sơn và Lâm Phong đã bước vào Tương Tư Lâm, nhưng bọn họ không cưỡi ngựa, vì Tương Tư Lâm chỉ cho đi bộ.
Nhìn cảnh trí thế ngoại đào nguyên trước mặt này, Lâm Phong thấy lòng mình trở nên yên tĩnh. Trúc xanh vây quanh, cầu nhỏ nước chảy, trong không khí có sương mù nhè nhẹ thơm thơm khiến người ta không cách nào tự kiềm chế được.
Thật khó tưởng tượng được trong Hoàng thành ồn ào náo nhiệt lại có một mảnh bồng lai như thế này, cũng có vài phần tương tự với rừng hoa đào của thầy, mà nơi này còn mang theo hơi thở thần bí mờ ảo.
- Thật đẹp!
Lâm Phong nhịn không được khen ngợi. Ở trong rừng trúc, thi thoảng lại có một số người nhấm nháp rượu và nghe ca hát, những người này phần lớn đều có thân phận hiển hách, nhưng lại không hề kiêu ngạo chút nào, bởi vì nơi đây là Tương Tư Lâm, có lẽ là do bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người còn có thân phận hiển hách hơn, địa vị cao quý hơn.
Nam Sơn dẫn Lâm Phong đi dọc theo con đường hẹp quanh co lát đá xanh, qua một lúc, một hồ nước xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ven hồ là rừng trúc cùng cỏ cây mọc lên, như lạc vào ảo mộng.
Bên trên là một đình đài cực kỳ rộng lớn, trên đình đài đã có rất nhiều bóng người.
- Là nơi đó, Lâm thiếu gia cứ trực tiếp đi qua là được.
Nam Sơn cười nói với Lâm Phong, ở trên hồ có một hành lang gỗ lim thông với đình đài ven hồ kia.
Nói xong, Nam Sơn quay người đi, chỉ chốc lát đã biến mất. Gã đã hoàn thành nhiệm vụ, ở đây đã không còn chuyện gì cho gã làm nữa.
Lâm Phong liếc cảnh trí bên bờ hồ này, đình đài trước mặt hắn chỉ là một trong số đó, ở ven hồ còn có vài tòa đình đài khác, chẳng qua là không có người nên trông bờ hồ khá là yên tĩnh, thi thoảng lại có vài tiếng cười nói truyền tới từ phía trước.
Lâm Phong bước lên hành lang gỗ lim định đi đến đình đài kia thì một người bỗng nhiên xuất hiện, chỉ chớp mắt đã đến sau lưng hắn.
Thấy Lâm Phong với cái dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác này, người kia nhíu mày, khẽ nói:
- Cút!
Quay lại nhìn, Lâm Phong hơi nhíu mày, đánh giá tên thanh niên kia một cái, người này mặc trường bào đẹp đẽ quý giá, tóc dài buộc cao, đúng kiểu công tử văn nhã, nhưng vẻ mặt y lại mang theo chút lạnh lùng, nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy miệt thị, trông thật cao ngạo.