Editor: Tường An"Vô Vong!" trong lòng Lâm Nhược Ngữ căng thẳng, ngữ khí ngưng trọng: "Người này tuyệt đối không phải Đan Phi, hơi thở trên người hắn quá âm trầm, Đan Phi căn bản không thể có! Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Bản đại nhân đã nói rồi, ta đã sớm quên mất tên mình! Chỉ tạm thời ở trong thân thể tiểu tử này mà thôi, thế nào, các ngươi có ý kiến gì à?"
Đan Phi mấy trăm tuổi lại bị hắn nói thành tiểu tử.
Hơn nữa, Lâm Nhược Ngữ và Vô Vong đều nghe rất rõ cái từ mà hắn đã nói...
Trăm triệu năm!
Giờ khắc này, mọi người hít một ngụm khí lạnh.
Nghe đến đây, sao bọn họ còn có thể không hiểu ra, Đan Phi bị một lão yêu quái trăm triệu năm tuổi nhập vào người.
Có điều, ít nhiều cũng nhờ vào xích khóa hồn.
Năm đó, Ma thần đời thứ nhất lo lắng linh hồn ma thú chí tôn đến địa ngục vẫn sẽ thích tàn sát giết chóc nên mới dùng xích khóa hồn giam giữ linh hồn hắn lại, xích khóa hồn có thể tiêu hao lực lượng của hắn nhưng cũng có thể làm linh hồn hắn bất diệt.
Ma thú chí tôn hiện giờ vẫn ở cấp bậc chí tôn nhưng đã không phải ở thời kỳ đỉnh cao, nếu không, cơ thể Đan Phi căn bản không thể thừa nhận nổi lực lượng cường đại như thế...
"Nhược Ngữ, chúng ta phải giết hắn, người này quá nguy hiểm, nếu hắn không chết, cả thế giới này sẽ lâm vào cảnh hỗn loạn!" trong lòng Vô Vong trầm xuống, cũng không quay đầu lại, nói: "Dù phải hi sinh cả tính mạng, ta cũng muốn giết hắn."
Lâm Nhược Ngữ gật gật đầu: "Ta bồi ngươi."
Chỉ ba chữ đơn giản đã bao hàm tất cả tình cảm từ tận đáy lòng nàng...
Ta bồi ngươi!
Dù ngươi xuống địa ngục, dù ngươi muốn tàn sát cả thiên hạ, ta cũng sẽ bồi ngươi...
Trái tim Vô Vong run lên, than nhẹ: "Nhược Ngữ, đời này, ngươi ta muốn nói xin lỗi nhất chính là ngươi, nhưng trong lòng ta chỉ có mẫu thân của Nguyệt Nhi, trọn đời trọn kiếp chỉ yêu một mình nàng ấy."
"Ta hiểu, Vô Vong, đi theo bên cạnh ngươi, ta chưa bao giờ hi vọng xa vời, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi, mặc kệ ngươi muốn làm gì ta đều sẽ giúp ngươi, so với ta, ngươi là người khổ nhất, bởi vì người ta yêu còn sống, như thế là đủ rồi..."
Bởi vì ta yêu ngươi, ngươi còn sống, ngươi yêu nàng, nàng đã vĩnh viễn rời xa ngươi...
"Không", Vô Vong lắc lắc đầu, khẽ cười nói, "Ngươi sai rồi, ta không khổ, nàng vĩnh viễn sống trong lòng ta, vĩnh viễn ở bên ta, hơn nữa, nàng lưu lại cho ta một nữ nhi, cho nên ta cũng không cô đơn, không khổ sở..."
Lâm Nhược Ngữ tựa hồ hiểu rõ điều gì, cười khẽ.
"Người ngươi yêu cũng là người ta muốn bảo vệ, cho nên, dù phải hi sinh cái mạng này, ta cũng muốn bảo hộ đại lục, cho bọn Nguyệt Nhi một thiên hạ thái bình."
Nàng trả giá, trước giờ không nghĩ tới chuyện hồi báo, chỉ cần người hắn yêu có thể hạnh phúc, vậy là đủ...
"Các ngươi nói xong chưa?" Ma thú chí tôn hừ lạnh, "Ta không có thời gian ở đây bồi các ngươi chơi, bây giờ ngươi cứ bồi nhóm hậu đại của ta chơi một chút đi, ha ha ha!"
Dứt lời, hắn cười điên cuồng.
Mà đồng thời, từ phía xa có vô số ma thú chạy như điên đến, bụi đất cuồn cuộn...
Lúc này, tất cả cường giả của đại lục đều hướng về nơi này, vừa thấy đàn ma thú hung hãn xông đến, một câu cũng chưa kịp nói liền rút vũ khí chiến đấu, máu tươi nhiễm đỏ cả núi rừng...
"Sau trăm triệu năm, thực lực của nhân loại ngày càng kém, năm đó xú nữ nhân Ma thần kia cùng ta đồng quy vu tận, hẳn là đã chết rồi, nhưng còn có một vương địa ngục, bảo tên kia lăn ra đây cho ta! Chẳng lẽ hắn muốn làm rùa đen rụt đầu hay sao?"