Editor: Tường An

"Ma thần đời thứ hai không phải con ruột, cũng không phải đệ tử của Ma thần đời thứ nhất mà chỉ là nghĩa tử của nàng, sau khi Ma thần đời thứ nhất ngã xuống vì bị ma thú chí tôn đánh lén, tiểu chủ nhân ngươi muốn hoàn thành di nguyện của nàng, tiêu diệt linh hồn ma thú chí tôn, nhưng thời khắc mấu chốt lại bị người khác quấy rối, khiến ngươi đang hấp thu ma thú chí tôn thì bị phản phệ, ngươi không muốn bị kẻ thù giết mẹ chiếm cứ thân thể mình cho nên tự hủy diệt bản thân... mà người quấy rối kia chính là lão tổ Đan gia!"

Dạ Tư Hoàng chưa bao giờ biết mình còn có quá khứ như thế!

Dù sao, cả hai đời Ma long chưa từng nói với hắn những chuyện này, làm hắn nghĩ rằng mình chẳng qua may mắn dùng tinh huyết của Ma thần rồi có được thực lực cường đại...

"Khi Ma thần đời thứ nhất ngã xuống, nàng đang mang thai, vị hôn phu của nàng là vương giả sáng lập nên địa ngục! Thực lực của nàng cực mạnh, nếu đoạt xác trọng sinh cũng không có thân thể nào có thể thừa nhận thực lực của nàng, trừ phi linh hồn nàng mãi mãi ở lại địa ngục, nếu không cũng sẽ dần dần suy yếu, cuối cùng phu quân của nàng lựa chọn nghịch chuyển càn khôn, đưa nàng đi luân hồi chuyển thế, nhưng bởi vì phương pháp này nghịch thiên nên vương của địa ngục chẳng những không thể luân hồi mà phải trải qua hai kiếp mới có thể khôi phục lực lượng ban đầu..."

Ma long nói xong, quay đầu nhìn về phía Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần.

"Như Nguyệt đại nhân, ngươi đã từng đi Ma giới, mà Vô Trần đại nhân hiện giờ là vương của địa ngục, tất cả đều chứng minh mọi chuyện đều đã được định trước, năm đó Huyết Nhi tiểu thư còn chưa ra đời đã bị ma thú chí tôn đánh lén mà mất, chỉ để lại một hạt giống, Vô Trần đại nhân vô tình có được hạt giống đó nên Huyết Nhi tiểu thư mới có thể lần nữa xuất thế, tiểu chủ nhân thì nhân duyên trùng hợp trở thành nhi tử của Như Nguyệt đại nhân, đây cũng là hi vọng của nàng lúc trước."

Nghe vậy, mọi người đều trầm mặc.

Mộ Như Nguyệt đột nhiên nhớ tới giấc mộng mình gặp lúc ở Ma giới...

Trong mộng, ánh mắt và vẻ mặt lưu luyến không muốn xa rời của Huyết Nhi khiến lòng nàng đau đớn.

Thì ra, bất luận và duyên phận của nàng và Vô Trần, hay sự ra đời của Huyết Nhi và Hoàng Nhi đều là kết cục đã định trước...

"Những chuyện ngươi nói ta không rõ ràng lắm", ánh mắt Dạ Vô Trần lướt qua phía Ma long, "Nhưng hiện giờ, Nguyệt Nhi là thê tử của ta, bất luận kiếp trước thế nào, kiếp này, bổn vương nhất định sẽ bảo hộ nàng bình an!"

Dạ Tư Hoàng im lặng không lên tiếng, không biết vì sao trong lòng hắn cảm thấy rất bất an, giống như, hai người trước mắt đều sẽ rời xa hắn...

Không!

Hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ rời đi, tuyệt đối không!

--------------

Trên chiến trường hoang vu, đất đai chung quanh đều bị thiêu trụi, khô cằn.

Vô Vong nhìn gương mặt già nua phía trước, lạnh lùng nói: "Đan Phi, không ngờ ngươi còn dám xuất hiện!"

"Đan Phi?"

Ma thú chí tôn cười nhạo, nhìn thân thể già nua của mình, cười ha ha nói: "Ý ngươi là chủ nhân trước của thân thể này sao? Thì ra hắn tên Đan Phi, cái tên này đúng là đủ khó nghe! Tiểu tử, bản đại nhân nói cho ngươi biết, bản đại nhân không phải tên Đan Phi, còn tên của ta, trải qua trăm triệu năm đã sớm quên mất rồi, hiện tại, toàn bộ đại lục này là của bản đại nhân! Còn các ngươi tìm chết đi thôi!"

Càng nói, khóe miệng ma thú chí tôn càng cong lên, ánh mắt tham lam mà âm trầm.

"Chẳng qua, nếu các ngươi nguyện ý mỗi ngày đưa cho bản đại nhân một trăm nhân loại để lấp đầy bụng, bản đại nhân có thể tạm thời lưu lại mạng cho các ngươi!"