- Các vị, các vị!
Lúc mọi người đang tranh cãi ầm ĩ, Sài Khoa Phu lông ngực đầy người bỗng nhiên lên tiếng, hắn là người Nga thân thể cao lớn, mới đứng lên liền giống như một cây cột điện được thình lình dựng lên.
Hơn nữa giọng nói của hắn cũng đủ lực xuyên thấu, trong trúc lâu nhanh chóng yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Sài Khoa Phu, không biết lão già này muốn nói gì.
Đợi cho đến lúc trúc lâu hoàn toàn yên tĩnh Sài Khoa Phu mới cao giọng nói:
- Mọi người chúng ta cãi đi cãi lại cũng không phải biện pháp, mỗi người đều muốn có nhiều một chút, nhưng cũng có hạn thôi, ầm ĩ cả ngày sẽ không có kết quả gì đâu.
Điều Sài Khoa Phu mới nói sao mọi người không biết, nhưng đối mặt với lợi ích lớn kia rất ít ai có thể chân chính giữ được tâm tư bình thản. Giờ phút này hành động của Sài Khoa Phu làm cho tất cả lão đại ở đây có chút hổ thẹn, đây mới chính là phong cách quý phái.
- Này lão già kia, lại bắt đầu giả vờ rồi.
Thành Hổ cũng rất khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm với Trương Đại Thiểu.
Trương Đại Thiểu liền nở nụ cười:
- Anh Hổ, có thể giả vờ cũng là bản lĩnh của người ta, anh xem xem, uy tín của hắn trong này không nhỏ.
- Theo tôi thấy, chúng ta cứ tranh đến tranh đi như vậy, chi bằng tuyển ra một người mà mọi người tín phục để hắn nói là phương pháp phân chia của mình, mọi người chúng ta cân nhắc một chút, nếu được nửa số người đồng ý cách chia thì chúng ta sẽ chia như vậy. Đương nhiên, các vị ngồi đây cũng có thể phát biểu ý kiến của mình, cảm thấy có chỗ nào bất mãn thì cứ nói, mọi người chúng ta cùng nhau thương lượng, không ngừng cải tiến phương án, trong đây có ai mà mọi người đều biết mà lại có phương pháp phân phối không?
Lời nói của Sài Khoa Phu hợp tình hợp lý, cũng là một phương pháp không tồi, hiện trường toàn bọ mọi người đều tán thành.
Nhưng chuyện tiếp theo đã có chút khó xử, do ai phân phối đây? Có thể tưởng tượng ra là ai đến phân phối thì sẽ đắc tội rất nhiều người ở đây, đây thật sự là sống mà cố hết sức không lấy lòng. Bởi vì phân chia như thế nào thì mọi người cũng ngại ít, không có thỏa mãn.
- Số kim cương này là của Sa tiên sinh, tôi thấy không bằng để cho Sa tiên sinh phân chia đi.
Vẫn là Sài Khoa Phu mở miệng trước, ai cũng không ngờ đến hắn lại ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho chủ nhà.
- Ha ha.
Sharjah nở nụ cười, chậm rãi buống chén trà trong tay xuống.
- Lão Sài, ông cũng đừng là khó tôi, nếu tôi mà phân chia thì còn tổ chức đại hội phân chia làm gì, trực tiếp cung cấp hàng hóa cho các vị là được rồi. Hôm nay tôi ở đây chỉ phụ trách cung cấp hàng hóa, chuyện khác không quan hệ tới tôi.
- Sa tiên sinh nói được lắm.
Sài Khoa Phu dường như đã đoán trước được Sharjah sẽ nói như vậy lập tức đem mũi nhọn hướng về Thành Hổ:
- Tôi thấy còn có một người thích hợp, chính là người tiếng tăm lừng lẫy Mạc Đông Thành Hổ, mọi người cảm thấy thế nào?
- Tôi?
Thành Hổ chỉ vào mũi của mình, có chút ngoài ý muốn, hắn cũng biết Sài Khoa Phu sẽ nhân cơ hội đâm mình một đao, nhưng lại không xác định được lão già này lại thực sự đạp mình xuống nước, chẳng lẽ hắn không sợ mình không phân cho hắn sao?
- Đúng vậy.
Sài Khoa Phu giống như là người sùng bái Thành Hổ, bắt đầu hăng hái trước mặt mọi người nâng Thành Hổ lên tận chín tầng mây:
- Thành Hổ tuy chủ yếu là buôn bán thuốc phiện là chính, nhưng lại rất có uy tín, chú ý công bằng, bằng không cũng không như hiện tại. Hai chữ Thành Hổ ở trên giang hồ cũng là biển chữ vàng (danh tiếng), cái đó không thể nghi ngờ, tôi tin tưởng Thành Hổ sẽ đưa ra ý kiến phân chia tốt cho mọi người. Hơn nữa, cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, một người ngoài có thể lấy góc độ người đứng xem để phân chia, đó không phải tốt sao?
Không thể không nói Sài Khoa Phu đúng là một tên gian trá, nói mấy câu nghe cũng có lý, nói đến nỗi làm cho Thành Hổ cùng mọi người biến thành kẻ ngốc luôn.
Mọi người cũng vui vẻ đem tội danh này đẩy đi, đều là người tung hoành trong thị trường châu báu, nhất là ở đây ai cũng là ông trùm châu báu, sau này còn có lúc buôn bán với nhau, dù đắc tội với ai cũng không tốt.
Trùng hợp lại có một tên buôn bán thuốc phiện nhúng tay vào, cũng coi tiền như rác, không giao cho hắn thì cũng thật không phải.
- Ông chủ Sài nói đúng lắm, người ở đây ai cũng không tin được, chỉ có mỗi Thành Hổ là để người tâm phục khẩu phục, tôi thấy để cho Thành Hổ phân chia là tốt nhất.
Đồ nhỏ mọn Bát Minh Hoàng của Nhật Bản là người đầu tiên mở miệng.
- Đúng vậy, người ở đây không ai thích hợp phân phối hơn Thành lão đại.
Diệu thủ A Lai là người thứ hai mở miệng, cũng là hai tay tán thành.
- Kỳ thật tôi cũng rất xem trọng Thành lão đệ, nhưng lại lo lắng mọi người nói ta độc đoán tôi mới không có mở miệng.
Cái người vừa mới nói ngoại trừ cung cấp hàng hóa thì chuyện gì cũng không quan hệ tới hắn, chủ nhà Sharjah giờ phút này cũng mạnh mẽ ủng hộ Thành Hổ.
Trong nháy mắt Thành Hổ trở thành mục đích chung của mọi người.
- Kim cương này cũng không phải là đồ vật tầm thường.
Thành Hổ xoa xoa huyệt thái dương của mình, cảm thấy có chút đau đầu. Trong lời nói có ý trốn tránh, không những đắc tội mọi người ở đây mà còn mất mặt một làm, làm cho mọi người biết Thành Hổ là người không có khí phách.
Nhưng nếu thực sự phân chia thì sẽ đồng loạt đắc tội với nhiều người nha! Đây là một vấn đề tiến thoái lưỡng nan.
Khóe mắt nhìn qua, bỗng nhiên phát hiện Trương Đại Thiểu một thân khí định thần nhàn, trước mắt Thành Hổ sáng ngời, xem ra người này đã sớm đã có chủ ý rồi.
- Này, đừng có giả vờ.
Thành Hổ chọc chọc Trương Đại Thiểu:
- Biết cậu lắm mưu ma chước quỷ, có chủ ý gì quan trọng thì nói ra đi.
- Đây không phải là tôi nhường sự nổi bật cho anh sao.
Trương Đại Thiểu cười nói.
- Được rồi, cậu mau nói đi.
Thành Hổ cười mắng một tiếng, trong lòng hắn có chút chờ mong, hắn biết Trương Đại Thiểu không phải là một người lương thiện, chủ ý của hắn khẳng định là sẽ hung hăng vơ vét một chút, nhưng không biết dùng biện pháp gì mà thôi.
- Tôi có một biện pháp, mọi người nghe xem có được không.
Trương Đại Thiểu hắng giọng, mở miệng ra thì hiện trường lập tức im lặng, ánh mắt mọi người đều như có chút ngoài ý muốn, hắn đang xem náo nhiệt, có hiểu quy tắc hay không?
Sau khi trải qua chuyện nằm vùng kia thì có thể nói ai cũng biết Trương Đại Thiểu, các vị lão đại cũng không xa lại gì với hắn, giờ phút này Trương Đại Thiểu mở miệng thay Thành Hổ, mọi người đồng thời cảm thấy ngoài ý muốn, cũng cảm thấy người này thật không đơn giản.
Sài Khoa Phu đầu tiên là sửng sốt rồi vỗ mạnh lên bàn, trách mắng:
- Ai cho phép cậu nói chuyện, có hiểu quy tắc hay không? Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao! Thành Hổ, đây là người cậu mang tới sao, không biết lớn nhỏ!
Lập tức Thành Hổ đối chọi lại gay gắt nói:
- Đây là người anh em của tôi, lời hắn nói của là lời của tôi nói!
- Vậy cũng không được, người tham gia đại hội phân chia là cậu chứ không phải hắn!
Sài Khoa Phu đắc ý không buông tha người, Trương Đại Thiểu cho hắn một sự sỉ nhục thật lớn, phải làm cho hắn mất mặt trước mặt mọi người để hắn cả đời khó quên.
Trương Đại Thiểu vỗ vỗ bả vai Thành Hổ ý bảo Thành Hổ không sao, chỉ một ngón tay vào Sài Khoa Phu:
- Lão già kia, đừng có nói nhiều trước mặt tôi, đừng tưởng rằng mình rất giỏi, trong mắt tôi ông chỉ là một cái rắm thôi. Nếu không vì nể mặt anh Hổ, tôi đã sớm đánh ông thành đầu heo rồi. Ngoan ngoãn một chút, còn tiếp tục ra oai, tôi sẽ không khách khí đâu.
Người trong trúc lâu tất cả đều chấn kinh, ngơ ngác nhìn Trương Đại Thiểu, không thể tin vào cái lỗ tai của mình. Người này cũng dám nhục mà Sài Khoa Phu như vậy sao?