Đợi cho nhóm mấy lão đại rời đi xong Thành Hổ mới nhịn không được cười ha hả, vỗ bả vai Trương Đại Thiểu nói:
- Người anh em, cậu được đấy, lợi hại! Lão cáo già Sài Khoa Phu kia, người ta chỉ vào mũi mắng mắt cũng không chớp một cái vậy mà lại bị cậu chọc cho thành như vậy!
Lúc này tiểu Mã cũng nhiệt tình nhìn Trương Đại Thiểu, cười hắc hắc nói:
- Anh Trương, anh thật lợi hại.
Lại nói trước kia tiểu Mã bị vũ lực của Trương Đại Thiểu làm cho kinh sợ, trong lòng đối với Trương Đại Thiểu còn có bất mãn với mâu thuẫn, nhưng hiện tại tiểu Mã đối với Trương Đại Thiểu là hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
- Lão cáo già kia hắn xứng đáng bị như vậy.
Trương Đại Thiểu không cho là đúng bĩu môi, giống như là mới làm một việc nhỏ không đáng nhắc đến vậy.
- Anh Hổ, anh có biết cái tên Áp Tử kia tại sao lại sợ tôi không?
Trương Đại Thiểu như nhớ tới chuyện gì đó buồn cười, vẻ mặt cười cợt nhìn Thành Hổ.
- Vì sao?
- Bởi vì tôi đem một cây côn sắt nóng đỏ nhét vào trong của quý của hắn.
- A! Ha ha ha!
Ba người Trương Đại Thiểu Thành Hổ cùng bộc phát ra một tiếng cười to, nói cười xong rồi lại trở về chỗ nghĩ ngơi của mình.
Lúc giữa trưa Sharjah phái người đem đến đồ ăn phong phú, mấy người lại hăng hái ăn.
Dường như tâm tình của Thành Hổ rất tốt, không có chút căng thẳng nào, không giống như tới để tham gia đại hội phân chia, ngồi tán gẫu với Trương Đại Thiểu rất ăn ý.
Hai người còn chưa có tám gẫu thỏa thích thì thời gian bất giác đã đến, Sharjah phái người đến mời Thành Hổ đến đại hội phân chia.
- Tiểu Mã, ở chỗ này chờ đi, thông minh một chút.
Thành Hổ an bài cho tiểu Mã một chút rồi cùng Trương Đại Thiểu đứng dậy cùng đi.
Sharjah lựa chọn nơi họp đại hội phân chia rất thanh lịch rất khác biệt, là một tòa trúc lâu trên hồ trong trang viên.
Một cây cầu gỗ hai mươi mấy thước nối liền bờ hồ với trúc lâu, ở bốn phía trúc lâu là hơn hai mươi thủ vệ của các lão đại, trong tay mỗi người đều cầm vũ khí phòng ngừa có người làm bậy, nhưng kiểu tập hợp này của các ông trùm như bây giờ trên cơ bản là không có ai dám làm bậy.
Các lão đại khi bước lên cầu sẽ được soát người trước mặt mọi người để bảo đảm không ai mang theo vũ khí đi vào.
Lúc Trương Đại Thiểu cùng Thành Hổ đi vào trúc lâu thì trong trúc lâu có thể nói là vô cùng náo nhiệt, mặc kệ là quen hay không quen các lão đại cũng cao hứng mà nghị luận về thị trường châu báu, một chút vấn đề liên quan đến thị trường kim cương, nói không biết mệt.
Nhưng lúc hai người bước vào, âm thanh trong trúc lâu rõ ràng giảm đi nhiều, mọi người không có ý tốt nhìn lướt qua hai người Trương Đại Thiểu rồi lại lập tức quay trở lại tán gẫu, không có phản ứng gì với hai người.
- Vậy mà lại chỉ dẫn theo mỗi tiểu tử này, Thành Hổ thật đúng là tin tưởng người này nha.
Sài Khoa Phu liếc nhìn Trương Đại Thiểu một cái, trong lòng hừ nói.
Mọi người ngồi ở chỗ này đều không mang vũ khí, một khi đại hội phân chia nổi lên xung đột thì phải giải quyết bằng nắm tay. Tiểu tử Thành Hổ này thật sự cuồng vọng không có điểm dừng, hay phải nói là tự tin mù quáng.
Hai người Trương Đại Thiểu cùng Thành Hổ liếc nhìn nhau, đều cười cười, thực rõ ràng là người ở đây không hoan nghênh mình.
Nhưng bất luận là Trương Đại Thiểu hay Thành Hổ cũng không để ý đến điểm này, hai người nói xong rồi cười, tự động tìm hai chỗ ngồi cùng nhau.
Lúc nói đùa Trương Đại Thiểu cũng nhanh chóng quét mắt nhìn hiện trường, phía sau mấy vị lão đại đều có mấy cao thủ đi theo, bọn họ cũng không tiếp xúc với người ngoài, không tự nhiên ngồi ở trên ghế.
Lại sau một lúc lâu, đợi cho lão đại Bát Minh Hoàng của Nhật Bản đến thì Sharjah đứng dậy, hắng giọng, hiện trường lập tức an tĩnh lại.
- Sharjah tôi thật có phúc mới được mọi người nể mặt ngàn dặm xa xôi đến tham gia đại hội phân chia này, đối với những người đến đây tôi cảm thấy rất vinh hạnh cho kẻ hèn này, hy vọng tất cả mọi người hôm nay có thể lấy được số định mức mình muốn, có tài, mọi người cùng phát.
Đầu tiên là nói một vấn đề không mấy bổ ích trong trường hợp này, sau đó Sharjah mới nói vào chuyện chính:
- Mọi người đều đã biết, tôi có may mắn khai thác được một quặng mỏ kim cương ở Châu Phi, thời gian gấp gáp cũng để dễ dàng vận chuyện, tôi chỉ mới tiến hành gia công sơ qua, hiện tại có khoảng 4000 viên kim cương, mỗi viên ước chừng 1 cara. Số kim cương này là tôi cho các vị định giá, nhưng đang ngồi đây có tổng cộng mười ông chủ, phân chia thế nào thì tôi thật sự không nói chính xác được, mọi người nghĩ phân chia như thế nào mới tốt?
Lão cáo già Sharjah này chỉ một câu mà đem vấn đề nan giải lớn nhất ra, dù thế nào thì tiền mình thu vào sẽ không ít, nhưng không thể đắc tội với người khác.
Sharjah mới vừa ngồi xuống thì hiện trường lập tức trở nên ồn ào.
- Ông chủ Sa, tôi mặc kệ người khác thế nào, số kim cương này tôi phải có 1000 viên! Sơn Khẩu tổ chúng tôi nhiều anh em như vậy, đã lâu không được ăn một bữa cơm ngon rồi.
Một giọng nói vang dội dẫn đầu đánh vợ cục diện hỗn loạn, mọi người vừa thấy hóa ra là lão đại bủn xỉn Bát Minh Hoàng của Nhật Bản, đầu ngón tay cầm một điếu xì gà, đỉnh đạc tựa vào ghế ngạo nghễ mở miệng.
- Cái gì!
Bát Minh Hoàng vừa mở miệng, lập tức đã có người phát ra tiếng phản bác mãnh liệt. Hắc Lão Tam vỗ bàn một cái:
- Cái tên nhỏ nhen này, chạy về ôm đống thuốc phiện của ông đi, Sơn Khẩu tổ của các người phải ăn cơm, chẳng lẽ muốn mấy người chúng tôi ăn không khí? 1000 viên? Ông cũng tham vừa phải thôi.
Hắc Lão Tam dường như rất khó chịu, sau khi răn dạy Bát Minh Hoàng xong thì vươn năm ngón tay ra với Sharjah:
- Sa tiên sinh, anh em Liên Xã chúng tôi cũng không ít, nhưng chúng tôi cũng không cần nhiều, 500 viên đủ rồi!
- Tôi không tin, Hắc lão quỷ, đồ nhỏ nhen của Nhật Bản kia đã đòi như vậy, ông cũng không thể đùa, Liên Xã mấy người muốn nuốt nhiều như vậy sao? Còn nữa, Liên Xã các người đang bị cảnh sát chú ý, ông còn nuốt nhiều như vậy, ông muốn hại chết chúng tôi sao?
Diệu thủ A Lai cũng không chịu yếu thế, gắt giọng rống to, đừng nhìn bộ dạng hắn ốm yếu như vậy mà giọng nói không ngờ lại to vậy:
- Lão Sa, chúng ta hợp tác đã nhiều năm, theo quy cũ, tôi 800 viên, tôi tuyệt đối không chiếm tiện nghi của kẻ khác.
Diệu thủ A Lai nói rất đàng hoàng, nhưng lọt vào tai mọi người thì lại ầm một tiếng, hai người Hắc Lão Tam cùng Bát Minh Hoàng cũng xắn tay áo lên, nhe răng trợn mắt khiển trách A Lai không biết xấu hổ.
- Mẹ nó!
A Lai nổi giận lập tức đứng lên, phun đầy nước miếng lên mặt Bát Minh Hoàng, chửi ầm lên:
- Tôi không biết xấu hổ còn tốt hơn so với Nhật Bản mấy người! Mẹ nó hằng năm đều lấy nhiều thuốc phiện như vậy, ông có biết mấy người gieo tai họa cho bao nhiêu người không? Lão tử nếu không phải vì thuốc phiện của mấy người thì thì bộ dáng của tôi có bị hủy hại thế này không hả?
A Lai nhỏ nhen càng nói càng tức, nhịn không được đấm một phát lên mặt Bát Minh Hoàng, làm cho Bát Minh Hoàng ngã nhào xuống đất.
Hai lão già lập tức nổi lửa xông lên, rất náo nhiệt, mọi người phải tốn rất nhiều sức lực mới tách được hai hỏa nhân kia ra.
Sharjah từ đầu đến cuối đều không có nói một câu mà rất nhàn nhã tựa vào ghế uống trà.
Thành Hổ, Sài Khoa Phu hai người này cũng không nói chuyện, bọn họ biết dưới tình huống như vậy là không có kết quả gì, chỉ tổ làm trò cười mà thôi.