Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Tay Liễu Như Phong duỗi hướng y phục dừng lại, không nói thì không sao, Uyển nhi vừa nhắc tới, liền cảm thấy toàn thân không khỏe, trong bụng thấy đói. Lúc trước chỉ lo chú ý thương thế trong cơ thể, cùng việc có bị cấm chế hay không. Nằm trên giường bảy ngày, cho dù mỗi ngày có người vì mình lau người, nhưng thương thế mình trầm trọng, có lẽ cũng sẽ không làm nhiều lần......

“Cũng tốt.” Liễu Như Phong không khỏi nhìn về phía Uyển nhi, không nghĩ tới nữ tử này, lại thận trọng như thế.

Lục công tử Trữ Thanh cũng đã chết sao? Như vậy hiện giờ, mười ba công tử của Tuyệt Cốc, cũng chỉ còn lại một vị công tử......

Uyển nhi ngẩng đầu nhìn Liễu Như Phong liếc mắt một cái, lại cúi đầu xuống. Từ lúc mới gặp Liễu Như Phong trong Liễu viện, Uyển nhi liền đã động tâm, tuy rằng khi đó mang theo một ít tâm tư muốn thử cùng khinh miệt, nhưng hiện giờ xem ra, khi đó Liễu Như Phong đi đến Liễu viện quả thật có mục đích khác. Huống chi, Liễu Như Phong cũng không giống nam nhân bình thường khác muốn phát tiết dục vọng thú tính, căn bản không xem nam nữ trong Liễu viện như con người. Sự ôn nhu cùng săn sóc của Liễu Như Phong, sớm đã để lại dấu vết sâu đậm trong lòng Uyển nhi.

Bởi vậy, vào Trác Tiêu Cung, Uyển nhi chủ động thỉnh cầu tới chiếu cố Liễu Như Phong trọng thương hôn mê. Nếu có thể gả cho một người nam nhân như vậy, nhất định sẽ thực hạnh phúc......

Uyển nhi xoay người ra cửa phòng. Không bao lâu sau, liền có hai gã tạp dịch nâng mộc dũng, nước ấm vào phòng, để ở góc phòng.

Liễu Như Phong nhìn nhìn, vẫn là những gương mặt xa lạ, gọi hai người đang muốn rời đi lại, Liễu Như Phong hỏi: “Công tử đã hồi cung?”

Một người cung kính đáp: “Công tử chưa hồi cung.”

Liễu Như Phong gật gật đầu, nhìn hai người ra khỏi phòng, đóng cửa phòng, cởi bỏ y phục trên người, bước vào dục dũng.

Không nghĩ tới còn có thể sống mà tỉnh lại.

Đêm đó thật vất vả mới giết được Chu Chính Thành, liền phát hiện trong Lạc Dương Cung, chỉ còn lại thị vệ Trác Tiêu Cung, mà Nhị công tử cũng bị công tử khống chế. Liễu Như Phong không vận công chữa thương, để mặc chính mình hôn mê, tuy rằng là do thương thế quá nặng, nhưng cũng là do có ý cam chịu......

Giết Chu Chính Thành, người có thể uy hiếp đến công tử đã không còn, huống chi, bên người công tử, còn có tổng quản Thiên Hành, Dạ Thất, Dạ Bát chưa hiện thân. Chính mình...... đối công tử mà nói, coi như đã là chỗ vô dụng......

Với lại chỉ vì một hạ cấp đã vô dụng mà cùng Lễ phu nhân căng thẳng, không bằng giết người nọ đi...... Liễu Như Phong cười khổ, kỳ thật, chính mình bất quá chỉ là không muốn tận mắt nhìn thấy công tử đem chính mình giao cho Lễ phu nhân mà thôi......

Lại không nghĩ rằng, còn có thể sống mà tỉnh lại......

“Phanh!” Cửa phòng mạnh mẽ bị đẩy ra. Một người đứng ở cửa, hơi có chút thở dốc, rõ ràng là do vội vàng tìm đến, đôi nhãn tình, mang theo một chút kinh hỉ cùng phẫn nộ —— chính là Nam Cung Thiên Mạc!

“Công tử......” Liễu Như Phong nhẹ giọng kêu, đứng dậy, liền muốn nhảy ra khỏi dục dũng mà hành lễ, lại nghĩ tới chính mình lúc này trần trụi, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đứng thẳng bất động trong dũng.

Nam Cung Thiên Mạc ngược tay một phen nặng nề mà đóng cửa phòng lại, bước nhanh lại, không nói gì, duỗi tay nắm cổ tay phải của Liễu Như Phong lên, ấn ấn mạch.

“Thuộc hạ đã không còn việc gì. Đa tạ công tử đích thân hao tổn công lực cứu một mạng của thuộc hạ trở về.” Liễu Như Phong thấp giọng nói, trên mặt lại nhịn không được lộ ra một nụ cười.

Công tử chung quy không đem chính mình giao cho Lễ phu nhân......

“Mạng của ngươi, không phải của ta sao?!” Nam Cung Thiên Mạc buông tay, nhíu mày, cười lạnh nói.

“Vâng” Trong lòng Liễu Như Phong biết không tốt, chẳng lẽ lúc công tử vì mình vận công chữa thương, phát giác ý muốn chết của mình?

“Ba” Một tiếng giòn vang, bàn tay Nam Cung Thiên Mạc đánh thật mạnh ở trên mặt Liễu Như Phong.

“Nếu ngươi nhớ rõ, còn dám tìm chết?” Nam Cung Thiên Mạc giận dữ hét: “Ta nhớ rõ, ta từng nói qua, không có sự cho phép của ta, ngươi không thể chết! Đừng nói cho ta biết rằng ngươi quên!”

Quả nhiên...... Liễu Như Phong giật mình, bên má trái bị đánh, nóng tê tê phát đau, giống như cảm thụ trong lòng lúc này......

Trầm mặc một hồi, Liễu Như Phong quỳ xuống ngay tại trong dục dũng, nói: “Thuộc hạ biết sai, thỉnh công tử trách phạt.”

Nam Cung Thiên Mạc nhắm mắt lại, thở ra một hơi tắc nghẹn, nhìn Liễu Như Phong cúi đầu quỳ gối trong mộc dũng, duỗi tay bắt lấy mái tóc dài ẩm ướt, kéo lên.

Liễu Như Phong không kịp phòng, bị kéo nghiêng về phía trước, nước ấm trong dũng “Rầm” một tiếng, tràn khỏi dũng, nhất thời đem một thân trừu y (trừu = sợi tơ) tuyết trắng của Nam Cung Thiên Mạc thấm ướt một tảng lớn.

Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu nhìn Liễu Như Phong trong tay không chút nào giãy dụa, dịu ngoan mà ngẩng đầu lên, thở dài, nói: “Ngươi sợ ta khó xử?”

Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, trầm mặc không nói.

Khuôn mặt trong sáng tuấn dật vì sợi tóc trong tay bị bắt ngẩng lên, một đôi tròng mắt hắc diệu lộ ra cảm kích, dịu ngoan cùng trung thành, hai má có chút gầy yếu bị nước ấm hấp hơi mà đỏ ửng. Bọt nước chậm rãi chảy ra từ sợi tóc ướt, bọt nước trong suốt sáng trong theo đường cong khuôn mặt chảy xuống chiếc cổ thon dài, lướt qua bờ ngực trơn bóng kiên cường, rơi vào trong nước, thân thể xích lõa, ở trong nước nhìn một cái không sót gì......

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc dần tối lại, hạ phúc căng ra. Liễu Như Phong lúc này lại có một vẻ mị hoặc kỳ dị kích khởi tình dục......

Liễu Như Phong mẫn tuệ phát giác ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc biến hóa, nhưng vẫn ôn nhu kính cẩn nghe theo đối diện đôi mắt dần nhiễm đầy tình dục kia. Công tử, không đem mình giao cho Lễ phu nhân, còn tự mình hao tổn công lực vì mình chữa thương. Liễu Như Phong không biết làm như thế nào, mới có thể biểu đạt cảm thụ của bản thân. Nếu, lúc này công tử muốn chính là thân thể của mình, Liễu Như Phong cảm thấy, lúc này đây chính mình là thật sự cam tâm tình nguyện phục tùng hầu hạ......

Nam Cung Thiên Mạc thở sâu, mạnh mẽ mang cả y phục nhảy vào dũng, đem Liễu Như Phong ôm chặt lấy......

Nam nhân trong lòng này, rõ ràng võ công cao cường, cơ trí hơn người, lại cam nguyện thần phục chính mình, thậm chí sợ chính mình khó xử, mà từ bỏ cả chính sinh mệnh y......

Thiếu chút nữa, đã mất đi nam nhân này; thiếu chút nữa, đã mất đi sự ấm áp cùng an tường duy nhất này......

Hai tay vây ở trên lưng, như sắt thép, cứng rắn mà chặt chẽ. Nhưng Liễu Như Phong không tránh khai, ngược lại duỗi hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Nam Cung Thiên Mạc, nhẹ giọng thở dài: “Công tử, chủ nhân của ta......”

Nam Cung Thiên Mạc buông lỏng tay ra, lại đem nam nhân trong lòng không chút phản kháng nào mạnh đẩy ra, đặt ở ven mộc dũng, cúi đầu xuống, như điên cuồng mà hôn ở đôi môi rung động muốn nói kia, đầu lưỡi khiêu mở khớp hàm, dò xét đi vào, mãnh liệt thổi quét từng phân non mềm trong khoang miệng y, bắt buộc phiến lưỡi y cùng mình cùng múa. Thân thể cường ngạnh chen vào giữa hai chân y, hai tay vội vàng mà hơi thô bạo vuốt ve thân thể thon dài tinh túy cường hãn lại ôn thuần thuận theo dưới thân......

Muốn y, muốn tiến vào y, giữ lấy y, chỉ có như vậy, mới có thể xác nhận nam nhân thuộc về mình này vẫn còn sống......

Nam Cung Thiên Mạc chưa bao giờ biết chính mình cũng có thời điểm điên cuồng cùng vội vàng như vậy, một phen xả đứt đai lưng bên hông, trừu y tuyết trắng rơi xuống nước, nâng hai chân Liễu Như Phong lên, đặt trên vai, đụng đến cúc huyệt mật bế chặt chẽ kia, dùng sức tiến lên......

“Ách......” Trong cổ họng Liễu Như Phong phát ra một tiếng kêu thảm, nháy mắt đau đến sắc mặt trắng bệch, khớp hàm cắn một cái, trong miệng đã tràn đầy mùi vị huyết tinh......

Mặc dù ở trong dũng đã lâu, có nước ấm lưu thông giúp thấm ướt, cũng không phải lần đầu tiên Liễu Như Phong hầu hạ, nhưng chung quy thân thể nam nhân không thể trực tiếp thừa nhận, trời sinh không phải địa phương chứa đựng, bị tinh khí thô to hỏa nhiệt của Nam Cung Thiên Mạc mạnh mẽ xâm nhập, Liễu Như Phong đau đến nỗi hai tay chống tại ven dũng nổi đầy gân xanh......

Nam Cung Thiên Mạc cũng không dễ chịu gì, Liễu Như Phong tập võ nhiều năm, thân thể hữu lực, phần đầu chỉ mới đi vào, đã khiến Nam Cung Thiên Mạc đau đến vội buông một hơi, rút phân thân hung ác kia ra, ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Như Phong vẫn dịu ngoan mở rộng thân thể, bất chấp đầu lưỡi bị cắn phá chảy ra huyết tinh, cười khổ, nói: “Ngươi muốn phế ta sao?” (Phụt! Hahaaaaaa! Ta cười chết thôi! XD~~! Khụ, mém trật khớp hàm! XD~~! Câu nói ‘dễ thương’ chết được! XD~~!)

Liễu Như Phong sau khi thở dốc thật lâu, mới tiếp lời, thấp giọng nói: “Thực, thực xin lỗi, thuộc hạ thất lễ, thỉnh công tử......”

“Đủ rồi!” Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu, lại hôn trên đôi môi Liễu Như Phong, ngăn chặn lời nói thỉnh tội của y.

Phiến lưỡi lại tham nhập, cùng hương vị huyết tinh, ôn nhu mà mân mê cắn phá.

“Là ta quá mức gấp gáp...... Ngươi, đau sao?” Nam Cung Thiên Mạc cúi đầu, nhìn bộ vị bí ẩn kia, duỗi ngón tay nhẹ nhàng mà thử đụng chạm thăm dò, nhẹ ấn, xâm nhập......

Hoàn hảo, chỉ có một vết nứt nhỏ, tuy rằng biết rõ lúc này hẳn là nên dừng lại, nhưng Nam Cung Thiên Mạc lại tiếp tục động tác nơi ngón tay.

Dừng không được, cũng không muốn dừng lại! Ngẫu nhiên có một tia đỏ tươi xuất hiện ở trong nước, giống như lạc hồng của xử nữ, càng thêm kích thích dục vọng của Nam Cung Thiên Mạc, nhịn không được gia tăng tốc độ của ngón tay......

Đau thì sao? Không đau thì sao? Tuy rằng không ngừng một lần lại một lần vì Nam Cung Thiên Mạc mà mở ra hai chân, tuy rằng không ngừng một lần lại một lần để Nam Cung Thiên Mạc tiến vào......

“Thuộc hạ không có việc gì.” Liễu Như Phong nhẫn nại dị vật mân mê quấy rối trong cơ thể, thở hổn hển, hai tay dùng sức, nâng sức nặng thân thể lên, đem hai chân từ trên vai Nam Cung Thiên Mạc dời đi, phân biệt khoác lên hai bên sườn dục dũng. Tư thế như vậy, làm cả thân thể đều không hề che đậy mà bại lộ ở trước mắt Nam Cung Thiên Mạc, tiện cho Nam Cung Thiên Mạc xâm phạm thân thể chính mình.

Cảm giác được ánh mắt hơi kinh ngạc cùng trêu đùa của Nam Cung Thiên Mạc, Liễu Như Phong thoáng có chút khó chấp nhận, hơi hơi quay đầu đi.

Ngón tay tại chỗ gấp khúc của bí huyệt căng chặt nhẹ xoay động, nước ấm theo sự trừu tống của ngón tay mà vào làm dịu, khiến cúc huyệt nguyên bản đã ngâm hồi lâu trong nước ấm dần dần buông lỏng mở ra.

Nam Cung Thiên Mạc một tay nhẹ nhàng cầm trung tâm đang mềm nhuyễn ngủ say của Liễu Như Phong, cúi người nhẹ nhàng mút hôn thân hình mềm mại dẻo dai dịu ngoan này.

Đường cong duyên dáng tinh túy, vòng quanh hai khỏa nhũ châu run rẩy mà đứng lên, hôn lên chiếc cổ thuận theo mà ngẩng lên.

Phần cổ thon dài mà yếu ớt, là phần thân thể trí mạng yếu hại nhất, cũng là phần thân thể mẫn cảm nhất mà có lẽ chính Liễu Như Phong cũng không biết. Mỗi một lần nhẹ cắn mút hôn, thân thể kề sát mình hơi hơi run rẩy, nam nhân cường hãn dưới thân này, sau lúc này, sẽ toát ra một tia yếu ớt, bất đắc dĩ, hơi thở chứa đựng sự ẩn nhẫn, làm cho Nam Cung Thiên Mạc luôn nhịn không được mà ở cần cổ y, lưu lại từng cái tùng cái dấu răng......

Nhục nha mềm mại trong sự bộ lộng linh mẫn nơi tay dần dần hỏa nhiệt sưng lên, Nam Cung Thiên Mạc dùng phần bụng ngón tay mang theo vết chai tà ác mà cọ sát phần đỉnh bóng loáng non mịn kia, vỗ về chơi đùa lổ nhỏ non mềm yếu ớt......

Thân thể Liễu Như Phong không thể tự kiềm chế mà run rẩy, vết chai ngón tay thô ráp ở bộ vị mẫn cảm yếu ớt nhất của thân thể chính mình, khi nhẹ khi nặng mài luyện ma sát, đau đớn khác thường khiến Liễu Như Phong cơ hồ nhịn không được muốn thoát đi, nhưng chỉ là cơ hồ......

Đôi môi ướt át mà ấm áp áp sát da thịt mẫn cảm của phần cổ, Nam Cung Thiên Mạc giống như một hài đồng ham chơi, phát hiện một món đồ chơi thú vị, đỉnh răng sắc nhọn, truy đuổi theo sự lên xuống của hầu kết, cắn một ngụm, đầu lưỡi linh hoạt theo sát mà lên, nhẹ mút liếm......

“Ách...... A......” Hô hấp Liễu Như Phong cứng lại, hầu kết bị răng nhọn bắt buộc dừng lại, nhất thời có loại cảm giác không thở nổi.

Công tử có khi nào cứ như vậy mà cắn chết chính mình hay không? Rồi lại ăn hết từ đầu đến chân...... Nghi hoặc nháy mắt chợt lóe rồi biến mất, sinh mệnh cùng thân thể bị nam nhân trên người cường thế mà bá đạo khống chế chống giữ cùng chiếm hữu. Liễu Như Phong áp chế bản năng phản kích rục rịch trong cơ thể, tận lực thả lỏng thân thể, tại trong sự âu yếm thị huyết cùng cắn xé, vô lực mà hổn hển thở nhẹ......

Tiếng rên rỉ nối tiếp nhau, theo độ mạnh yếu môi răng của Nam Cung Thiên Mạc, mà tạm dừng, rồi lại vang lên......

Ngón tay trong chỗ bí ẩn chặt chẽ dưới thân đột nhiên rút ra, ngay sau đó, tinh khí hỏa nhiệt thật lớn mạnh đâm vào thân thể......

“A...... Công tử......” Liễu Như Phong ưỡn thẳng thắt lưng, thở gấp cong thân trên, đầu ngẩng về phía sau, chỉ là một cái chớp mắt, thân thể đã mệt mỏi mà rơi xuống nước.

Nam Cung Thiên Mạc thoải mái mà thở hắt một tiếng, duỗi tay đỡ thắt lưng cường tráng mà mềm dẻo của Liễu Như Phong, ngăn y chìm vào trong nước, nhắm mắt lại, tinh tế thưởng thức cực hạn khoái cảm do nội vách căng chặt run rẩy bao vây chính mình......

Liễu Như Phong phản xạ ôm lấy vai Nam Cung Thiên Mạc, chợt phát giác hành động thất lễ của chính mình, vội vàng buông lỏng hai tay, chống đỡ ở ven dũng, một mặt thở dốc, một mặt cố gắng thả lỏng thân thể.

Nam Cung Thiên Mạc có chút bất mãn mở mắt, ôm Liễu Như Phong, đột nhiên ngồi xuống trong dũng......

“Công, công tử......” Liễu Như Phong kinh hô, giữ không được mà buông hai tay, hai chân đặt tại ven dũng ra, thắt lưng mất đi sự chống giữ của hai tay, khiến cho sức nặng toàn thân của Liễu Như Phong đều rơi xuống chỗ bí ẩn bị tinh khí cứng rắn đâm xuyên kia.

Hung khí hỏa nhiệt dưới thân kia không chút do dự mà ở trong thân thể trừu động, Liễu Như Phong vô lực chống đỡ, mất đi cân bằng chỉ có thể nhẹ nhàng mà ôm lấy Nam Cung Thiên Mạc, thở hổn hển nói: “Thuộc, thuộc hạ thất lễ...... Thỉnh...... Thỉnh công tử...... trách phạt......”

“Hảo, vậy để ta hảo hảo phạt ngươi......” Mi mắt Nam Cung Thiên Mạc khẽ nhếch, bàn tay nâng đỡ bên hông Liễu Như Phong căng ra, hạ thân hung hăng đâm vào, lại rất nhanh mà rút ra, lại mạnh mẽ đâm vào, tận tình va chạm thân hình phục tùng rộng mở của người này......

Người nam nhân này, vô luận bị chính mình tiến vào không biết bao nhiêu lần, thủy chung vẫn cẩn thận tuân thủ lễ nghi chủ tớ như vậy. Vô luận vì lấy lòng mình mà bày ra tư thế hổ thẹn cỡ nào, nhưng cũng tuyệt không giống bất cứ thị cơ nào bên người chủ động ôm mình, dây dưa không ngớt......

Nam Cung Thiên Mạc điều chỉnh phương vị, càng không ngừng mạnh mẽ trừu động, nước ấm bị động tác mãnh liệt của hạ thân, phát ra tiếng vang dâm mị.

“A a a...... Công tử......” Âm điệu thở gấp của Liễu Như Phong đột nhiên cất cao, thân mình giật nảy, như muốn né tránh, nhục nha nửa mềm nửa cứng trong bàn tay mạnh run lên, nhất thời trướng lớn một vòng......

Nam Cung Thiên Mạc mỉm cười, cúi đầu gặm cắn một bên nhũ châu trước ngực Liễu Như Phong, một mặt nhắm ngay chỗ kia, ở chỗ sâu trong cơ thể Liễu Như Phong tận lực hướng tới, một mặt nắm thật chặt phân thân đã dần dần tráng kiện kia, ngón tay lặng lẽ thăm dò đỉnh chóp, nhẹ nhàng mân mê......

“Công tử......” Liễu Như Phong vô lực mà thở dốc, chỗ mẫn cảm trong cơ thể bị va chạm không khoan dung, cảm giác trướng đau ê ẩm gai góc, cùng cảm thụ dị thường của phân thân dưới thân bị mân mê uốn nắn, cùng nhũ châu trước ngực bị răng nhọn ngậm cắn, kích thích của sự liếm lộng gặm cắn, tựa như nước ấm, theo động tác tiến lên của hạ thân Nam Cung Thiên Mạc, từng đợt từng đợt sóng nhỏ, nhộn nhạo đánh úp lại, lấp kín toàn thân, đánh sâu vào phần lý trí còn lại không bao nhiêu......

※※※

Uyển nhi đứng ngoài cửa phòng, mạt đỏ ửng trên mặt dần dần thối lui, nhan sắc tăng thêm vài phần trắng xanh, hai tay bưng đồ ăn nóng hôi hổi, không dừng lại được sự run rẩy......

Chẳng lẽ lời đồn đãi mấy ngày nay trong cốc đều là sự thật......

Cổ tay run lên, kéo theo chiếc mâm rơi xuống, sắc mặt Uyển nhi nhất thời biến thảm, xong rồi, bị công tử nghe thấy, chỉ sợ mạng nhỏ của chính mình cũng theo đó mà biến mất......

Một bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng mà tiếp lấy chiếc mâm.

Uyển nhi bị mạnh mẽ lôi ra xa khỏi cửa phòng, chuyển vào một góc.

_______

Hix! Phong ca dại dột quá, việc gì phải tìm chết cơ chứ! T^T!

Mạc ca ôn nhu hơn rùi! ^.^!

Coi bộ cô Uyển nhi này chả ‘làm ăn’ được gì rồi, mới thế đã sợ xanh mặt!