Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Lúc này trận chiến trong viện đã gần đến hồi kết thúc, Lạc Dương Cung nguyên bản mạnh nhất, nhân số nhiều nhất, nhưng lại vì không phân rõ người mang phục sức thị vệ Lạc Dương Cung, là địch hay là bạn, tự giết lẫn nhau, ngược lại rơi vào thế hạ phong. Lại có hơn trăm thị vệ, tất nhiên không có người nào có thể nhận ra từng người.

Giữa sân hình thành ba đoàn thể, chính giữa là cung chúng Vân Thanh Cung, lúc này chỉ còn lại mười bảy, mười tám người.

Lúc này có một đám người nhiều nhất, mặc dù mặc phục sức Lạc Dương Cung, nhưng Lý Thụ đi đầu, đúng là thị vệ Trác Tiêu Cung, ước chừng có tới ba, bốn mươi người.

Ba nhóm người đang ẩu đả lẫn nhau, đột nhiên, có một bóng đen trong không trung chợt lóe, một thân ảnh rơi vào giữa mọi người.

Mọi người chém giết một hồi hỏa nhiệt, giết đỏ cả mắt giữa sân lập tức đều xuất đao kiếm ra......

“Không! Công tử......” Một tiếng kêu bi thương, Dư Thuận nhảy tiến lên, lại chỉ tiếp được một đầu tóc đen nhiễm huyết bốn phía!

Đầu Lục công tử Trữ Thanh!

Cung chúng Vân Thanh Cung ngẩn ngơ, điên cuồng hét lên một tiếng, điên cuồng mà bổ về phía người không phải phục sức Vân Thanh Cung bên cạnh.

Lý Thụ âm u cười một tiếng, phất tay vẫy lui cung chúng Trác Tiêu Cung, vây quanh ở bốn phía......

※※※

Cả người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nhiễm huyết, dựng chuôi đao, há to mồm thở dốc.

Nam Cung Thiên Mạc đứng cách phía trước năm bước, cầm trường kiếm trong tay, cũng chật vật không chịu nổi —— võ công hắn mặc dù cao hơn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nhưng lúc trước hắn chạy ra từ Thích viện, chiến đấu nửa đêm, nội lực, thể lực đều đã hao tổn rất nhiều, muốn giết Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thật ra rất dễ dàng, nhưng nếu muốn bắt sống, nhất thời cũng bất lực.

“Đại ca, còn muốn đánh tiếp sao?” Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh nói. Đảo mắt đánh giá tình hình bốn phía, vừa lòng mà gật đầu. Sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, nhìn thấy Liễu Như Phong xa xa một thân huyết nê (nê = bùn)......

Bên trong ấn tượng, chưa từng nhìn thấy y chật vật như thế......

“Vô nghĩa!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà thấy Nam Cung Thiên Mạc thất thần, giơ bảo đao lên, dùng hết toàn lực bổ về phía ngực Nam Cung Thiên Mạc.

Kình phong áp sát, Nam Cung Thiên Mạc nháy mắt hoàn hồn, trường kiếm nhẹ đâm.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đã là nỏ mạnh hết đà, bị một kiếm khí ẩn chứa nội lực này đâm, tay nắm bảo đao đã không xong, rời tay bay ra, cần cổ chợt lạnh, trường kiếm đã tới cổ họng......

“Người đâu!” Nam Cung Thiên Mạc khẽ quát một tiếng.

“Công tử.” Hai gã thị vệ Trác Tiêu Cung bước nhanh đến gần.

“Trói lại, xem chừng! Ta còn có chuyện muốn hỏi hắn.” Nam Cung Thiên Mạc nhìn hai người áp chế Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, mới thu hồi trường kiếm.

Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà đảo mắt nhìn bốn phía, mới phát giác trận chiến giữa sân không biết từ khi nào đã ngừng lại. Bốn phía trên mặt đất, phần còn lại của chân tay bị chặt đứt, thi thể la liệt khắp nơi; đao kiếm thương côn, tùy chỗ cũng có thể thấy được. Một vòng đất trống xa xa coi như sạch sẽ. Vẻn vẹn chỉ có mười cỗ thi thể, Liễu Như Phong chật vật cực kỳ nằm trên mặt đất, ở phía sau hắn cách đó không xa, có một khối thi thể, hình thể ục ịch, chính là Chu Chính Thành!

Trong lòng Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà giờ đã nguội lạnh như tro......

“Vâng” Hai gã thị vệ ứng thanh, tìm dây thừng ra, đem Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trói thật chắc.

Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Liễu Như Phong cuộn tròn thân thể, nằm trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhíu nhíu mày.

Lý Thụ thấy thế, vội khom người nói: “Công tử, thủ hạ đi đem Liễu thị vệ lại đây?”

“Lý Thụ? Ngươi là nội ứng mẫu thân xếp vào trong những người đến đây?” Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc chuyển tới trên người Lý Thụ, nhẹ giọng hỏi.

Lý Thụ cả kinh, nhãn châu xoay động, nói: “Hồi công tử, trong mười người phái hướng Lạc Dương Cung, trừ bỏ thuộc hạ cùng Liễu thị vệ, vẫn còn một người, cũng là do Lễ phu nhân an bài, bất quá thuộc hạ không biết là người nào. Chỉ là người chết tối nay nhiều, mười người lúc trước, cũng chỉ còn lại hai người Liễu thị vệ cùng thuộc hạ.”

Nam Cung Thiên Mạc nghe vậy, chậm rãi đánh giá Lý Thụ, sau một lúc lâu không nói.

Liễu Như Phong nằm trên mặt đất hồi lâu, không thấy động tĩnh, nếu không chết, tất nhiên là đã hôn mê. Lúc này Dạ Thất không ở bên người, mười người trước mắt này, đều là thị vệ dưới tay mẫu thân nhiều năm! Nếu để cho bọn họ đi, chỉ sợ chính mình chỉ có thể nhìn được một cỗ thi thể......

Thân hình Nam Cung Thiên Mạc chuyển động, quay người tránh qua Lý Thụ, đứng ở bên cạnh Liễu Như Phong.

Lý Thụ lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, xoa mồ hôi lạnh trên đầu, ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc vừa rồi thật sự quá mức âm trầm, làm hắn có loại cảm giác không thở nổi......

Nhìn thoáng qua Liễu Như Phong trên mặt đất, Nam Cung Thiên Mạc chỉ cảm thấy trái tim thắt lại.(Oh yeah! Chúc mừng, cuối cùng cũng ‘đau tim’ a~~! XD~~!) Cánh tay trái mềm nhuyễn rũ bên người, vài vòng thiết liên quấn quanh cổ tay trái, tay trái vặn vẹo quái dị, vết máu chảy ra trên lưng, thân thể co lại, cuốn thành một đoàn, hiển nhiên ngực bụng đau xót khó nhịn, tuy hai mắt nhắm nghiền, nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy không ngừng, cả thân thể, hơi hơi co giật......

Cúi người ôm lấy Liễu Như Phong trên mặt đất, bất chấp huyết nê trên người y, đang muốn tiến đến Thích viện, không nghĩ mới đi được vài bước, Liễu Như Phong trong lòng đã ói ra vài ngụm máu tươi......

Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, dò xét mạch đập tay phải y, trên mặt phát lạnh, là ngũ tạng bị hao tổn, nội thương rất nặng, nếu mạnh mẽ di động, chỉ sợ chưa tìm được Thủy Liên, người trong lòng liền đã đánh mất tánh mạng......

Nam Cung Thiên Mạc nâng tay trái lên, đặt tại ngực Liễu Như Phong, vận nội lực, đưa qua. Giương mắt nhìn, nói: “Đi thỉnh Thủy Liên tới nơi này!”

“Vâng” Một gã thị vệ ứng thanh, xoay người phi nước đại rời đi.

Một mặt điều chỉnh nội tức, áp chế thương thế trong cơ thể Liễu Như Phong, sửa thuận nội lực nhiễu loạn của y, một mặt lấy ra vài viên đan dược Thủy Liên cấp chính mình dùng để bảo mệnh, nhét vào miệng Liễu Như Phong. Nam Cung Thiên Mạc hơi yên lòng......

“Nam Cung Thiên Mạc, ngươi cư nhiên lại yêu một người nam nhân?! Ha ha ha...... Báo ứng!” Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà kinh ngạc nhìn Nam Cung Thiên Mạc, đột nhiên cười ha ha.

“Ngươi thì biết cái gì?” Nam Cung Thiên Mạc nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, yêu? Liễu Như Phong? Như thế nào có thể? Bất quá chỉ là không muốn y chết mạc danh kỳ diệu ở trong tay mẫu thân mà thôi. Không nghĩ lại bị Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà hiểu lầm...... (Ya! Ta đập chết ngươi! Mới được khen cái bi giờ lại muốn bị đập rùi à!? Ya ya ya…!)

“Không phải sao? Hiện tại Lục công tử Trữ Thanh đã chết, ta lại đang ở trong tay ngươi, công tử Tuyệt Cốc chỉ còn lại một mình ngươi! Người này với ngươi, đã mất giá trị lợi dụng. Hắn chết hay sống, ngươi chỉ cần giao cho hạ cấp, việc gì phải liều mạng hao tổn nội lực, tự mình vì hắn mà chữa thương?”(Chí lý!) Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà cười lạnh nói: “Ta thật muốn nhìn thấy khi phụ thân biết được, có thể dung được ngươi hay không! Thật sự là trời xanh có mắt, báo ứng...... Ha ha ha......”

Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, không sai, hiện tại công tử Tuyệt Cốc chỉ còn lại một mình mình, lẽ ra, hiện tại Liễu Như Phong cũng không còn nhiều giá trị lợi dụng. Huống chi ý mẫu thân muốn giết y, sớm đã biểu lộ không thể nghi ngờ, nếu mạnh mẽ muốn bảo hộ y, khó tránh khỏi sẽ xung đột cùng mẫu thân......

Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt nhìn mọi người, những người này, mặc dù trên danh nghĩa xem như là hạ cấp của chính mình, nhưng lại không chỉ nghe lệnh mỗi một mình mình......

Nam Cung Thiên Mạc cười lạnh, không nghĩ muốn cùng người sắp chết này giải thích cái gì, chẳng lẽ nói bởi vì mẫu thân muốn giết Liễu Như Phong, cho nên trong đám thị vệ nơi này, một người mình cũng không yên tâm?

“Đại ca, ngươi chết đến trước mắt, còn muốn nói xấu ta? Liễu Như Phong là hạ cấp của ta. Nếu y trung tâm với ta, lại không làm sai gì, ta tự nhiên phải cứu tánh mạng y.” Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà một thân dây thừng, nhưng lại đứng thẳng tắp, chuyển đề tài, nói: “Đại ca, mặc dù từ nhỏ hai người ngươi ta không thân cận, nhưng cũng không có oán cừu, vì sao ngươi hận ta như thế? Hận tới độ muốn giết chết?”

“Ha hả! Nếu có một ngày, phụ thân đột nhiên không hề xuất hiện, mẫu thân cũng không quan tâm ngươi. Ngươi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân mình suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, thống khổ tới mức ngày ngày tự hại đến tứ chi chính mình, ngươi sẽ hiểu được cái gì kêu là hận không thể ăn thịt, uống máu hắn......” Nam Cung Thiên Tà hét lên cười to, nói: “Nam Cung Thiên Mạc, năm đó nương ngươi đoạt đi trượng phu của mẹ ta, ngươi lại đoạt đi phụ thân của ta! Dù vậy, ta cũng vẫn chờ mong đệ đệ là ngươi này sinh ra! Lại không nghĩ tới, chỉ bằng một câu nói của mẹ ngươi, phụ thân cư nhiên lại đem nương cùng ta đuổi khỏi Tuyệt Thiên Cung! Ngươi nói cho ta biết, ta như thế nào mới có thể không hận ngươi?”

“Một câu nói của mẹ ta? Đại ca, như thế nào? Chu Chính Thành không nói cho ngươi biết? Năm đó Đại nương hướng mẫu thân ta đang mang thai sáu tháng mà hạ độc! Làm hại nương ta cùng ta suýt nữa đã đánh mất tánh mạng, phụ thân giận dữ, muốn giết Đại nương, là nương ta khuyên phụ thân, nói Đại nương bất quá chỉ là muốn đoạt lại trượng phu mà thôi, huống chi khi đó ngươi còn quá nhỏ, nếu không có mẫu thân, chỉ sợ ngày sau sẽ bị người khi dễ lăng nhục! Lúc này phụ thân mới đem Đại nương đuổi khỏi Tuyệt Thiên Cung, mà ngươi, cũng do Đại nương kiên trì muốn dẫn đi.” Nam Cung Thiên Mạc thở dài, nói.

“Nam Cung Thiên Mạc! Ngươi đã thắng, vì sao còn muốn hồ ngôn loạn ngữ, nói xấu vong linh nương ta?!” Nam Cung Thiên Tà giãy dụa muốn đánh về phía Nam Cung Thiên Mạc, lại bị một gã thị vệ ấn ngã xuống đất.

“Đại ca, ngươi tin thì tốt, không tin thì thôi! Sự thật là như thế......” Nam Cung Thiên Mạc nhìn bộ dáng oán giận của Nam Cung Thiên Tà, lắc lắc đầu, trong lòng biết hắn sẽ không tin tưởng, “Đại ca, hiện tại ta thầm nghĩ muốn hỏi lại một chuyện, ngươi như thế nào làm cho Lan nhi đem huyễn hương kia mang vào mật thất của ta, làm loạn tâm thần ta, hại ta tẩu hỏa nhập ma, phát cuồng điên suốt bốn năm?”

Nam Cung Thiên Tà ngẩn ra, chợt cười lạnh nói: “Ngươi cùng nương ngươi đều như vậy, khả năng ngậm máu phun người đều dùng đến mức xuất thần nhập hóa! Ngươi nổi điên không phải do Thiên phu nhân làm hại sao? Như thế nào lại xả trên đầu ta? Lan nhi? Cái thị nữ bên người ngươi? Đừng nói ta chưa từng gặp qua nàng, nếu nàng có thể nghe lời ta nói, ta việc gì chỉ để cho nàng bỏ huyễn hương? Không bằng bỏ độc dược!”

“A......” Nam Cung Thiên Tà đột nhiên hét thảm một tiếng, chính là bị Lý Thụ canh giữ ở một bên đá một cước. (Ta chém chết cái tên Lý Thụ! Hừ hừ….!)

“Thành thật trả lời câu hỏi của công tử! Chết đến nơi, còn muốn quỵt nợ?” Lý Thụ quát.

Nam Cung Thiên Mạc nhíu nhíu đầu mày.

Thân mình Nam Cung Thiên Tà lệch qua, đột nhiên ngã xuống, toàn thân run rẩy, miệng phun máu, hai mắt trắng dã......

Nam Cung Thiên Mạc kinh hãi, thân hình chuyển động, muốn tiến lên, nhưng nhìn nhìn Liễu Như Phong trong lòng, lại nhịn xuống......

Một gã thị vệ cúi người thăm dò hơi thở của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, nhấn nhấn mạch cổ hắn, nói: “Công tử, hắn đã chết, không biết trúng độc khi nào, hẳn là lúc trước bị ám khí của Vân Thanh Cung gây thương tích, lúc này phát tác......”

Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Thụ một bên.

Lý Thụ rõ ràng đã bị sợ tới mức ngây người, hai mắt đăm đăm, ngơ ngác nhìn Nam Cung Thiên Tà trên mặt đất, đôi môi run rẩy, nhưng nói không ra lời......

“Công tử......” Một tiếng hô kinh hãi khàn khàn, một người chạy đến từ ngoài viện, loạng choạng, chạy tới bên người Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà —— chính là Mẫn Tâm Nhân từ nãy không thấy bóng dáng!

Nam Cung Thiên Mạc quay đầu lại, vài người xuất hiện từ bên tường viện, Là tổng quản Thiên Hành, Dạ Thất, Thủy Liên, cùng với tên thị vệ lúc trước đi tìm Thủy Liên đang lấy đao gác lên cổ ảnh vệ Dạ Thập.

Thủy Liên nhanh nhẹn bước đến, đi đến bên cạnh Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà, bắt mạch, lật mí mắt hắn, đứng dậy nói: “Là ‘ Đoạt Hồn Tán ’ của Độc Điện!”

Nam Cung Thiên Mạc trầm mặc một cái chớp mắt, nói: “Thôi, Thủy Liên, ngươi tới nhìn xem thương thế của Như Phong.”

Thủy Liên ứng thanh, vội chạy lại.

Mẫn Tâm Nhân trên mặt đất đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy lưỡi đao của một bên thị vệ, ra sức đâm vào ngực chính mình......

“A......” Vài tiếng hô kinh hãi vang lên, mọi người đều kinh hãi ngây người.

Thủy Liên dừng bước, quay người nhìn lại.

Thị vệ kia vội vàng rút đao.

Mẫn Tâm Nhân quay đầu lại, nhìn thi thể Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà trên mặt đất, lộ ra một nụ cười ôn nhu đến cực điểm, nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Nam Cung Thiên Mạc mặt nhăn mày nhíu, đang muốn nói cái gì.

Chỗ đám người Tổng quản Thiên Hành, lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi.

Nam Cung Thiên Mạc đảo mắt nhìn lại, là ảnh vệ Dạ Thập đột nhiên hướng về phía lưỡi đao đặt tại cần cổ......

Dạ Thất ngẩn ngơ, cúi thân xuống, nắm chặt vạt áo trước ngực Dạ Thập, giận dữ nói: “Vì cái gì? Ngươi rõ ràng không cấp ảnh bài cho Nhị công tử, vì sao phải tìm chết?”

Dạ Thập mỉm cười, khí tuyệt mà chết.

Dạ Thất run rẩy, đứng dậy, không tự chủ được, nhìn phía Nam Cung Thiên Mạc.

※※※

Liễu Như Phong mở mắt, đỉnh giường xa lạ, căn phòng xa lạ, nơi này là......

“Ngươi tỉnh.” Một thanh âm quen thuộc......

Liễu Như Phong đảo mắt nhìn lại, là Uyển nhi ở Liễu viện?!

Uyển nhi mặc một bộ phục sức thị nữ bình thường, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp vẽ một chút son phấn đạm đạm, thấy Liễu Như Phong trên giường mở mắt, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hỉ, buông cây trâm trong tay, chạy tới bên giường, vội giọng hỏi: “Liễu đại ca, ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không? Uyển nhi đi làm cho ngươi......”

Nói tới đây, Uyển nhi giống như bỗng nhiên phát hiện mình quá mức vội vàng, dựa vào quá thân cận, vội thối lui hai bước, mặt đỏ bừng.

Trong lòng Liễu Như Phong tràn ngập nghi hoặc, căn phòng xa lạ, còn có y phục trên người Uyển nhi, lặng lẽ vận nội lực, kinh ngạc phát hiện nội lực đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn hơn trước kia, càng thêm thâm hậu, ngay cả nội thương ở ngực bụng, cũng đã tốt hơn bảy, tám phần. Nhớ rõ trên lưng trúng một liên của Chu Chính Thành, lúc này cũng đã không còn cảm giác gì, ngay cả tay trái, cũng có thể hoạt động tự nhiên, nhìn không ra dấu vết gì......

“Nơi này là chỗ nào? Ngươi như thế nào lại ở đây?” Liễu Như Phong ngồi dậy, phát giác trừ bỏ yết hầu có chút khô khốc, thân thể có chút mệt mỏi bên ngoài, thì hoàn toàn không khó chịu, cũng không bị cấm chế gì......

Uyển nhi chuyển thân, rót ra một chén nước, đỏ mặt, chuyển hướng môi Liễu Như Phong.

Liễu Như Phong hơi có cảm giác xấu hổ, vội vàng duỗi tay tiếp nhận. Thần trí hoảng hốt trong một cái chớp mắt, cảm giác lúc mới tỉnh lại, nữ tử ôn nhu xinh đẹp buông cây trâm trong tay xuống, bưng trà đưa nước —— giống như thê tử hiền thục...... (Phụt! Mạc ca mà biết được ý nghĩ này của ca thì ca chỉ có ‘chết’! XD~~!)

Nếu không gặp gỡ công tử, chính mình cũng sẽ có được một gia đình như vậy chứ? Nếu không gặp gỡ công tử —— chính mình có lẽ đã sớm thành thức ăn trong miệng, cơm trong bụng người khác...... Hóa thành một đống cặn, không biết đã tan vào một mảnh thổ địa nào đó...... làm sao có thê tử xinh đẹp đáng yêu......

Liễu Như Phong lắc lắc đầu, âm thầm buồn cười, sao bỗng nhiên lại nhớ tới chuyện này? Nữ tử trước mắt, cũng có thể không phải nữ nhân bình thường......

Mạt ửng đỏ trên mặt Uyển nhi chưa tán, mỉm cười, rõ là xấu hổ e thẹn, cúi đầu nói: “Nơi này là chủ viện Trác Tiêu Cung! Nhị công tử đã chết, công tử đem những người bị giam cầm ở Liễu viện phóng thích, Uyển nhi là tự nguyện đến phục vụ Liễu đại ca. Công tử đối Liễu đại ca thật tốt, trừ bỏ thang dược chữa thương, công tử lệnh Uyển nhi mỗi ngày nấu một bát canh sâm, cấp Liễu đại ca bồi bổ thân thể. Liễu đại ca hôn mê bảy ngày bảy đêm, công tử tự mình vì Liễu đại ca vận công chữa thương......”

Liễu Như Phong ngẩn ra, nói: “Nhị công tử đã chết? Nơi này là Trác Tiêu Cung? Chủ viện?”

“Đúng vậy, công tử nói, Liễu đại ca là thị tòng thân cận của công tử, tự nhiên phải ở chủ viện. Phòng của công tử, ở cách vách.”

Lời nói trả lời không vội vàng. Liễu Như Phong nghĩ nghĩ, tựa hồ trừ bỏ công tử, vô luận chính mình rơi vào trong tay ai, đều không tránh khỏi cái chết, càng không thể vì mình chữa thương giữ lại tính mệnh......

“Ngươi có biết Lục công tử? Công tử hiện tại có ở trong cung?” Liễu Như Phong đứng dậy xuống giường.

“Lục công tử cũng đã chết, ngay tại buổi tối Liễu đại ca hôn mê. Sáng hôm nay, Tuyệt Thiên Cung phái người đến thỉnh công tử, không biết lúc này công tử đã trở lại chưa.” Uyển nhi vội vàng lấy một bộ y phục từ một cái rương gỗ, chỉ đặt ở một bên, nói: “Liễu đại ca muốn đi gặp công tử, không cần nóng lòng nhất thời. Sao không ăn vài thứ trước, sau khi tắm rửa, rồi mới lại đi?”

_______________

30p mặc niệm cho cả ‘gia đình’ anh Tà! -.-! Thật ngưỡng mộ một cặp tình nhân chung tình!!!

Ta ghét Lý Thụ, ghét bà Lễ phu nhân, ghét luôn ông tq Thiên Hành, dù gì Trữ Thanh cũng sắp chết, sao ko để cho con ng` ta chết toàn thây mà nỡ lòng nào…~! *Oa oa**hix*

Vậy là trước khi anh Tà chết đã ‘tiên đoán’ số phận tương lai của Phong ca sẽ vô cùng lận đận bởi ông ‘bố chồng’! Haizzzz!

À mà phải tung hoa chúc mừng vì tình cảm của Mạc ca có tiến triển chứ nhỉ! Nhưng có tiến triển thì vẫn đáng bị đập vì cái tội ‘trong ngoài bất nhất’! Hừ!

Ta mong cái cô Uyển nhi kia sẽ gây nên ‘sóng gió’ cho Mạc ca nhưng ta nghi cái cô này chả mần ăn được gì quá! Haizzz!

Thế là nội chiến đã giải quyết xong, kế tiếp sẽ là ngoại chiến….! (Mình lại qoảng cáo òi! Ò.ó!)