Dục Trăn đứng im tại chỗ, Phượng Thương vẫn ngồi nguyên như trước, trên mặt không có gì biến hóa, nhưng chén lưu ly trong tay đã bị siết chặt đến mức phát ra tiếng vỡ vụn.

Không biết qua bao lâu, Dục Trăn đột nhiên nở nụ cười, Phượng Thương cứng người, nhìn hắn cười đến gập cả thắt lưng, cười đến không thể ngừng lại.

Phượng Thương nhìn ý cười trên mặt Dục Trăn, chỉ cảm thấy từng cơn lạnh lẽo ập đến.

“Dục Trăn… …”.

Dục Trăn vừa cười vừa lắc đầu, một lúc mới ho nhẹ, cố nén cười nói: “Hoàng thượng đừng nói đùa, nếu không thần lại tưởng thật”.

Phượng Thương yên lặng một hồi, một lúc sau mỉm cười nói: “Tĩnh vương cứ coi như Trẫm đang nói đùa đi”.

Dục Trăn nhìn Phượng Thương, từ đôi mắt đẹp không chút gợn sóng, chậm rãi chuyển đến khuôn mặt kinh diễm làm người ta kinh ngạc: “Trong lòng Dục Trăn, Liên Nhi chính là Liên Nhi, không có bất cứ kẻ nào có thể giống với Liên Nhi, Dục Trăn cũng sẽ không đối xử với bất kỳ ai như đối xử với Liên Nhi. Xin Hoàng Thượng tôn trọng người đã mất, không cần đùa giỡn với Dục Trăn”.

Dứt lời, không chờ Phượng Thương phản ứng, nhanh chóng hành lễ rồi xoay người rời khỏi Ngự hoa viên.

Phía sau một mảnh yên lặng, cho đến khi hắn bước ra cửa mới nghe thấy phía sau truyền đến âm thanh vỡ nát của gốm sứ, ở trong hoàng cung yên tĩnh như vậy nghe hết sức kinh tâm.

Ngẩn ngơ quay trở lại Tĩnh vương phủ, tâm tư trong lòng Dục Trăn vẫn chưa tan hết. Những người trong vương phủ thấy mặt hắn âm trầm, trong lòng cũng thầm sợ sệt, không ai dám đi quấy rầy hắn.

Lập tức trở về phòng của mình, Dục Trăn cuối cùng nhịn không được, đứng ở trước cửa phòng nhìn con chim điêu thanh lãnh ngoài sân, nhìn đến xuất thần.

“Đại ca, huynh trở về rồi?”. Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên ở phía sau, Dục Trăn mạnh mẽ khôi phục lại tinh thần, quay đầu lại liền nhìn thấy một thiếu niên chừng mười bảy mười tám tuổi, mặt mày tinh tế đang đứng ngoài sân, mang theo nụ cười trong vắt nhìn mình.

Một lúc sau Dục Trăn nở nụ cười nói: “Thì ra là Tiểu Liễu, ta còn tưởng là ai”.

Tiểu Liễu lộ ra nụ cười bướng bỉnh: “Đệ có thể đi vào không?”.

“Đương nhiên là có thể, đại ca cũng không ăn thịt đệ, đệ sợ cái gì?”.

Tiểu Liễu nhướn nhướn mày: “Không chừng đại ca sẽ ăn thịt đệ thật đó. Đại ca huynh chắc chắn không thấy được người trong phủ đều bị gương mặt đáng sợ của huynh làm cho hoảng sợ như thế nào đâu”.

“Đại ca đệ làm gì xấu như vậy?”. Dục Trăn ôm lấy mặt mình, đùa giỡn nói.

Tiểu Liễu nhanh chóng lắc đầu: “Đại ca ngọc thụ lâm phong, tất nhiên là không xấu rồi. Nhưng mà bộ dáng của huynh khi mới về dọa không ít người đâu. Trương thúc dắt ngựa còn bị dọa đến suýt nữa rớt xuống ao”.

“Đệ thật là!”. Dục Trăn mỉm cười đưa tay xoa tóc Tiểu Liễu: “Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi mà lại qua đây?”.

Tiểu Liễu liếc nhìn Dục Trăn một cái, cười híp mắt nói: “Đệ thấy hôm nay đại ca về trễ hơn bình thường, hạ nhân còn nói sắc mặt đại ca rất khó coi nên đến đây xem thử”. Cố ý dừng một chút, cậu lại nói tiếp: “Đại ca, tuy rằng sức khỏe đệ không tốt lắm, nhưng mà đại ca cũng đừng đem Tiểu Liễu nhốt trong phòng chứ”.

Lòng Dục Trăn giật mình, vội vàng nở một nụ cười miễn cưỡng, vỗ vỗ vai Tiểu Liễu: “Hôm nay Hoàng thượng giữ ta lại có việc, cho nên về hơi trễ một chút, không có việc gì đâu”. Cánh tay khoác lên vai Tiểu Liễu mơ hồ cảm thấy có chút khác thường, Dục Trăn không nhịn được nhìn cánh tay mình, lại không thấy có gì cả, bắt gặp Tiểu Liễu đang ngẩng mặt lên nhìn mình, mỉm cười hỏi: “Tiểu Liễu, đệ ở đây cũng gần một năm rồi phải không?”.

Tiểu Liễu gật gật đầu: “Sau khi cha bị chém đầu cũng may là đại ca chấp nhận thu nhận đệ”. Nói đến đây ý cười trong mắt Tiểu Liễu cũng biến mất.

“Thời gian trôi qua thật nhanh… …”. Thấp giọng lẩm bẩm một câu, Dục Trăn ngẩng đầu nói: “Lúc trước cha đệ giúp đỡ ta không ít, ta từng đáp ứng ông ấy sẽ chiếu cố đệ, tất nhiên không thể nuốt lời. Huống chi không phải đệ cũng đã gọi ta một tiếng đại ca rồi sao?”. Thấy trên mặt Tiểu Liễu có chút ngượng ngùng, Dục Trăn cười cười: “Vậy bây giờ đệ đã quen với chỗ này chưa?”.

“Mọi người trong phủ đều đối xử rất tốt với đệ”. Tiểu Liễu nhếch miệng nở nụ cười: “So với những người trong nhà đệ ngày trước còn tốt hơn”.

“Tiểu tử ngốc”. Dục Trăn lại xoa xoa đầu cậu.

Tiểu Liễu cười cười né tránh, chờ Dục Trăn thu tay lại mới bước đến gần hỏi: “Lúc nãy thấy đại ca nhìn sang bên kia, nghe nói bên đó trước kia là nơi ở của Lạc vương, có thật vậy không?”.

Dục Trăn sửng sốt, gật gật đầu: “Thân thể hắn không tốt, lại không biết yêu quý bản thân mình. Khi hắn còn ở đây ta sợ hắn gặp chuyện không may, nên để hắn sống ngay bên cạnh cho tiện chăm sóc”.

“Đại ca đối với Lạc vương thật tốt”. Tiểu Liễu thoạt nhìn tựa như có chút hâm mộ.

Dục Trăn nghe xong, cười tự giễu: “Không, tuyệt không tốt. Khi đó ta còn là hoàng tử, vì đế vị, ta đem hắn tặng cho huynh đệ của mình, về sau, còn có ý định giết hắn. Ta đối với hắn không hề tốt chút nào”.

Tiểu Liễu ngậm miệng không nói nữa, chỉ nhìn Dục Trăn.

Dục Trăn phục hồi tinh thần, cười nói: “Đệ xem đại ca hôm nay… … Được rồi, đầu xuân khí trời vẫn còn ẩm ướt, đệ mau trở về phòng đi, ở bên ngoài không tốt”.

“Vâng, Tiểu Liễu cáo lui trước”. Tiểu Liễu ngoan ngoãn đáp lại, tinh nghịch hành lễ rồi xoay người ra khỏi phòng Dục Trăn.

Đi được vài bước, vừa vặn đụng phải một nha đầu, Tiểu Liễu bước chậm lại, lại bước hai ba bước, không chút dấu vết quay đầu lại, thấy Dục Trăn vẫn đứng nguyên tại chỗ như lúc trước, ngơ ngẩn nhìn về phía phòng cách vách, ngay cả nha đầu đi qua cũng không biết.

Tiểu Liễu có chút mất hứng, chỉnh trang lại một chút rồi mới bước tiếp, vừa đi vừa nhìn Dục Trăn, dung mạo, vẻ mặt, sự chuyên chú làm người ta xúc động.

Đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dục Trăn như vậy.

Hơn nửa năm sống ở Tĩnh vương phủ, Dục Trăn đối với cậu rất tốt, ban đầu còn nghe thấy hạ nhân nói vài câu khó nghe, nhưng mà nửa năm nay, Dục Trăn thực sự coi cậu như tiểu hài tử, để cho cậu gọi hắn là đại ca, cưng chiều cậu như đối với huynh đệ ruột thịt. Sức khỏe của cậu có chút không tốt, Dục Trăn còn lo lắng hơn cả cậu.

Ban đầu Tiểu Liễu cũng có chút khó hiểu, đến khi nghe được một chuyện.

“Có đôi lúc thoạt nhìn Tiểu Liễu khá giống Liên thiếu gia”.

Tình cờ nghe được câu nói kia của một nha đầu, Tiểu Liễu liền hiểu ra. Vị Tĩnh vương cao cao tại thượng kia là xem mình như người kia mà yêu thương cưng chiều.

Nhưng mà Tiểu Liễu không hiểu, là bởi vì sức khỏe mình không tốt giống người kia, hay là bộ dạng mình giống với người kia mà được Dục Trăn đối xử đặc biệt.

Lạc vương Liên Canh, người mà Dục Trăn thương yêu chính là ca ca song sinh của Hoàng thượng.

Tiểu Liễu cũng không biết Lạc vương trông như thế nào, cậu chỉ biết người kia là do Dục Trăn nuôi từ nhỏ, biết người kia sức khỏe không tốt, biết người kia không để ý thế tục mà yêu Cửu hoàng tử của Ngụy đế, Dục Dặc, biết người kia cuối cùng chết dưới mũi tên của người mà mình yêu.

Chuyện này lan truyền ở cả triều đình và trong dân chúng, nếu Tiểu Liễu muốn biết, chỉ cần kiên nhẫn thu thập một chút là được.

Cậu còn biết được biết được rất nhiều chuyện, chẳng hạn như người kia nhẫn tâm phản bội người yêu hắn cũng như người hắn yêu để đưa đệ đệ của hắn lên ngôi hoàng đế, chẳng hạn như thật ra Dục Trăn rất yêu người kia, cho nên sẵn sàng chịu mọi lời đồn đại trong triều, hết lòng giúp đỡ người kia giành lấy thiên hạ, chẳng hạn như những gì tồn tại trong lòng Dục Trăn chỉ còn là yêu thương tưởng niệm cùng hối hận tự trách.

Tiểu Liễu không biết vì sao Dục Trăn lại hối hận, nếu không phải Lạc vương phản bội, Dục Trăn có lẽ đã là vị hoàng tử có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế nhất, cho dù Dục Trăn từng làm chuyện có lỗi với người kia, cũng coi như hòa nhau, sự hối hận và tự trách đó thật không đáng.

Cho nên mỗi khi Dục Trăn theo thói quen xoa đầu Tiểu Liễu, Tiểu Liễn luôn cảm thấy không thoải mái, cậu không muốn Dục Trăn dùng động tác thân mật như vậy mà thông qua mình chạm vào một người đã chết.

“A!”.

Đang suy nghĩ, một tiếng hô nhỏ phía sau kéo suy nghĩ của Tiểu Liễu trở về, Tiểu Liễu xoay người lại thì thấy một người đang chạy qua.

Sửng sốt một lát, Tiểu Liễu nhìn lại thì thấy quản gia đang vội vàng đi vào phòng Dục Trăn, Dục Trăn nhíu mày, thấp giọng hỏi có chuyện gì, quản gia liền trả lời: “Gia, trong cung có người tới, đang đứng chờ ở đại sảnh”.

Sắc mặt Dục Trăn hơi đổi, yên lặng một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ta đi ra xem thử”.

Thấy Dục Trăn sửa soạn lại quần áo, đi về phía đại sảnh, Tiểu Liễu đứng tại chỗ, do dự một chút, liền đi vòng qua hồ nước, xa xa theo sát hắn.

Đứng bên ngoài đại sảnh, Tiểu Liễu suy nghĩ một chút, đi đến bên cửa sổ, từ ngoài cửa sổ nhìn vào, bên trong sảnh chỉ có một người, trên người mặc trang phục trong cung, thấy Dục Trăn bước vào người kia liền khom người hành lễ nói: “Chiếu Lô tham kiến Tĩnh vương”.

“Miễn lễ. Chiếu Lô đại nhân đến là do Hoàng thượng có gì phân phó sao?”.

Chiếu Lô chần chừ một lát mới nói: “Hoàng thượng thỉnh Vương gia vào cung một chuyến”.

Dục Trăn sửng sốt một chút, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.

Trong cung muốn tuyên đại thần, cũng nên là thái giám đến tuyên, Chiếu Lô cho dù là người bên cạnh Phượng Thương, loại chuyện này cũng không nên để một đinh úy làm.

“Đại nhân có biết là vì chuyện gì không?”. Dục Trăn chần chừ một lát mới thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Chiếu Lô không tốt, một lát sau mới hạ giọng nói: “Hôm nay là sinh thần của Huyên Thần cung Huệ phi nương nương, trong Huyên Thần cung thiết yến mời Hoàng thượng qua, cũng mời một vài vị nương nương khác. Ai ngờ Hoàng thượng vừa bước vào cửa, không biết Huệ phi nương nương nói gì mà làm long nhan giận dữ, Hoàng thượng suýt chút nữa đã hạ chiếu ban chết”.

Nghe nói đến đây, Dục Trăn không nhịn được mà trợn mắt, Tiểu Liễu đang nghe lén ngoài cửa cũng che kín miệng mình.

“Vương gia cũng biết, dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ của Huệ phi nương nương, đây không phải việc nhỏ. Tuy cuối cùng không ban chết nữa, nhưng mà lại giáng phẩm cấp của nàng”.

“Đây là chuyện trong nhà của Hoàng thượng, thân làm thần tử cũng không tiện nói nhiều”.

Chiếu Lô cuống quýt nói: “Vương gia nói rất đúng. Nhưng mà sau khi Hoàng thượng trở về, lại càng kích động hơn, đập bể rất nhiều đồ vật trong Phượng Uyên cung, muốn ngăn cũng không ngăn được. Sau đó liền gào lên… …”.

Thấy Chiếu Lô đột nhiên không nói nữa, Dục Trăn liền nhướn mày: “Nơi này chỉ có hai chúng ta, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng”.

“Bắt tên hỗn trướng Dục Trăn về đây cho Trẫm”. Chiếu Lô cẩn thận nói lại, trộm đánh giá biểu tình của Dục Trăn, thấy hắn không có phản ứng gì mới nói tiếp: “Phượng Uyên cung giờ đã loạn hết cả lên, cho nên tiểu nhân cả gan chạy đến đây thỉnh Tĩnh vương vào cung”.

Dục Trăn cười khổ một tiếng: “Nếu Hoàng thượng đã tuyên thì dù thế nào cũng phải đi. Đại nhân chờ một chút, Bổn vương theo ngươi vào cung”.

“Tạ ơn Vương gia!”. Chiếu Lô khom người hành lễ.