Tống Chu nhìn Tinh Như tan biến trước mắt, hắn gọi thật lớn tên y, cố gắng thoát ra khỏi giấc mơ này, nhưng dù có làm gì thì hắn vẫn bị Tinh Như bỏ lại phía sau.

Cuồng phong từ chân trời quét tới, vô số hoa rụng lưu chuyển trong gió mạnh, ma sử Lưu Già tấu lên một khúc bi thương.

Đột nhiên có một thanh âm vang lên trong quan tài phía sau.

Tống Chu vội vàng xoay người, hai tay đỡ mép quan tài, nhẹ giọng hỏi: "Ngô chủ, người trở về rồi sao?"

Gió ngừng thổi, nhưng tiếng đàn vẫn tiếp tục, một tia nắng vàng xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu lên chiếc quan tài trước mặt hắn.

Rất hiếm khi nhìn thấy mặt trời ở Yêu giới, dị tượng như vậy không biết đại biểu cho điều gì.

Tay cầm quan tài của Tống Chu khẽ run lên, nhưng rồi hắn lại nghĩ rằng tất cả những gì trước mắt đều là giấc mơ của mình.

Hắn phải làm thế nào để thoát ra khỏi giấc mơ này? Còn Tinh Như, chính xác thì y định làm gì?

Tinh Như ra khỏi giấc mộng của Tống Chu, đi dọc theo sông Thiên Hà, hoa dương như tuyết, sôi nổi rơi xuống, y cứ như vậy đi tới Đăng Tiên Đài.

Đăng Tiên Đài sừng sững trong mây, xung quanh không có người, phía dưới mây trắng cuộn trào như sóng, mấy chục cột đá bị cự long vây quanh, uy phong lẫm lẫm.

Trên đầu y còn vương mấy đóa dương hoa, tựa hồ lốm đốm tóc bạc, từng bước một leo lên Đăng Tiên Đài, quay đầu nhìn về phía Tử Vi cung.

Điện hạ ở nơi đó, có lẽ hắn đã tỉnh lại, hoặc có lẽ còn đang say ngủ.

Trong gió vang lên vài tiếng hạc kêu, hoa ưu đàm trắng muốt theo gió bay từ Tử Vi cung đến cuối Thiên Hà, y đưa tay, bắt lấy một đóa hoa.

Tinh Như cúi đầu nhìn đóa hoa trong lòng bàn tay, ngây người hồi lâu, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bóng điện hạ, hắn xoa đầu y, nhẹ giọng gọi Tinh Như.

Y lắc lắc đầu, muốn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, nhưng ngay sau đó, y dừng lại.

Điện hạ đã sớm không còn nữa, vì sao y cứ uôn không thể quên?

Tinh Như ở Vong Ưu cung hạ quyết tâm lớn như vậy, giờ đây thực sự ở Đăng Tiên Đài, nhìn biển mây cuồn cuộn, y lại do dự ui về phía sau.

Tinh Như chỉ ngồi đấy, đung đưa chân, nhìn xuống biển mây bên dưới, sấm sét và tia lửa điện không ngừng quay cuồng, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, y cứ vậy nhìn thật lâu.

Tinh Như đột nhiên nhớ tới, khi còn bé, điện hạ dạy y đọc rất nhiều thơ.

Y nhớ tới một câu, nhân sinh bất tương kiến, động như tham dự thương.

Tham tinh thăng, thương tinh lạc, thế gian đều như vậy.

Mà từ Hi Minh năm thứ mười sáu, vào cái ngày mà điện hạ chết trong Lan Tháp, y cùng điện hạ, hai người cũng như thế.

Bất quá, chung quy y vẫn không muốn quên điện hạ, y muốn mãi mãi nhớ tới hắn.

Cho dù điện hạ đã quên y, cho dù điện hạ không ngừng thương tổn y, y vẫn muốn nhớ đến hắn.

Điện hạ tốt của y sẽ mãi mãi sống trong tâm trí y.

Gió thổi nhè nhẹ, Tinh Như nghiêng đầu, đột nhiên cười lớn, giơ tay lên cao, tung đóa ưu đàm trong tay bay ngược về phía gió, y nhìn đóa hoa bay đến sông Thiên Hà, từ từ rơi xuống nước.

Tinh Như đứng dậy, đang muốn ra khỏi Đăng Tiên Đài, chợt nghe phía sau có người gọi y: "Tinh Như."

Tinh Như quay lại, Tư Tuyền thượng thần đứng dưới bục, nhìn y với vẻ mặt u ám.

Nước sông Thiên Hà lặng lẽ chảy, hoa ưu đàm bị sóng nước làm ướt, từ từ chìm xuống sông.

Một lúc sau, Tư Quyền mới thở dài nói: “Ngươi nên quên hắn đi.”

Tinh Như khẽ rũ mắt xuống: "Ta không muốn quên."

Tư Quyền lắc đầu, giống như bất lực vì sự bướng bỉnh của y, hắn giơ tay lên, lần đầu tiên dùng giọng điệu lạnh lùng nói với Tinh Như: "Nếu đã như vậy, ta giúp ngươi quên."

Nụ cười trên mặt Tinh Như vụt tắt, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, y muốn quay người chạy khỏi Đăng Tiên Đài, nhưng ngay lập tức bị cố định tại chỗ.

Y gắt gao trừng Tư Tuyền ở dưới bục, thần sắc thống khổ, hé môi lại không thể phát ra âm thanh nào.

Y đang nói không, không cần.

Đầu ngón tay của Tư Tuyền tỏa ra thần quang, chói sáng như nhật nguyệt, ánh mắt hắn nhìn Tinh Như lộ ra chút thương xót, nhưng thần quang trong tay càng ngày càng nồng đậm, ngay sau đó cự long trên cột đá hóa thành vật sống, lao về phía Tinh Như trên Đăng Tiên Đài.

Toàn thân Tinh Như được bao quanh bởi nghiệp hỏa, ngọn lửa hừng hực như có thể đốt cháy vạn vật thế gian, nhưng cự long dường như không sợ lửa, nó lao đến cùng với cuồng phong giận dữ, cuốn lên sóng mây, đem Tinh Như hung hăng đẩy xuống Đăng Tiên Đài.

Trong khoảnh khắc, Tinh Như bị gió, mây, tia lửa điện ở Đăng Tiên Đài gắt gao bao lấy, gió lạnh từ bốn phương tám hướng đánh úp lại như lưỡi dao cắt trên mặt y.

Rất nhiều hình ảnh hỗn loạn lướt qua tâm trí Tinh Như, tất cả đều là về y và điện hạ.

Hình ảnh cuối cùng xuất hiện là giờ ngọ năm Hi Minh thứ mười bốn, Tinh Như đang nép vào trong ngực Cơ Hoài Chu.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá rậm rạp trên đầu, chiếu lên hai người một tầng ánh sáng nhàn nhạt, y nằm trên ngực Cơ Hoài Chu, im lặng lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn..