Tinh Như không biết vì sao hôm nay linh lực của mình lại cường đại đến thế, y mới đến trước mặt Tập Cốc đã ép hắn phải hiện nguyên hình.

Tinh Như từ trên cao nhìn xuống con thỏ còn đang thút thít khóc trong biển lửa, trong lòng không khỏi sinh ra nửa phần thương hại, cười lạnh nói: “Có lẽ năm đó, ta cùng Sở Tang nên ở Vô Tình Hải nướng ngươi lên ăn.”

Tập Cốc vẫn chìm đắm trong cơn ác mộng, không nghe thấy Tinh Như nói gì, lệ trong mắt hắn hòa với máu thành một màu hồng nhạt rơi xuống đất, phảng phất như nở rộ mấy đóa hợp hoan.

"Nhưng hôm nay cũng không muộn, tuy giờ trên tay ta không có gia vị gì, nhưng Phong Uyên ở đây cất mấy vò rượu ngon, cứ vậy ăn cũng không tồi.”

Tinh Như nói xong, một đạo bạch quang lóe lên, trong tay y xuất hiện thêm một con dao găm, lưỡi dao trắng như tuyết phản chiếu bộ dạng của y lúc này, y đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra y nên làm chuyện này từ lâu rồi.

Tinh Như bước vào trong đống lửa, ngồi xổm xuống muốn bắt lấy con thỏ trên mặt đất, nhưng còn chưa chạm tới lỗ tai hắn, dao găm trong tay đã phịch một tiếng, rơi xuống đất.

"Dừng tay!"

Tinh Như sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mộng Xu thượng thần đã phá bỏ phong ấn mà y giăng bên ngoài Vong Ưu cung, hắn giơ tay liền dập tắt ngọn lửa xung quanh Tập Cốc.

Rốt cuộc vẫn là chậm một bước.

Trong phút chốc, Tinh Như biến lại thành nguyên hình, La Sát điểu khổng lồ dang rộng đôi cánh đỏ rực, ngẩng đầu lên trời, phát ra một tiếng kêu dài thê lương đến cực điểm, lao về phía Mộng Xu.

Mộng Xu đưa tay lên muốn chặn nó lại, nhưng La Sát điểu chỉ lướt qua đầu, không hề tổn thương đến hắn.

La Sát điểu sau khi lao ra ngoài không lập tức rời đi, ngược lại bay lượn bên ngoài Vong Ưu cung thật lâu.

Rốt cuộc, đây là lần cuối y quay đầu nhìn lại.

Đại khái, đây là lần cuối có thể nhìn thấy hắn đi.

Điện hạ, nếu người quên ta, về sau ta cũng sẽ quên người.

Mộng Xu làm sao có thể để y tùy ý làm loạn như vậy, chỉ là hắn còn chưa kịp làm gì đã bị Tư Tuyền bên cạnh ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tinh Như bay đi xa.

Hắn quay sang nhìn chằm chằm Tư Tuyền bên cạnh, hỏi: "Đó là La Sát điểu của Yêu giới, ngươi cản ta làm gì?"

Tư Tuyền rũ mắt xuống, không giải thích, chỉ nói: "Đi xem Phong Uyên thế nào rồi."

Mộng Xu thấy mình hiện tại không thể đuổi kịp La Sát điểu nữa, vì vậy chỉ đành như Tư Tuyền nói, thở dài đến chỗ Tập Cốc đã hiện nguyên hình đang chìm trong mộng chướng của Tinh Như, lại đi đến bên giường liếc nhìn Phong Uyên, kinh ngạc nói: "Tâm ma của hắn tựa hồ mất rồi, là Tập Cốc giúp hắn hóa giải mối nhân quả này sao? Nhưng ngực hắn sao lại thủng một lỗ lớn như vậy?"

Tư Tuyền đứng ở một bên, nhìn vết thương dữ tợn trên ngực Phong Uyên, không nói gì.

Tiếng nước chảy róc rách bên hồ nước ấm, bình phong khổng lồ đối diện với đèn lưu ly mờ ảo, con khổng tước diễm lệ ngẩng đầu không biết đang nhìn vào đâu, một cơn gió bất chợt lay động Đỗ Hành thảo bên ngoài, hương thơm nhàn nhạt mà lạnh lẽo.

Tinh Như bay trên Cửu Trọng Thiên, lông đuôi dài của y dường như tỏa ra vô số điểm sáng nhàn nhạt, những đám mây hỗn loạn phản chiếu ngày dài, hoa ở Thiên Đào Viên úa tàn trong gió.

Y đã mở tim của Thượng thần.

Chờ đến vị thượng thần chưởng quản Thiên giới luật kia tỉnh lại, mọi chuyện sẽ giống như trước kia, y sẽ bị Thiên luật xử lý.

Lần này y phải đến Vô Tình Hải, Cửu U giới, hay nên là…hôi phi yên diệt?

Y không thể chịu đựng được thêm nữa, cũng không muốn đau đớn thêm nữa, sinh khí trong y dường như đã cạn kiệt rồi.

Y thà quên đi tất cả, để rồi gánh chịu những gì y đã gây ra.

Thiên địa mênh mang, vạn trượng hồng trần, nhân gian vẫn hối hả và nhộn nhịp.

Các loại vui buồn, luân hồi sinh tử trên thế gian này nhiều như cát sông Hằng, y chỉ là một hạt cát nhỏ bé trong đó mà thôi.

Chỉ là, Tinh Như ở trên thiên giới nhiều ngày như vậy, cũng không thể giúp Sở Tang tìm được Sở Lệnh Diễn.

Vốn định quên hết mọi chuyện, nhưng lại nghĩ y cũng nên lưu lại chút ít ký ức về Sở Tang.

Nghĩ đến đây, Tinh Như liền đi hồ Tiên Hoa bên sông Thiên Hà, tiến vào mộng của Tống Chu.

Trong mơ, Tống Chu ngồi trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ Tình Tuyết ở yêu giới, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, xung quanh mênh mông, hắn thủ vệ một khối quan tài, trong miệng lải nhải: “Ngô chủ a ngô chủ, ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể phá trứng mà ra nha? Có phải lần trước Phong Uyên thượng thần đem ngươi ném vào trong hồ, ngươi hiện tại liền tức giận rồi? Nhưng ngươi có tức giận, cũng không thể ở bên trong nghẹn rồi lại nghẹn nha, nghẹn nhiều sẽ khó chịu a…”

Nói xong, Tống Chu lại ưu sầu thở dài một tiếng.

Tinh Như đứng cách đó không xa, nghe Tống Chu lải nhải mà có chút buồn cười, cảnh tượng trước mắt đối với y mà nói tương đối quen thuộc, tựa hồ trước đây ở Thiên Mệnh Văn Thư có nhìn qua nơi này.

Tống Chu ngẩng đầu, nhìn thấy y, có chút kỳ quái hỏi: "Tinh Như, ngươi làm sao lại ở nơi này?"

Tinh Như đi tới trước mặt hắn, thu lại nụ cười trên mặt, ngồi xuống nói với hắn: "Ta tới gặp ngươi, còn có một chuyện muốn ngươi nhớ giúp ta."

Tống Chu cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá quỷ dị, nhưng bởi vì là trong mộng, hết thảy lại được coi là đương nhiên, hắn hơi ngả người ra sau dựa vào quan tài, hỏi: “Ngươi sao vậy? Nhìn sắc mặt không được tốt lắm."

"Cái này không quan trọng." Tinh Như lắc lắc đầu, nói: "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ cho ta, nếu có bất kỳ vị tiên quân nào trên thiên giới khôi phục ký ức sau khi lịch kiếp, muốn tìm một người tên Sở Tang, ngươi giúp ta chuyển đến hắn một câu."

"Câu gì?".

Truyện Dị Giới

“Nói cho hắn biết Sở Tang trước khi hồn phi phách tán đã để lại cho hắn một lời” Tinh Như gằn từng chữ nói: “Nghiệt tử Sở Tang, tại đây cáo biệt, món nợ năm đó thiếu tam đệ đã hoàn lại, từ đây đời đời kiếp kiếp không vào luân hồi.”

Tống Chu gật đầu, đem mấy lời này ghi nhớ, sau đó nghi hoặc hỏi: "Ngươi vì sao không tự mình nói cho hắn biết?"

Tinh Như mỉm cười, bình tĩnh nói với Tống Chu: "Ta muốn nhảy Đăng Tiên Đài."

Tống Chu nghe vậy, lập tức từ dưới đất đứng lên, nhìn chằm chằm Tinh Như trước mặt: "Ngươi điên rồi!"

Tinh Như thần hồn không ổn định, nhảy Đăng Tiên Đài không chỉ đơn giản là xóa đi ký ức y, cứ vậy nhảy xuống, hơn phân nửa là hồn phi phách tán.

Tinh Như lắc đầu, chậm rãi nói: "Từ khi trở về từ Cửu U giới, ta liền giống như một con lừa, trước mặt có người treo một củ cà rốt, ta liền không biết mệt mỏi mà đuổi rồi lại đuổi a.”

Y nghiêng đầu nhìn về phía đông hồ Tình Tuyết, cung điện nguy nga rực rỡ dưới dưới ánh nắng, mắt y hơi nhòe đi, nói tiếp: "Ta vốn tưởng rằng một ngày nào đó ta sẽ chạm được đến người kia, nhưng kỳ thực…ta vĩnh viễn không thể đuổi kịp."

Tống Chu nhíu mày hỏi y: "Tinh Như, ngươi đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."

Tinh Như cũng không cùng Tống Chu nhiều lời thêm, y từ dưới đất đứng dậy, giơ tay, điểm nhẹ lên trán hắn: "Ngủ một lát đi."

Sau khi tỉnh dậy, lại là một ngày mới..