Edit: Phong Lữ

Chung Tiểu Nhạc vui vẻ trong lòng, cẩn thận suy nghĩ những lời này của Tống Nghệ Thiên. Cậu xưa nay là người ít khi tin ai, nhưng lúc này, cậu chọn cách tin tưởng vì Tống Nghệ Thiên chưa bao giờ gạt cậu.

Tống Nghệ Thiên có hoài bão vô cùng ấm áp, kiên định. Chung Tiểu Nhạc bỗng cảm thấy mình có chút không nỡ, cậu trong tiềm thức luôn cho rằng tại mình một mực ép Tống Nghệ Thiên, buộc anh phải đối mặt với tình cảm của mình, buộc anh làm đáp ứng, buộc anh phải thỏa mãn những cảm xúc vừa đen tối vừa điên khùng của mình.

Chung Tiểu Nhạc khẽ ôm chặt Tống Nghệ Thiên, khắp người bao phủ hơi thở của anh. Cậu cảm thấy an tâm, hệt như đã tìm được chốn về.

Tống Nghệ Thiên thái độ mềm mỏng nhưng lá gan của Chung Tiểu Nhạc lại quá to.

Cậu hơi dịch ra tạo khoảng cách, thấy anh không có ý phản kháng thì lại lấy hai tay nâng đầu Tống Nghệ Thiên, ý đồ định hôn.

Tống Nghệ Thiên nhìn cái mặt sưng vù ra như đầu heo đang kề sát tới mình, không khỏi có chút trở ngại tâm lý, rất chán ghét, nhưng nghĩ lại chuyện đêm nay tên biến thái này đã chịu không ít khổ, mình hà tất lại bồi thêm một đao. Vì thế anh dứt khoát nhắm mắt, coi như mắt không thấy thì tâm không phiền, chờ bị liếm bậy một trận.

Chung Tiểu Nhạc lúng túng từ từ nhắm mắt chạm tới nhưng lại không chạm trúng môi mà lại mút ngay vào khóe miệng đang bị thương vừa thoa oxi già, lập tức trong miệng thấy vị tanh tanh.

Chung Tiểu Nhạc khó chịu rút lưỡi lại nhưng vẫn không chịu để vuột mất cơ hội hiếm có này, lại muốn liếm vào miệng Tống Nghệ Thiên. Nhưng đầu lưỡi còn chưa cham tới thì đã bị đẩy ra.

“Dừng lại chút, giờ lưỡi cậu đầy mùi lạ, chờ tiêm thuốc xong về nhà súc miệng đã. Giờ chân cậu bất tiện, khi đó tôi giúp cậu tắm rửa toàn thân luôn.”

Chung Tiểu Nhạc ngoan ngoãn nghe lời rụt đầu về, chỉ có điều trong miệng còn đầy mùi khó chịu. Giọng điệu nuông chiều của Tống Nghệ Thiên khiến lòng cậu chua xót không thôi nhưng nghĩ tới chuyện sau khi về nhà được anh tự tay tắm rửa thì lòng lại vui vẻ ngọt ngào. Tâm trạng đau buồn bị thiêu rụi, trong nháy mắt cậu như được nếm đủ ngọt bùi cay đắng của đời người, hận không thể bật người dậy hát vang với trăng cao.

Tiêm thuốc xong, hai người bắt taxi về. Chung Tiểu Nhạc chống gậy khập khiễng theo sát Tống Nghệ Thiên về nhà, lại gọi điện cho Đổng Thiên báo tin bình an.

Tống Nghệ Thiên trở về nhà, kéo một cái ghế, rồi mang Chung Tiểu Nhạc vào phòng tắm, dứt khoát ấn cậu ngồi vào ghế, cái chân bị thương đặt lên thành bồn tắm, lại một mạch cởi hết đồ cậu ra, anh cũng tự cởi quần áo mình rồi vào gian tắm rửa mở nước vòi sen.

Phòng tắm kể cũng không đủ rộng, nhét một cái bồn tắm lớm trong gian tắm rửa, một cái bồn cầu, một cái ghế còn thêm hai người đàn ông cao lớn không ngại chật chội chen chút.

Hơi nước nóng bốc lên, Chung Tiểu Nhạc không thấy lạnh chút nào, chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm bóng người mơ hồ trước mặt, ra sức chớp mắt cũng không thể thấy rõ hơn. Tống Nghệ Thiên. Ngược lại Tống Nghệ Thiên lại thấy rất rõ, Chung Tiểu Nhạc sau khi bị mất mắt kính thì chỉ là một con gà quán, chân tạm thời cũng phế, vừa bị quáng gà vừa tàn thì cho dùng có muốn làm chuyện xấu cũng lực bất tòng tâm.

Tống Nghệ Thiên rửa ráy qua loa cho mình, tránh chạm tới vùng trán bị thương, đồng thời cầm khăn mặt sạch nhúng ướt rồi lau người cho Chung Tiểu Nhạc

Phần bụng Chung Tiểu Nhạc bị tên lưu manh đá một cái nên giờ bầm một mảng lớn, tím lẫn hồng, khiến người khác thấy phát hoảng. Tống Nghệ Thiên bất giác nhẹ tay lại, vừa cầm vòi sen gội đầu cho cậu.

Hai người đều trần như nhộng, lại thường tiếp xúc da thịt với nhau, Chung Tiểu Nhạc trong lòng sướng lâng lâng, lấy cái đầu được xoa ra đầy bọt cọ cọ Tống Nghệ Thiên. Tống Nghệ Thiên mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, Chung Tiểu Nhạc thấy vậy liền nổi gan *** tặc lớn như trời đi sờ cái eo rắn chắc của Tống Nghệ Thiên. Tống Nghệ Thiên chỉ nhíu mày, tiếp túc giúp cậu xả bớt bọt xà phòng trên đầu.

Chung Tiểu Nhạc vui vẻ trong bụng, bàn tay lại càng lần mò xuống dưới. Cái tay dính đầy bọt xà phòng trắng xóa lướt một đường xuống khẽ mông, đầu ngón tay vừa lướt qua cúc hoa một xíu đã bị Tống Nghệ Thiên chụp tay kéo ra, sau đó cậu vẫn tiếp tục sờ mó sờ mó sờ mó phía dưới, còn thử liều bóp cái mông tròn một cái.

Tống Nghệ Thiên lãnh tĩnh nhìn Chung Tiểu Nhạc nghịch bậy, thầm đánh giá người cậu từ trên xuống dưới một phen, thấy nó quá mong manh dễ vỡ, thật sự không thể ra tay đập thêm, đành xịt mạnh vòi sen lên đầu cậu, dồn bọt xà phòng xuống hết mặt Chung Tiểu Nhạc cho cậu ta đang huơ tay múa chân dụi mắt.

Nhưng Tống Nghệ Thiên còn quá xem thường độ khao khát của tiểu sắc lang Chung Tiểu Nhạc sau khi đã được phá thân. Ngay khi đầu vừa sạch bọt thì chỗ kín của Chung Tiểu Nhạc đã rục rịch phấn chấn rồi.

Tống Nghệ Thiên dùng hai ngón tay vân vê cái thứ đó một chút, sau đó tặng ngay cho Chung Tiểu Nhạc một bạt tay: “Đã bị đánh thành ra thế này mà còn cứng được, bộ kiếp trước cậu là hòa thượng hay thái giám à?”

Chung Tiểu Nhạc mặt bụng đau chân đau, nhưng đúng là không thể quản được thứ phía dưới nóng lên. Cậu quay cái mặt bầm dập lại, chớp mắt với Tống Nghệ Thiên: “Nghệ Tiên ca, anh thấy đó, nó cứng cũng đã cứng rồi, đâu thể cho nó mềm rụt lại được. Em thì cả người chỗ nào cũng đau nên anh sờ nó đi, ít ra trên người cũng còn một chỗ được thoải mái.”

“Ồ thế à, tôi thấy cậu bị đánh ra như vậy nhưng miệng lưỡi còn trơn tru quá ha?” Tống Nghệ Thiên không hề xúc động.

Hông Tống Nghệ Thiên thật ra rất mẫn cảm, vừa rồi mới bị cái tay trơn trơn của Chung Tiểu Nhạc sờ soạng mấy lần, lại lâu rồi chưa phát tiết lần nào nên cũng sớm đã cứng phân nửa, chỉ có điều Chung Tiểu Nhạc sờ mò nãy giờ chưa phát hiện thôi.

Tống Nghệ Thiên hiện đang rất bối rối trước tình cảnh này. Lúc ở bệnh viện, khi cảm xúc dâng trào anh cũng đã chuẩn bị tâm lí kết giao với Chung Tiểu Nhạc, đối xử với tên biến thái này như người yêu. Nhưng khi về nhà, nhìn cái mặt tàn hoa bại liễu còn thêm cái thứ thô tục của cậu ta, anh lại cảm thấy chán ghét.

Ghét thì ghét chứ Tống Nghệ Thiên vẫn không định lâm trận nuốt lời, dù sao cũng tốt khoe xấu che đi, coi như số mình không may mới dính phải thằng biến thái này, sau này mình từ từ dạy dỗ lại vậy.

Còn chuyện có thể ở cùng biến thái được bao lâu? Tống Nghệ Thiên lại rất tỉnh trí, tới đâu hay đó vậy.

Tống Nghệ Thiên mạnh dạn giạng chân ngồi lên đùi Chung Tiểu Nhạc, hai bờ mông Chung Tiểu Nhạc mơ tưởng từ lâu giờ đang dính sát trên đùi cậu. Cặp mông đầy tính đàn hồi khiến Chung Tiểu Nhạc nhất thời phấn kích tới nỗi cả người tê dại, hơi thở gấp gáp.

Lười nhác bắt lấy cằm Chung Tiểu Nhạc xem xét. Tuy mặt mũi gần như đã hoàn toàn thay đổi nhưng nhìn kĩ mới thấy nó sưng to tới mức khó coi, bảo là đầu heo còn nhẹ chán, đây phải là cái đầu heo bự luôn rồi. Tống Nghệ Thiên cúi đầu hôn Chung Tiểu Nhạc một chút, chẳng ngần ngại nhận xét: “Biến thái, cậu xem cậu đi, mặt xưng vù như mặt heo, còn mình mẩy cũng giống heo tam thể luôn rồi. Cái ở dưới là của lừa chứ méo phải người. Bộ dạng cậu suốt ngày hệt như chó, ông còn chưa giúp cậu sướng mà đã thở hồng hộc như trâu thế.”

Sau cùng Tống Nghệ Thiên còn đưa tay vuốt mái tóc đen ướt sũng của Chung Tiểu Nhạc ra sau, hôn một cái lên cái trán tương đối còn nguyên hình, tổng kết lại: “Tóm lại là méo có chỗ nào giống người, cậu nói xem sao cậu giống cầm thú thế hả?”

Chung Tiểu Nhạc dán vào cơ thể Tống Nghệ Thiên, si mê hít sâu một hơi, nỉ non trả lời: “Nghệ Thiên ca này, anh không phải là củ quả, rau xanh, cỏ non chứ. Heo ăn cải trâu ăn cỏ là chuyện hiển nhiên rồi, riêng gấu còn thích liếm mật ong nữa.”

Nói tới đây, cậu vươn lưỡi liếm bộ ngực Tống Nghệ Thiên, hàm hồ nói: “Ngọt.”

Tống Nghệ Thiên khẽ túm tóc Chung Tiểu Nhạc: “Sao bỗng dưng học được mấy lời ba hoa thế, đổi tính đổi nết rồi à?”

“Không, Nghệ Thiên ca, không phải đâu.” Chung Tiểu Nhạc bỗng vùi cả mặt vào ngực Tống Nghệ Thiên, hai tay ôm chặt người trước mặt, giọng thoáng mang chút nghẹn ngào: “Em quá vui, bị coi là chó cũng không sao, em tình nguyện cả đời làm chó của anh.”

Tống Nghệ Thiên cảm thấy có luồng ấm áp từ ngực lan xuống, anh vỗ vỗ lưng Chung Tiểu Nhạc, cười mắng: “Khóc cái gì mà khóc, lúc bị đánh còn không thấy cậu khóc cơ mà?”

“Vậy Nghệ Thiên ca, sau này anh sẽ là của em sao?” Chung Tiểu Nhạc ngước đầu môt chút, điềm đạm đáng yêu hỏi anh.

Tống Nghệ Thiên dùng ngón tay lau nước mắt dưới khóe mắt cậu: “Mặt đã bị hủy dung còn đi khóc, xấu chưa từng thấy.”

Chung Tiểu Nhạc vẫn cố chấp ngước đầu, hít mũi một cái: “Anh là của em ư?”

“Rõ em mới là của anh! Em cứ việc làm tó của em, nếu còn dám trốn thì anh cắt ngay mấy cái chân tó đấy.” Tống Nghệ Thiên tức giận đáp, còn nhéo núm vú Chung Tiểu Nhạc.

Chung Tiểu Nhạc nín khóc, sau đó tiếp tục ôm sát Tống Nghệ Thiên, khẽ nói: “Xin lỗi Nghệ Thiên ca, em không dám khóc nữa đâu.”

Tống Nghệ Thiên không hiểu mô tê gì hết: “Tôi không cho cậu khóc hồi nào?”

Trước đây thật lâu, Chung Tiểu Nhạc vui vẻ trong lòng mà thở dài.

Cậu lặng lẽ thò tay mò lấy tính khí của mình và Tống Nghệ Thiên, sau đó cọ hai cái với nau, cúi đầu hôn lên hai viên thịt nhỏ xinh trên ngực anh: “Nghệ Thiên ca, để em hầu hạ anh được không?”

Tống Nghệ Thiên thở hổn hển, cảm thụ được tính khí của mình từ từ trướng lên, trong lòng có chút ý loạn tình mê, một tay chống lên đùi Chung Tiểu Nhạc, một tay đặt lên vai cậu, ừ trong cổ họng một tiếng, xem như đã đồng ý.

Tống Nghệ Thiên hiếm thấy mới thuận theo một lần, Chung Tiểu Nhạc cả người nóng rần, cơ thể đau nhức nhưng trong lòng vui vẻ, tay lại làm trò *** ô.

Hai người mới cọ với nhau được phân nửa, tay Chung Tiểu Nhạc lại lén trượt vào khe mông Tống Nghệ Thiên.

Tống Nghệ Thiên gương mắt đầy thâm ý nhìn cậu, Chung Tiểu Nhạc sợ hãi vội rút tay laij.

“Dùng cái này.” Tống Nghệ Thiên khom lưng lấy trong góc phòng tắm ra một cái dầu bôi trơn, lười nhác nhìn Chung Tiểu Nhạc: “Tối đa hai chai, còn nhớ lần trước tôi dạy không?”

Chung Tiểu Nhạc hệt như con chó pug trung thành, liều mạng gật đầu, cầm lấy chai dầu bôi trơn, tay kích động tới nỗi run như cầy sấy.

Nhà Chung Tiểu Nhạc có nhiều nhất là dầu bôi trơn, mỗi phòng giấu ít nhất từ 8 tới 10 chai. Chung tiểu sắc lang rõ ràng bụng dạ khó lường, chẳng qua Tống Nghệ Thiên lâu nay không thấy. Song tối nay thực sự đã có chút tác dụng.