Edit: Phong Lữ

Đổng Thiên tuy đã cãi vã rồi rời khỏi nhà nhưng dù gì cũng là một thằng con ông cháu cha, lớn lên trong nhung lụa, mấy chuyện như đánh nhau đã dừng lại ở thời kì phản nghịch. Hắn rất biết thương thân, sợ đau hơn người thường nhiều, ngay cả khi come out, cha hắn giơ cái ghế định đập hắn thì chân hắn như được bôi mỡ, chuồn nhanh vô cùng, thật không để cha chạm tới một cọng lông của mình.

Giờ đây cùng Chung Tiểu Nhạc làm việc tốt anh hùng cứu mỹ nhân, Đổng Thiên đã trúng mấy cú đấm lại thêm vài cú đá, trên áo quần còn dính đống dấu giày, giờ thấy có một cảnh sát nhân dân tới thì lập tức nổi lên cảm giác muốn dựa dẫm, còn có chút ngang ngược, như chim non mà ôm đùi người ta không buông.

Đổng Thiên thấy đối phương định tránh mình ra, đầu chợt hoang mang choáng váng, siết chặt tay rồi ngẩn đầu đáng thương nói lộn xộn: “Cảnh sát à, anh xem, tôi rõ ràng chưa từng bất tuân luật pháp, là người công dân thành thị tốt tuân thủ pháp luật, nay lại bị kẻ xấu ăn hiếp mà anh lại không quản? Đừng nói tới tôi, bạn tôi cũng bị————Fuck! Chung Tiểu Nhạc!”

Đổng Thiên quay đầu thì vừa thấy Chung Tiểu Nhạc bị một kẻ dùng gậy nện vào đùi, trong lòng kinh hoảng, vội nới lỏng tay đứng lên, lôi kéo tay tuần cảnh chạy vào trong hẻm, miệng la lớn: “Đồ khốn! Cảnh sát tới rồi đây! Cảnh sát tới! Cảnh sát cảnh sát đây! Bọn mày còn không mau dừng tay! Đập chết bọn mày giờ!”

Bên cạnh có một đại thần như thế, Đổng Thiên trong lòng có can đảm hơn, gào thét cực kì oai phong hào hùng.

Hắn cũng không để ý tới người cảnh sát bị hắn lôi kéo, sau khi nhìn rõ mặt Đổng Thiên thì biểu tình không gợn sóng không sợ hãi đã trở thành vẻ khiếp hãi, lại đang bị Đổng Thiên lôi kéo nên trông cực kì phức tạp.

Đổng Thiên thấy Chung Tiểu Nhạc té trên mặt đất còn muốn đứng lên, còn Tống Nghệ Thiên thì vừa bị đập đầu, có một đường máu từ trán chảy xuống. Giờ so với lúc cảnh sát chưa tới thì đã có hai tên lưu manh không cử động được nữa lọt lưới và một tên khác đang cố trở mình như Tống Nghệ Thiên, chỉ còn lại hai tên lưu manh say xỉn đang đứng ở kia có ý đồ ra tay.

Đổng Thiên một mình bước tới đưa Chung Tiểu Nhạc ra khỏi vùng chiến, sau đó thì cậu cảnh sát lao vào quần ẩu ba người với hai tên kia. Do hai tên lưu manh vẻ ngoài rất nổi bật, cả người còn bốc lên mùi rượu nồng nặc nên cho dù ở dưới bóng đàn mờ cũ kĩ cũng không lo đánh trật

Thân thủ của cậu cảnh sát kia vô cùng gọn gàng linh hoat, rất chuyên nghiệp, vừa giống đánh bừa vừa giống như Muay thái lại vừa như là đệ tử Stallone chân truyền. Cái mũ cảnh quan của cậu ấy rơi xuống đất, theo ánh đèn vàng mờ, Đổng Thiên chỉ thấy một khuôn mặt trắng nõn, phải nói là rất đẹp. Tóc bị gió thổi lên lộ ra đường chân mày và đôi mắt đẹp tựa trong tranh, đôi môi mím thành một đường, ánh mắt sắc như dao, tay cầm cảnh côn, uy phong tột đỉnh, từng côn từng côn đánh vào người kẻ xấu hệt như một kiếm khách trong truyện kiếm hiệp.

Đổng Thiên hai tay ôm tim, ngốc ngốc nhìn cảnh sát nhanh gọn giải quyết hai tên lưu manh, chờ xong xuôi hết thảy thì hắn cảm thấy mình cũng như vừa bị giải quyết luôn rồi.

Đổng Thiên đưa tay lượm cái nón trên đất lên, phủi phủi bụi dính trên đấy rồi đưa cho đối phương, hơi si ngốc nói: “Tôi là Đổng Thiên, còn anh tên gì?”

Cảnh sát nhận cái nốn, lạnh nhạt nhìn hắn: “Lục Cảnh Hoa, tôi là tuần cảnh phụ trách an ninh khu vực này, lúc nãy vừa nhận được điện thoại báo nguy.”

Lúc này hai nữ sinh lúc nãy trốn được cũng chạy tới, một người thấy vết máu trên đầu Tống Nghệ Thiên thì kinh hãi la lên: “Thầy Tống! Thầy có cần tới bệnh viện không?!”

Người kia thì chạy tới đỡ Chung Tiểu Nhạc còn đang ngã trên đường, không kêu rên một tiếng lên, quýnh tới độ chảy nước mắt, lắp bắp nói: “Cảm ơn các anh, thật, thật có lỗi với mọi người, chúng em cảm ơn nhiều lắm…”

Tống Nghệ Thiên loạng choạng đứng lên, thở dài, quay lại với cô nữ sinh đang bị dọa kia, giọng cố gắng diu dàng hết mức nói: “Không sao, cảm ơn các em đã báo cảnh sát, các em về nhà sớm đi.”

Nói rồi, anh cau mày ngồi xổm xuống, kéo Chung Tiểu Nhạc đang đổ đầy mồ hôi lạnh lên lưng cõng, vết máu trên mặt khiến anh bây giờ có vẻ rất hung dữ. Anh nói với Lục Cảnh Hoa: “Muốn hỏi gì thì tìm tên kia, bạn tôi hình như gãy xương rồi, tôi phải đưa cậu ấy tới bệnh viện.”

Đổng Thiên cũng vội gật đầu không ngừng, thấy bộ dạng Chung Tiểu Nhạc như vậy trong lòng cũng rất run.

Lục Cảnh Hoa thấy tình cảnh của Chung Tiểu Nhạc không ổn lắm, với lại Tống Nghệ Thiên hình như cũng bị thương không nhẹ, chỉ có tình trạng của Đổng Thiên là không tệ lắm, còn khỏe mạnh, chỉ có hai vết bầm trên mặt thôi. Cậu cũng dứt khoát gật đầu: “Ra khỏi hẻm, ngoẹo trái đi chừng 200m, tới bên phải khúc cua có một bệnh viện.” sau đó quay lại nghiêm túc nói với Đổng Thiên: “Mời anh theo tôi về lấy khẩu cung, dù sao vụ này cũng chỉ là ẩu đả với bọn xấu, cũng không làm mất nhiều thời gian của anh.”

Nói xong lại dùng bộ đàm gọi người tới giúp, khiêng mấy thằng lưu manh đang nằm hôn mê không rõ vì say xỉn hay bị ngất về.

—-oo00oo—-

Tống Nghệ Thiên cõng tên biến thái này thoạt nhìn cao gầy như cây gậy nhưng dầu gì cũng là một thằng đàn ông cao ngang ngửa mình, mình lại vừa trải qua 1 trận khổ chiến, gân cốt cả người đau nhức, thân hình lung lay, có vẻ lực bất tòng tâm.

Hai người không hề để ý rằng người đi đường xung quanh đang lén nhìn họ. Chung Tiểu Nhạc mặt mũi bầm dập, kính cũng không còn, tầm nhìn mờ mờ như ẩn trong sương mịt mù, cậu ghé vào lưng Tống Nghệ Thiên nhẹ nhàng nói: “Nghệ Thiên ca, em không đau, bỏ em xuống để em tự đi.”

“Cậu đi được cái beep, không cần cái chân này nữa à? Không cần thì để tôi chặt luôn cho, đỡ mệt cậu!”

“Em có thể nhảy lò cò một chân mà, chân trái không gãy.”

“Câm miệng, có tin ông đây đánh cậu bất tỉnh liền không, đỡ tốn tiền thuốc gây mê luôn.”

“….Tiền thuốc của em em sẽ trả, của anh em cũng trả.”

“Câm miệng.”

Chung Tiểu Nhạc ngửi thấy mùi máu lẫn mùi mồ hôi, cậu có thể cảm nhận được lưng Tống Nghệ Thiên đã bị mồ hôi thấm ướt hết, cũng cảm nhận được thân thể Tống Nghệ Thiên đang run rẩy nhưng hai tay vẫn giữ chắc thân cậu, vững vàng mạnh mẽ khiến người khác an tâm.

Hai ba trăm mét cũng không xa nhưng do phải cõng thêm Chung Tiểu Nhạc nên phải đi tận hồi lâu mới tới. Tống Nghệ Thiên đi lấy số cho cả hai người, bệnh viện lúc này chỉ còn khoa cấp cứu còn mở, tới khi Tống Nghệ Thiên nhẹ nhàng thả Chung Tiểu Nhạc xuống ghé đằng sau thì hai tay anh đã mỏi nhừ, run rẩy không thôi.

Tống Nghệ Thiên chỉ bị thương ngoài da, đầu bị rách da chút, cũng không cần phải khâu vết thương nhưng mấy mảng bầm tím trên người trông rất ghê, khóe miệng cũng rách một đường.

Chung Tiểu Nhạc còn thảm hơn anh, cả người đầy vết bầm tím phủ kín cả mặt. Chân tuy không gãy nhưng đúng như anh đoán trước là cũng bị gãy phân nửa, nứt xương cấp độ thấp, phải tĩnh dưỡng cả tháng, nhưng muốn hoạt động lại được thì phải hơn trăm ngày, muốn hết hẳn thì còn phải lâu hơn nữa.

Khi biết kết quả khám rồi, Chung Tiểu Nhạc thầm vui trong bụng, may mà lúc đó mình đỡ một gậy đó cho Tống Nghệ Thiên. Tống Nghệ Thiên là giáo viên thể dục trong khi mình chỉ là một tên trạch làm việc ở nhà, nghĩ sao cũng thấy chân Tống Nghệ Thiên có giá hơn mình nhiều.

Chung Tiểu Nhạc mở miệng: “Bác sĩ à, ông giúp anh ấy xử lí vết thương trước đi, tôi không vội.”

“Bác sĩ, ông đừng để ý tới cậu ta, đầu óc cậu ta có bệnh.” Tống Nghệ Thiên hừ lạnh.

“Tôi là bạn trai anh ấy, tôi nói nghiêm túc đó.”

“Bố đây cũng là cha cậu đấy!” Tống Nghệ Thiên tức giận đạp ghế Chung Tiểu Nhạc một cú.

Bác sĩ bình tĩnh nâng mắt kính mình, nói: “Hai người đừng tranh giành nữa. Các người cùng được xử lí một lúc, không phân trước sau, hoàn toàn không phân biệt đối xử với ai hết.”

Vết máu và bụi trên mặt Tống Nghệ Thiên cũng được xử lí sạch sẽ, trán anh dán băng gạt trắng, còn phải vén áo may ô đen lên cho y tá thoa rượu tiêu bầm. Anh vốn có vẻ ngoài anh tuấn gây ấn tượng khó phai với những ai đã gặp qua, giờ còn vén áo để lộ cơ ngực cơ bụng căng bóng, cả người toát ra Pheromone thu hút mấy cô hộ sĩ trẻ đằng kia nhìn lén.

Chân phải Chung Tiểu Nhạc phải đặt bên bàn chỉnh hình. Lúc này mặt mũi cậu bầm dập hoàn toàn biến dạng, ngoài Tống Nghệ Thiên ra thì chả ai thèm nhìn trộm cậu, mắt kính cũng bị đạp vỡ. Chung Tiểu Nhạc đang nhìn chằm chằm đường nét thân hình mờ mờ trước mặt, cố gắng tập trung nhìn rõ chút. Ánh mắt cậu vô cùng nóng bỏng như sợ người ngoài không biết cậu là gay.

Xử lí vết thương xong, thương tích do bị đánh của hai người cũng không còn vấn đề gì nữa. Chung Tiểu Nhạc còn cần chườm một túi nước giảm nhiệt, vì phải chườm trong 1h nên bọn họ đều phải ngồi yên trên ghế chờ. Tống Nghệ Thiên nghĩ việc này cũng tại anh mà ra dù Chung Tiểu Nhạc là tự mình hấp tấp tìm đòn, vì vậy sau đó anh lẳng lặng thanh toán tiền thuốc của cả hai.

Chân phải Chung Tiểu Nhạc bị bó bột giống như một cái bánh chưng. Tống Nghệ Thiên mở một ít thuốc vừa đem về ra, còn rót thêm một ly nước ấm đưa cho Chung Tiểu Nhạc, ngồi bên cạnh cậu nhưng không nói gì.

“Nghệ Thiên ca.” Chung Tiểu Nhạc đã mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Anh giận ư?”

“Lần sau đừng có xông lên như thế, đã không đánh được còn hại thêm phiền!” giọng Tống Nghệ Thiên buồn buồn truyền đến.

“Ừ, xin lỗi…”

“Cấm đứng yên chịu đòn như thế, chưa thấy ai thèm ăn đòn như cậu!”

“Ừ, xin lỗi.”

“Cậu sau này đừng để ý tôi, tự lo cho mình đi. Mẹ nó, nếu cậu bị tàn phế chẳng phải hại tôi áy náy lương tâm cả đời sao!”

“Ừ, xin lỗi.”

Tống Nghệ Thiên lạnh lùng trừng Chung Tiểu Nhạc một cái: “Cậu nói cái gì khác coi.”

Chung Tiểu Nhạc suy tư một chốc rồi quay mặt đối diện Tống Nghệ Thiên, trong mắt cậu gương mặt anh có hơi mơ hồ, chân thành nói: “Nhưng em vẫn sẽ cản đòn cho anh, đấm đá gậy gộc dao diếc gì cũng đỡ cho anh hết.”

Tống Nghệ Thiên tức giận mắng cậu: “Biến thái, cậu bị ngốc hả!”

“Ừ, em ngốc.”

“Biến thái!”

“Đúng đúng, em biến thái.”

“Đồ đầu óc bị lừa đá!”

“Đúng vậy, haiz.” Chung Tiểu Nhạc nhẹ nhàng thở dài, sau đó cười với Tống Nghệ Thiên: “Nhưng em chính là thích anh, đầu óc bị hỏng cũng thích anh. Nghệ Thiên ca, em trị không được rồi.”

Tống Nghệ Thiên hít sâu mấy hơi, mạnh mẽ ôm cổ Chung Tiểu Nhạc ngực áp sát ngực cậu, dường như tần số nhịp tim cũng chồng nên nhau.

“Vậy khỏi trị, biến thái nếu cậu vẫn tệ hại như thế thì tôi sẽ cùng tệ hại với cậu.”

Nhược công tu dưỡng-30