“Theo tôi”, một lát sau, Diệp Đan Quỳnh tỉnh táo lại, kéo Lưu Phong phi thẳng tới phòng thí nghiệm.
Tôn Khánh Niên quả nhiên vô cùng điên rồ trong việc nghiên cứu mỹ phẩm. Ông ta nhanh chóng đi vào phòng thí nghiệm, thậm chí khi Diệp Đan Quỳnh đến ông ta cũng không buồn ngước lên nhìn. "Anh, anh thật sự hiểu về mỹ phẩm sao?" Diệp Đan Quỳnh nhìn Tôn Khánh Niên giờ trông như nhà bác học điên, sau đó lại nghỉ hoặc nhìn Lưu Phong. "Cô đoán xem?" Lưu Phong hỏi ngược lại. Sau khi ngửi thấy mùi thảo dược trên người Tôn Khánh Niên, Lưu Phong lập tức hiểu được bài thuốc quý giá mà họ đang nói đến là gì. Đó không phải là loại thuốc mà ông lão kỳ lạ nói có thể giúp khôi phục sắc đẹp sao? Ông ta từng nói rằng ông đã đưa phương thuốc này cho người phụ nữ của mình. Vì vậy, công thức của loại kem làm đẹp này có lẽ đã rơi vào tay Diệp Khuynh Thành, và sau ngần ấy năm, công thức này vẫn thiếu một thành phần. Tôn Khánh Niên cực kỳ có hứng thú với phương thuốc này, khi nhìn thấy nó ông ta mới nhận lời mời của Diệp Đan Quỳnh. "Đừng đứng đó ra vẻ nữa người ơi". Diệp Đan Quỳnh nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Lưu Phong, không khỏi hừ một tiếng: “Tôi nghĩ anh chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi”. "Hừ, lúc mẹ đưa cho tôi công thức này, bà đã nói với tôi rằng trên thế giới này chỉ có một người biết được công thức hoàn chỉnh. Đừng nói người đó là anh nhé”. "Không sai". Hiện tại ông lão kỳ lạ đã chết, Diệp Khuynh Thành mặc dù giỏi dịch dung, nhưng hiển nhiên không tinh thông Đông y, nếu không bà cũng sẽ không cho Diệp Đan Quỳnh một công thức dang dở như vậy. Hiện tại ông lão kỳ lạ đã chết, Diệp Khuynh Thành mặc dù giỏi dịch dung, nhưng hiển nhiên không tinh thông Đông y, nếu không bà cũng sẽ không cho Diệp Đan Quỳnh một công thức dang dở như vậy. Nếu đúng như vậy thì chẳng phải trên thế giới chỉ có anh biết công thức hoàn chỉnh này sao? "Còn bốc phét?" Diệp Đan Quỳnh đương nhiên không tin. "Ôi trời ơi! Nó thành công rồi! Haha, thành công rồi!" Lúc này, Tôn Khánh Niên đột nhiên hét lên: "Giám đốc Diệp, thành công rồi, mỹ phẩm thành công rồi!" Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé Trong lúc hét lên, Tôn Khánh Niên nhìn thấy Lưu Phong, ông ta liền vội vàng chạy tới trước mặt Lưu Phong, quỳ xuống: "Đại sư, xin nhận của đồ đệ một lạy". "Ông đang làm gì thế!" Lưu Phong tiến lên muốn kéo Tôn Khánh Niên đứng dậy, nhưng ông ta không chịu: "Sư phụ, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ. Nếu cậu không nhận tôi làm đồ đệ, tôi sẽ không đứng dậy”. Hóa ra là một kẻ mặt dày. "Vậy thì ông cứ quỳ đi”. Lưu Phong buông tay ông ta ra, quay người rời đi: “Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi nói chuyện với mấy người bảo vệ đây”. "???" Tôn Khánh Niên ngơ ngác. Tại sao mọi hành động của cậu trai trẻ này đều khó lường như vậy? Ông ta nhanh chóng đứng dậy và hét lớn: "Sư phụ, tôi thực sự tâm phục khẩu phục rồi, xin hãy chấp nhận tôi". "Thu nhận đệ tử cái gì cơ chử? Chẳng qua chỉ là phương thuốc xoàng mà thôi". Lưu Phong nói: “Từ nay về sau, ông chỉ cần bảo vệ công thức này độc quyền cho tập đoàn Đan Quỳnh là được". "Chắc chắn, chắc chắn. Nếu người khác muốn lấy công thức, dù có đánh chết tôi cũng không nói cho họ biết". Tôn Khánh Niên liên tục gật đầu, thấy Lưu Phong không hề có ý muốn thu nhận mình làm đệ tử, ông ta liếc nhìn Diệp Đan Quỳnh: "Đại sư, không biết cậu và giám đốc Diệp có quan hệ gì?" "Không có quan hệ gì cả", Diệp Đan Quỳnh nói ngay. Tôn Khánh Niên thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt ranh mãnh nói: "Được, đại sư tuổi trẻ tài cao như vậy, tôi có một đứa cháu gái..." "Tôn tiên sinh, Lưu Phong còn có việc phải làm, ông đi làm việc của mình đi", Diệp Đan Quỳnh đương nhiên thừa biết Tôn Khánh Niên có ý gì. Cô cắt ngang lời ông ta, đẩy Lưu Phong ra ngoài. Tôn Khánh Niên gãi đầu: "Tôi thật sự có cháu gái! Làm sao vậy? Tôi có cháu gái là sai sao?”