Tôn Khánh Niên nói liền một mạch, tức đến nỗi chòm râu dê vểnh hết cả lên.
Diệp Đan Quỳnh cũng cau mày lại: "Không sai, Tôn tiên sinh là bậc tiền bối kỳ cựu trong làng nghiên cứu mỹ phẩm, vậy mà anh lại nói ông ấy không hiểu về mỹ phẩm. Được, vậy anh nói xem, anh thì hiểu sao?" Lưu Phong hít sâu một hơi: "Đương quy, nhân sâm, bạch chỉ, hoa cúc,..." Đoàng! Khi Lưu Phong đọc vanh vách các thành phần bào chế, trong đầu Tôn Khánh Niên như thể có tiếng sét giữa trời quang. Ông ta trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: "Cậu, sao cậu biết được?" "Hứ, trên người ông có mùi mấy loại dược liệu này", Lưu Phong thản nhiên đáp. "Không thể nào!", Tôn Khánh Niên giơ tay lên, khit mũi hít lấy hít để nhưng vẫn chẳng ngửi thấy mùi gì. Lưu Phong nói tiếp: "Ông không ngửi thấy không có nghĩa là tôi không ngửi thấy. Cho nên tôi mới nói ông không hiểu về mỹ phẩm đó'. "Ông Tôn, dù ông có là một trong những người giỏi nhất trong lĩnh vực mỹ phẩm thì ông cũng chỉ coi mỹ phẩm là một phần của cái đẹp mà không hiểu được bản chất của nó'. Tôn Khánh Niên sắc mặt có chút thay đổi. Nhưng ông ta vẫn cố chấp nói: "Bản chất? Hừ, cho dù cậu có thể đoán ra dược liệu mà tôi dùng thì đã sao? Cậu thử nói tôi nghe xem, bản chất của mỹ phẩm là gì". “Đông y”, Lưu Phong thản nhiên phun ra hai chữ. Tôn Khánh Niên đồng tử co rút, hỏi lại: Đông y?" "Đúng vậy, trong Đông y, mỹ phẩm thực chất chỉ là một loại thuốc bôi ngoài để cải thiện làn da, cho nên cốt lõi của mỹ phẩm vẫn là Đông y". "Cậu..." Tôn Khánh Niên chợt bừng tỉnh, lẩm bẩm nói: "Đông y, Đông y, đúng vậy!" "Tôi nghiên cứu mỹ phẩm nhiều năm như vậy, nhưng tôi chỉ coi mỹ phẩm là mỹ phẩm mà chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này". Nói xong, Tôn Khánh Niên nhìn chằm chằm Lưu Phong, vân có chút không phục: "Cho dù cậu có nói thế nào đi nữa thì cũng không ai có thể làm lung lay địa vị của tôi trong giới mỹ phẩm. "Hừ, nếu cậu đã lợi hại như vậy thì thử nói cho tôi biết làm thế nào để tăng hiệu quả làm đẹp lên đi". Lưu Phong hơi nhếch khóe miệng, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại hồi tưởng: “Mùi hương trên người ông chứng †ỏ, nếu tôi đoán không lầm thì ông đang nghiên cứu một loại kem dưỡng da". "Loại kem dưỡng này có thể làm cho làn da đàn hồi hơn, thậm chí trẻ trung và căng mướt hơn”. “Cũng không ngoa khi nói rằng nếu thoa loại kem dưỡng này sẽ trẻ ra ít nhất chục tuổi”. “Nếu sử dụng nó trong một thời gian dài, việc trông trẻ hơn hai mươi tuổi sẽ không thành vấn đề". Không sai một chữ! Tôn Khánh Niên vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Diệp Đan Quỳnh cũng há hốc miệng, nhìn chằm chằm Lưu Phong như quái vật. Một lát sau, Diệp Đan Quỳnh tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, cảnh giác hét lên: "Lưu Phong, có phải anh trộm bí mật của công ty chúng tôi không?" “Trộm?” Lưu Phong khinh thường nói: “Cái công thức xoàng chưa hoàn thiện đó tôi thèm vào đi trộm. "Làm sao anh biết là công thức chưa hoàn thiện?" Diệp Đan Quỳnh càng ngày càng cảm thấy Lưu Phong này đến tập đoàn Đan Quỳnh là do có mục đích khác. "Xin đấy, chính các người vừa nói xong còn gì" Lưu Phong trầm giọng nói: "Công thức kia còn thiếu một loại dược liệu, tên là ngọc trúc". "Ngọc trúc?" Tôn Khánh Niên như bị điện giật, vỗ đầu một cái, hô lên: "Ngọc trúc, trời ơi, ngọc trúc, tôi hiểu rồi, là ngọc trúc! Đại sư, đại sư!” Vừa nói, Tôn Khánh Niên vừa nắm chặt tay Lưu Phong, suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt anh, nhưng ông ta bị Lưu Phong tóm lấy: "Ông đang làm gì vậy?" "Đệ tử ngu dốt, đệ tử ngu dốt! Ha ha, tôi đã nghĩ ra rồi. Thí nghiệm lâu như vậy, thứ duy nhất còn thiếu chính là ngọc trúc". Tôn Khánh Niên mặt đỏ bừng hưng phấn, nói với Diệp Đan Quỳnh: "Giám đốc Diệp, công thức này chỉ thiếu ngọc trúc. Sau khi thêm ngọc trúc vào, nhất định có thể đạt được tác dụng thần kỳ".