CHƯƠNG 16

«Sao trước kia ta không nhận ra ngươi lại thích

làm mấy chuyện ‘không da không mặt mũi’ vậy chứ.»

.

Gắn bó tương giao, hơi thở cũng dần thu hẹp.

Dung Lạc trợn mắt ngày càng tròn kéo theo nhịp tim ngày càng rộn rã.

Nếu lúc đầu chỉ nhẹ nhàng êm dịu, mềm mại trơn tru, đến sau thì càng lúc càng triền miên như thủy triều sô sóng muốn nuốt gọn cả con người.

Trong sân bỗng dưng vang tiếng mèo kêu lanh lảnh, bấy giờ Dung Lạc mới hoàn hồn, lập tức đẩy Mộ Phù Sanh đang dán sát trên người mình ra.

Y vất vả bình ổn lại nhịp thở, phì phò một lúc mới mở miệng: “Ngươi, ngươi làm gì thế hả?”

Mộ Phù Sanh nhìn y nhẹ cười, hết mực nghiêm túc trả lời: “Ta biểu đạt tâm ý.”

Dung Lạc nghe mà sững người, tim hốt nhiên đập mạnh, mặt cũng bất giác đỏ bừng, y cuống cuồng mắng: “Nói hươu nói vượn!”

Mộ Phù Sanh bình tĩnh đáp: “Ta chưa từng nói hươn nói vượn với ngươi bao giờ.”

Trăng đêm nay tròn vành vạnh, ánh trăng cũng sáng ngời.

Trong khoảng sân con vắng vẻ, có hoa mai rơi rụng giữa không trung, phát tán hương thơm trong trẻo thoảng trong không khí.

Dưới tàng cây có hai bóng người đang đứng, tinh tế nhìn mới thấy bức tranh ấy đẹp làm sao.

Tâm tư Dung Lạc lại rối bời: “Nhưng, nhưng mà… như thế là sai rồi.”

Mộ Phù Sanh hỏi lại: “Sai ở đâu?”

Dung Lạc chả biết trả lời ra sao, ánh mắt lại dao động.

Mộ Phù Sanh nói: “Tiểu Lạc, ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng có một số việc vốn không phân rõ đúng sai, ngươi phải học cách tiếp thu, học cách thích ứng.”

Nhất thời Dung Lạc không biết phải nói tiếp thế nào, lòng dạ lại hoảng loạn, sau cùng không chịu nổi bầu không khí xấu hổ ấy mà vội vã bỏ lại một câu: “Ta về ngủ đây.” – rồi xoay người rảo bước chạy.

Ai ngờ đâu tinh thần hoảng hốt, đi qua hành lang không để ý cầu thang, hẫng bước khiến cả người lảo đảo đổ về phía trước, chút nữa thì té ngã.

Mộ Phù Sanh vội vàng tiến lên, nhắc nhở: “Cẩn thận!”

Dung Lạc luống cuống bám được một bên hành lang, cổ quái ngoái đầu lại nhìn Mộ Phù Sanh, sau mới vội vàng chạy.

Mộ Phù Sanh nhìn theo bóng lưng đang cuống cuồng chạy kia, nhíu mày, bỗng lẩm bẩm tự hỏi: “Mèo con ở đâu kêu vậy nhỉ?”

**

Sau tối đó, Dung Lạc càng né Mộ Phù Sanh hơn.

Thời gian thấm thót thoi đưa.

Chớp mắt đã tới giao thừa.

Rốt cuộc cũng tới ngày Dung Lạc phải theo Mộ Phù Sanh về Mộ gia ăn mừng năm mới.

Tối trước ngày khởi hành, vừa nghĩ tới chuyện phải đối mặt với Mộ Phù Sanh là Dung Lạc lại trằn trọc không yên, cả đêm lăn qua lộn lại làm sáng hôm sau vành mắt y đen thùi cộng với buổi thức giấc sớm hiếm thấy.

Vừa ra khỏi phòng đã thấy A Thải và Từ Tịch Diễn đang tất bật dọn dẹp đồ.

Trước cửa phòng hai đứa bầy la liệt thập cẩm các thứ muôn màu vạn trạng, trông như thể vừa xảy ra một trận chiến kịch liệt vậy.

Vì vóc dáng nhỏ thó lại muốn mang nhiều đồ về nhà, A Thải ôm trọn chúng một lượt mà đi làm cả người nó lảo đảo, ngay cả bước chân cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, đồ đạc cứ từng thứ từng thứ rơi rớt.

Từ Tịch Diễn thấy nó mang mà cũng vất vả quá thể, thế là cậu đành bước từng bước theo chân nó, giúp nó nhặt từng món đồ bị rơi.

Tiếc rằng có làm vậy cũng vô dụng, đồ trên tay A Thải rơi rớt càng nhiều, càng rơi lại càng khoa trương, nếu ban đầu chỉ có thư tịch, giấy bút, nghiêm mực… thì về sau thậm chí cả áo lót, quần con cũng không ngừng đỗ lại trên đường.

Nhất thời Từ Tịch Diễn chạy theo nhặt không xuể, rốt cuộc cũng nổi khùng quát tháo: “A Thải, ngươi có thể buộc chặt ngay cái bao đồ của ngươi lại không hả, cứ vừa đi vừa rơi thế này, chờ tới khi đi đến cổng cũng rơi hết cả rồi.”

A Thải bất mãn quay lại lườm Từ Tịch Diễn: “Nhiều đồ như vậy, lại đều vuông vức góc cạnh, làm sao mà buộc vào được, ngươi có bản lĩnh thì lại đây buộc thử xem!”

Từ Tịch Diễn “xuy” một tiếng: “Chỉ giỏi trốn tránh trách nhiệm.”

A Thải nổi giận, hắng cổ cãi: “Muốn chê thì cứ nói thẳng, ai cần ngươi hỗ trợ.”

Từ Tịch Diễn giơ tay bóp trán: “Ngươi bình tĩnh, không phải ta có ý đó, ngươi có thể đừng suốt ngày không hài lòng là lại gào lên với ta vậy không.”

A Thải “Hừ” một tiếng: “Cũng chả biết là ai động ai trước, lại còn chọn mấy câu vô nghĩa nhằm vào ta.”

“Ngươi…”

Thấy hai người lại bắt đầu ầm ĩ, Dung Lạc vội chạy ra khuyên can: “Đừng cãi nhau nữa, tết nhất đến nơi rồi, đại cát đại lợi.”

Hai người đang trong cơn nóng nảy, nghe thấy bên cạnh có người xen vào thì nhất nhất quay đầu gào lên: “Can gì tới ngươi!”

Dung Lạc sững người.

Bấy giờ hai người mới phát hiện có người vô tội bị lạc đạn, Từ Tịch Diễn vội vội vàng vàng xin lỗi y: “A a, Dung Lạc, ngại quá, sáng ra hỏa khí có phần thịnh, ngươi đừng để ý.”

Dung Lạc cười theo: “Không sao, các ngươi có cần ta hỗ trợ gì không?”

A Thải cùng Từ Tịch Diễn đột nhiên chăm chăm nhìn y, mặt ai nấy đều có vẻ ngẩn ngơ.

Dung Lạc thấy vẻ mặt kỳ quặc của hai người thì mù mịt không hiểu, còn tưởng rằng sớm nay dậy chưa rửa mặt, vội vã túm tay áo lên lau lau: “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” – Từ Tịch Diễn ha ha cười gượng.

Vẫn là A thải mau mồm mau miệng hơn, nó vươn tay ra cấp tốc mà nhéo nhéo mặt Dung Lạc, cười hì hì: “Dung Lạc à, lần đầu tiên ta thấy ngươi cười đấy, trông khả ái lắm.”

Dung Lạc nghe xong lập tức nhíu mày, từ sau khi tự thân bó tóc, lần đầu tiên y mới nghe thấy có người lại dùng một từ cho nữ nhi để miêu tả về mình, có thế nào cũng thấy… không thể tiếp thụ cho nổi.

A Thải thu tay về, lại như chưa thỏa mãn mà cảm thán một câu: “Ôi ơi, da mặt Dung Lạc thoải mái thiệt, mềm mềm y như đậu hũ ấy.”

“Thật không?” – lòng hiếu kỳ của Từ Tịch Diễn cũng bị câu ra, quay đầu chăm chú nhìn mặt Dung Lạc.

Nhất thời mặt mày Dung Lạc nhăn nhó vặn vẹo hết cả.

A Thải chả quan tâm sắc mặt người khác, tay lại giơ lên muốn nhéo mấy cái nữa, mà bị Từ Tịch Diễn nhanh tay bắt lại: “Được rồi được rồi, nhéo cũng nhéo rồi, giờ mau cùng ta trở lại thu dọn đồ.”

A Thải khó hiểu nhìn Từ Tịch Diễn: “Hôm nay làm sao mà ngươi cứ thích đối nghịch với ta thế hở?”

Từ Tịch Diễn nháy mắt ra hiệu cho nó, tay cũng đẩy vội: “Bảo ngươi đi thu đồ thì đi thu đồ, còn chần chừ đứng đây làm gì, mai có muốn về nhà không?”

A Thải mờ mịt nhìn theo ánh mắt Từ Tịch Diễn, khóe mắt thoáng thấy bóng người nào đó, nó lập tức ôm chặt đồ chạy mất dép, không dám nói thêm câu nào nữa.

Thấy hai người sắp đi, Dung Lạc lại hỏi: “Có cần ta hỗ trợ không?”

Cả hai đồng loạt lắc đầu nguây nguẩy: “Không cần không cần.”

Dung Lạc khó hiểu nhìn theo, một lúc sau quay đầu lại mới thấy Mộ Phù Sanh đã đứng phía sau nhìn y từ lúc nào, lòng hốt hoảng, đang muốn chạy phòng trốn.

Đáng tiếc Mộ Phù Sanh đã lên tiếng gọi y: “Tiểu Lạc.”

Dung Lạc đành kiên trì chôn chân tại chỗ.

Mộ Phù Sanh từ tốn đi tới, hỏi: “Đã thu hết đồ đạc chưa?”

“Xong cả rồi.” – vốn cũng có gì cần thu dọn đâu.

Mộ Phù Sanh gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”

**

Mộ gia ở thành nam, đi xe ngựa hơn một canh giờ là tới.

Chiếc xe lắc lư, hai người ngồi trong xe, dọc đường yên tĩnh không người nói.

Dung Lạc nghiêng người dựa vào vách xe, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, trông như đang ngắm cảnh trí bên ngoài, song, đầu óc lại đang lơ lửng tận đẩu tận đâu.

Mộ Phù Sanh ngồi đối diện y, thấy dáng vẻ ấy, lòng liền minh bạch: “Tối qua không ngủ ngon à?”

Lời này chọc đúng chỗ đau của Dung Lạc, y ngẩn cả người, sau mới lắc đầu: “Đâu có.”

Mộ Phù Sanh tỉ mỉ quan sát nét mặt y, mi tâm tùy thời nhíu chặt: “Còn bảo không, chẳng lẽ hai con mắt đen thùi kia là do hun bếp mà ra hả?”

Dung Lạc lập tức giơ tay sờ mắt mình.

Mộ Phù Sanh dịch người lui vào một bên, vỗ chỗ trống bên cạnh: “Ngươi ngồi lại đây.”

“Không, không được.” – Dung Lạc vô ý thức cự tuyệt ngay.

Mộ Phù Sanh im lặng nhìn y một hồi lâu, rồi đột nhiên nhỏm dậy ngồi sang bên cạnh y.

Dung Lạc giật thót.

Hai ngày nay, chỉ cần Mộ Phù Sanh tới gần là đầu y lại bất giác nhớ về nụ hôn dưới tàng cây trăng treo đêm đó, lòng dạ lại nóng như mỡ rang, chỉ muốn đứng dậy ngồi sang phía bên kia: “Đừng, chật lắm.”

Mộ Phù Sanh vẫn ngồi yên, lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ ngươi định mang dáng vẻ này tới gặp bá phụ bá mẫu sao?”

Dung Lạc dừng lại.

Mộ Phù Sanh thở dài, đưa tay kéo y về chỗ: “Sẵn có chút thời giờ, ta bấm huyệt lưu thông máu cho, chút nữa sẽ tiêu ứ ngay thôi, ngươi dựa vào đây ngủ một lát đi.”

Dung Lạc y cũ bất động.

Mộ Phù Sanh nhíu mày: “Sao, sợ ta ăn ngươi hả?”

Dung Lạc nghe xong chợt chột dạ, bấy giờ mới lề rề ngồi trở lại.

Thấy y ngồi xuống, Mộ Phù Sanh cúi đầu xắn ống tay áo lên, vươn tay, đè nhẹ lên hai bên Thái dương Dung Lạc, dùng ngón trỏ và ngón giữa vuốt từ khóe mắt tới mi tâm cho y.

Dung Lạc sợ đổi tư thế sẽ ảnh hưởng tới hắn, thế là cứ cứng còng ngồi tại chỗ, động cũng không dám động.

Song, thủ pháp của Mộ Phù Sanh rất nhẹ nhàng mà từ tốn, độ ấn vừa phải, chỉ một lúc sau Dung Lạc đã thoải mái dị thường, kìm lòng chẳng đặng mà thích chí híp mí lại.

Mộ Phù Sanh ôn tồn hỏi: “Cảm giác thế nào rồi?”

Dung Lạc gật khẽ: “Vừa nãy còn váng đầu, được ngươi bóp rồi đỡ hẳn,” – do dự một hồi, y hỏi lại: “Tay ngươi không mỏi chứ?”

Mộ Phù Sanh không trả lời, nghĩ ngợi một lúc, rồi đột nhiên dùng lực kéo vai Dung Lạc ngả vào lòng mình.

Dung Lạc thảng thốt: “Ngươi làm gì vậy?”

Mộ Phù Sanh an trí thỏa đáng cho y dựa vào người mình rồi mới vươn tay từ sau vòng lên trước mặt y, đầu ngón tay ấn lên huyệt Ty trúc không[1] phía đuôi mày, động tác liên tục, ngữ khí mang vài phần xoa dịu: “Để thế vầy thì không ai mệt cả, ngươi mau ngủ một chút đi.”

Giữa cái ôm ấp phảng phất hương thảo dược quá đỗi thân thuộc, lại ấm áp tận tâm can, Dung Lạc muốn đẩy, chung quy vẫn nuối tiếc, chỉ đành nhỏ giọng oán thầm: “Mộ Phù Sanh, sao trước kia ta không nhận ra ngươi thích làm mấy chuyện ‘không da không mặt mũi’ này vậy chứ, trước kia tuyệt đối không có đâu.”

Nhất thời Mộ Phù Sanh dở khóc dở cười: “Tiểu Lạc, ngươi nói gì vậy, ta làm chuyện ‘không da không mặt mũi’ với ngươi bao giờ nào?”

Dung Lạc không đáp lại được.

Mộ Phù Sanh lại nói: “Ta chỉ nhớ rằng trước kia chúng ta đã đều như vậy, chỉ không biết hiện giờ tại sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy thôi.”

Lần này, mặt Dung Lạc thoáng hồng: “Vậy ngày đó, ngươi, ngày đó…”

Mộ Phù Sanh nghiêm túc cường điệu: “Ta đã nói rồi, đó là ta biểu đạt tâm ý.”

Dung Lạc nghe mà vừa tức vừa cuống: “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, bằng hữu chi giao thắng thắn vô tư, nào có dùng phương phức biểu đạt tâm ý như thế chứ.”

Mộ Phù Sanh nghe vậy liền buông tay, rũ mi nhìn mắt y: “Ngươi thực sự nghĩ vậy sao?”

Dung Lạc sững người.

Y có thực sự nghĩ như vậy không? Nếu vậy cớ sao từ ngày tương phùng đó đến nay y vẫn một mực trốn tránh hắn?

Trông đôi mắt Mộ Phù Sanh hốt nhiên sâu thăm thẳm, Dung Lạc cũng một câu chẳng thốt nổi thành lời.

Mộ Phù Sanh trầm mặc một lúc, chợt lãnh đạm nói: “Thôi quên đi, không nói chuyện này nữa, mau ngủ đi.”

**

Tới Mộ gia, trời đã ngả hoàng hôn.

Xe dừng, Mộ Phù Sanh bước xuống trước, sau mới quay lại vươn tay đỡ Dung Lạc.

Dung Lạc vịn tay Mộ Phù Sanh nhảy xuống, chân vừa chạm đất đã thấy cánh cửa gỗ cao lớn của Mộ gia, trước cửa có một nam tử trung niên và một phụ nữ vận áo lụa ngắn quần dài dẫn theo một hàng hạ nhân đứng chờ từ sẵn.

Mộ phu nhân hay tiếng gật đầu, thân thiết thăm hỏi: “Sanh nhi, sao giờ này mới về, có phải dọc đường nán lại ở đâu không?”

Mộ Phù Sanh đã biết từ sớm tinh mơ Mộ gia đã nhận được tin tức hắn trở về nhà nên đã bấm tay thời giờ ra cửa đợi, có lẽ đợi lâu rồi nên mới hỏi vậy.

Hắn chỉ đành đáp: “Nương, nương nhớ sai rồi, lần nào mà con chả về giờ này. Mà chẳng phải con đã sớm dặn mọi người đừng ra đón rồi sao, trời lạnh thế này ảnh hưởng thân thể thì làm sao hả?”

Mộ lão gia danh là Mộ Trầm Khanh, tuy tuổi đã cao nhưng tâm tính lại như trẻ nhỏ, vốn đã yêu quý Dung Lạc mười phần, hôm nay thấy con chào hỏi cũng chả để ý, ông chỉ ngó nghiêng tìm Dung Lạc, rồi chạy lướt qua Mộ Phù Sanh mà túm tay y: “Tiểu Lạc, chẳng phải Tiểu Lạc đây sao?”

Dung Lạc mỉm cười, lễ phép gọi: “Mộ bá bá,” – lại nhu thuận chào Mộ phu nhân đứng phía sau: “Mộ bá mẫu.”

“Ngoan lắm ~” – Mộ Trầm Khanh hoan hỉ vô cùng, vừa gật gù nhìn y từ trên xuống dưới, vừa kéo dài âm cuối giả ý hàn huyên: “Tiểu Lạc à, mấy năm không gặp con đã cao thế này rồi nha?”

Dung Lạc cười nhìn ông: “Mộ bá bá cũng thế mà, mới không gặp mấy năm mà bá bá càng ngày càng trai tráng đấy ạ.”

Mộ Trầm Khanh cười híp tịt mắt, quay đầu nhìn Mộ phu nhân sau lưng: “Bà xem này, xem thằng bé này nói năng êm tai chưa này.”

Mộ phu nhân cười gật đầu.

Mộ Phù Sanh thập phần bất đắc dĩ, chỉ đành đứng một bên khuyên nhủ: “Cha à, đứng ngoài lạnh, có gì vào trong hãy tâm sự tiếp.”

Mộ Trầm Khanh đáp “Được” một tiếng, túm chặt lấy tay Dung Lạc không buông: “Tiểu Lạc à, đi mau lên nào, vào nhà chơi một ván cờ với Mộ bá bá.”

Dung Lạc gật đầu.

Cùng rảo bước vào, Dung Lạc kìm lòng không đặng ngẩng đầu nhìn cánh cổng sơn son Mộ gia.

Vẫn mái hiên lương ốc đó, ngoại trừ bị thời gian bào mòn phủ thêm lớp cổ xưa thì không khác ký ức năm kia là mấy.

Hiên nhà phi vũ, tường tro ngói xám, mặt tiền rộng mở, hai bên kéo dài…

Dung Lạc dừng tầm mắt, có thế nào cũng không dám nhìn ngang ngó dọc nữa.

¤______________

1. Huyệt Ty trúc không – Ty trúc: lông mày, không: lỗ hổng – huyệt nằm ở vị trí lõm ngoài đuôi lông mày, ấn vào có cảm giác ê tức, bờ ngoài cơ vòng mi.