CHƯƠNG 15

«Hơi thở mỏng manh, cả cảm xúc

ấm áp lăn tăn lập tức khuếch tán toàn khoang mũi.»

.

Dung Lạc chưa từng nghĩ chỉ nấu một nồi cháo lại khó khăn đến vậy.

Quả nhiên cả hai đều là những tay mơ.

A Thải đóng vai quân sư quạt mo, cứ nhè lúc Dung Lạc động thủ là lại đứng một bên khoa tay múa chân, nào là không được làm thế này, nào là đun nước phải mở vung, lửa nhỏ phải thêm củi…

Mấy thứ này nào có được chuẩn bị trước, may mà còn mấy loại rau củ thừa do Từ Tịch Diễn nấu bữa tối, hai đứa liền lấy hết chúng nó ra làm nguyên liệu.

A Thải chế nhạo Dung Lạc cầm dao thái rau trông hệt gã đồ tể mới vào nghề, Dung Lạc bực bội vô cùng, thái gừng tý nữa thì cắt trúng tay.

Đến khi tất cả nguyên liệu được cắt thái đầy đủ, gạo đã vo sạch cho vào nồi ninh, thời gian cũng đã trôi qua kha khá.

Còn lại bước cuối cùng là đợi khi cháo ninh xong đổ rau vào là hoàn tất.

Dung Lạc vất vả đến nỗi mồ hôi đổ ròng ròng, đang muốn đuổi cái tên A Thải lắm mồm lắm miệng này ra ngoài thì… quay đầu lại, một chiếc khăn trắng muốt từ đâu đột nhiên đưa tới: “Lau hết mồ hôi đi trước đã.”

Dung Lạc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy Mộ Phù Sanh đang đứng đối diện mỉm cười với mình.

Trước còn liên tục trốn hắn, giờ đột nhiên đối diện, Dung Lạc trở tay không kịp, do dự một lúc mới giơ tay nhận khăn.

Mộ Phù Sanh không để ý, nghiêng người nhìn vào một đống xanh xanh đỏ đỏ lổn nhổn trên mặt thớt: “Đây đều là ngươi thái đấy à?”

Dung Lạc dè dặt gật đầu.

Mộ Phù Sanh tiện tay cầm lên một miếng cà rốt được thái hạt lựu, cười cười nói: “Tinh thần thì đáng tuyên dương, nhưng kỹ thuật còn phải tu luyện nhiều.”

Dung Lạc xấu hổ đỏ bừng mặt.

Mộ Phù Sanh đi sang một bên rửa tay: “Ngươi đứng bên cạnh nhìn, ta thái cho ngươi xem.”

Dung Lạc toan nói không cần, nhưng rồi thấy hắn nhấc dao động thủ, mình đành lùi ra sau đứng nhìn.

“Thái rau cần chú ý độ lớn nhỏ vừa phải, có độ dày, nếu không vừa ảnh hưởng đến mỹ quang mà cũng không ngon miệng.”

Mộ Phù Sanh vừa giảng vừa làm mẫu, động tác thái rau của hắn rất khéo léo, cũng giống như châm pháp của hắn, vừa nhanh vừa chuẩn, chỉ một lát sau tất cả rau củ đã được hắn thái xong, Dung Lạc thán phục tròn mắt nhìn.

Thái rau xong, Mộ Phù Sanh thành thạo nhấc vung lên nhìn, thấy gạo đã ninh nhừ liền đổ rau vào, cầm muôi quấy nhẹ một hồi.

Đến khi Dung Lạc kịp nhận ra nồi cháo này hẳn phải do tay mình nấu nhưng bị hắn đến tiếp nhận thì trù phòng đã tràn ngập mùi thơm dịu nhẹ của món ăn.

Mới bắt được mùi thơm, bao tử Dung Lạc đã tức thì “ùng ục” réo kêu.

Mộ Phù Sanh biết nhất định Dung Lạc đã đói, hắn ôn tồn an ủi: “Đợi lát nữa thôi là xong rồi.”

Dung Lạc hiểu thì xẩu hổ cùng cực, cuống quýt phủi tay: “Không sao, ta không vội mà.” – dừng một chút lại kìm lòng không đặng bảo – “Cả ngày ngươi đã bận nhiều việc, trở về cũng đã muộn, chắc mệt lắm rồi, vậy mà ta còn làm phiền ngươi.”

Mộ Phù Sanh quay đầu nhìn y, bỗng cười nhạt: “Giá Tịch Diễn cũng có thể nói giống ngươi thì tốt rồi.”

Vẻ mặt Dung Lạc tức thì hiện vẻ mất tự nhiên.

Ý cười trên mặt Mộ Phù Sanh nhạt dần: “Ta vẫn còn nhớ rất rõ khi ngươi còn nhỏ, mỗi lần ta nấu cháo, ngươi đều đem một chiếc ghế con đặt bên cạnh ngồi nhìn, đợi tới khi cháo chín, ngươi sẽ sốt ruột la hét đòi ăn đầu tiên.”

Dung Lạc chợt ngây người.

Mộ Phù Sanh không nhắc lại nữa, hắn quay đầu đi, thả vào nồi ít gia vị, quấy đều muôi, rồi lấy bát múc cháo.

**

Đến khi cháo được bưng ra thì A Thải lẫn Từ Tịch Diễn đều thèm đến đỏ con mắt, lập tức sấn sổ tới như sói đói lâu ngày.

Mộ Phù Sanh nghiêng người né được mấy cái móng đang vồ tới kia: “Chớ vội, phải trả lời câu hỏi của ta trước đã, ai trả lời đúng và sớm hơn thì được ăn trước một chén.”

Đâu dè chỉ ăn cháo thôi mà cũng bày đặt câu hỏi, A Thải và Từ Tịch Diễn đồng thời quay ra nhìn nhau.

A Thải ai thán một tiếng: “Công tử, chúng ta đói bụng lắm rồi, công tử không thể nhân từ một chút sao, còn thách với chả đố, ăn trước đố sau đi ạ.”

Từ Tịch Diễn lập tức hùa theo: “Đúng đúng, đảm bảo sư phụ để Dung Lạc ăn trong trù phòng trước rồi.”

Dung Lạc đứng phía sau nghe thấy liền hốt nhiên xấu hổ — Từ Tịch Diễn nói không sai, quả thực y đã ăn trong trù phòng trước rồi.

Mộ Phù Sanh đương quyền coi như không nghe thấy, đặt nồi cháo lên trên bàn, bắt đầu ra đề mục: “Câu đố là thế này: Có hai người, một tên Giáp, một tên Ất. Một hôm, Giáp mua một món đồ có giá trị 8 lượng bạc từ chỗ Ất, Giáp trả cho Ất 10 lượng bạc, Ất đưa đồ cho Giáp rồi thối lại 2 lượng bạc. Đến một ngày, Ất phát hiện ra 10 lượng bạc kia là giả, thế là hắn tìm đến Giáp đòi đổi tiền. Giáp lại lấy ra 10 lượng bạc thật đổi lại cho Ất, nhưng Ất lại nói chưa đủ, hắn nói mình nhận được 10 lượng bạc giả thì thôi, còn phải thối lại 2 lượng bạc thật, đáng lẽ giờ Giáp cũng phải trả lại. Giáp nghĩ cũng đúng, thế là lấy thêm ra 2 lượng bạc trả cho Ất.”

Mộ Phù Sanh nói tới đây thì dừng lại: “Hỏi, Giáp Ất hai người làm như vậy có công bằng hay không?”

A Thải đã sớm đói đến chóng cả mặt, nghe xong câu hỏi liền trả lời ngay mà không thèm nghĩ ngợi: “Đương nhiên công bằng.”

Mộ Phù Sanh quay đầu nhìn nó: “Giải thích đi?”

“Có gì mà phải giải thích chứ? Giáp đưa Ất tiền giả, Ất trả cho Giáp 2 lượng tiền thật, giờ lấy cả về là đúng rồi.”

Từ Tịch Diễn cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên kêu lên: “Không công bằng, Giáp bị lỗ.”

A Thải vô cùng bất mãn hỏi: “Vì sao chứ?”

“Mọi người nhìn xem nhá,” – nói rồi móc từ bên hông ra 20 đồng tiền, chia làm hai bên, đồng thời khoa tay múa chân: “Trước tiên chúng ta giả thiết có hai sấp bạc, một là của Giáp, một là của Ất.

“Giả sử ban đầu Giáp không đưa bạc cho Ất. Ất có món đồ giá trị 8 lượng bạc, lại thối lại cho Giáp 2 lượng bạc, như vậy tổng cộng là đưa cho Giáp 10 lượng bạc.” – Từ Tịch Diễn chuyển 10 đồng tiền từ bên “Ất” sang bên “Giáp”.

“Lúc này Giáp chỉ cần trả lại cho Ất 10 lượng bạc là hai bên khôi phục thế cân bằng ban đầu, nhưng sau cùng Giáp lại đưa thêm cho Ất 2 lượng bạc nữa, như vậy là lỗ.”

Mộ Phù Sanh tán thưởng gật đầu: “Phân tích rất khá.”

Từ Tịch Diễn ngây ngô cười, vuốt bụng, ánh mắt âu yếm ngắm nhìn nồi cháo tỏa hương thơm nức kia: “Sư phụ, đệ tử có thể ăn trước chứ?”

A Thải nghẹn họng nhìn trân trân.

Thấy mỹ thực sắp trôi tuột khỏi tay, A Thải đột nhiên phát huy bản tính xấu, nó bật dậy nhảy ra cướp: “Mặc kệ ai trả lời trúng trước, ai cướp được trước người đó ăn trước.”

“Ê này này, sao ngươi lại chơi xấu thế hả?” – Từ Tịch Diễn vội vàng chạy qua – “Rõ ràng ta phải được ăn trước chứ!”

“Tới trước ăn trước, hiểu chưa hả!”

“……”

Thấy cả hai lại bắt đầu ầm ĩ không yên, Dung Lạc đứng bên cạnh bất đắc dĩ thở dài.

Mộ Phù Sanh liếc nhìn y, đi sang một bên cầm chồng sổ sách, quay lại gọi y: “Tiểu Lạc, ngươi đi theo ra.”

**

Tới hành lang trong viện, Mộ Phù Sanh dừng bước, rút ra một cuốn sổ trên tay đưa cho Dung Lạc: “Đây là sổ sách ta lấy được từ chỗ Lương gia, bên trong có ghi lại toàn bộ số liệu mà năm đó Dung bá phụ hợp tác cùng Lương thúc bá.”

Dung Lạc kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi lại đi xem bệnh cho Lương lão phu nhân ư?”

Mộ Phù Sanh gật đầu, thấy y đưa tay ra nhận thì nói tiếp: “Ta đã kiểm tra kỹ nội dung bên trong, từ những thu chi lặt vặt tới tổng kết xuất nhập cuối cùng, nội dung các hạng mục đều được ghi lại rất rõ ràng cẩn thận.”

Dung Lạc vươn tay nhận cuốn sổ, mở ra, nương theo ngọn đèn hành lang kiểm tra.

Mộ Phù Sanh hỏi y: “Có phải nội dung cuốn sổ này ghi lại với cuốn sổ Dung bá phụ lưu lại không khác biệt nhau là mấy đúng không?”

Dung Lạc cẩn trọng lật qua mấy trang, gật đầu.

Mộ Phù Sanh kéo y ngồi xuống băng ghế, mở ra một trang, tỉ mỉ tìm kiếm, ngón tay di di trên trang giấy, sau đó chỉ cho y: “Ngươi xem, ở đây ghi lại khoản bạc mà Lương lão gia mượn của Dung bá phụ.”

“Tất cả các điều khoản thu chi và vay mượn đều được ghi rõ ràng trong đây, những khoản đã thanh toán đều được điểm bằng chữ “Thanh” son đỏ, nhưng đại đa số trong đây đều chưa được điểm chữ này, chứng tỏ Lương lão gia không chỉ nợ mỗi Dung bá phụ, đại để là còn rất nhiều tiền của người khác nữa mà họ chưa thanh toán xong,” – sau cùng, Mộ Phù Sanh nói: “Tuy Lương lão gia có chút tham tiền, nhưng đối với điều đó họ xác thực không phủ nhận.”

Dung Lạc nghe xong thì tức giận vô cùng, gấp “Ba” cuốn sổ nợ lại: “Nếu đã thừa nhận nợ tiền người khác sao đến giờ còn chưa trả?”

Mộ Phù Sanh ôn tồn: “Có lẽ vì họ chẳng còn tiền nữa.”

Dung Lạc lạnh lùng cười: “Ngươi nói ai không có tiền thì ta tin chứ họ mà không có tiền thì còn lâu ta mới tin.”

“Tiểu Lạc” – Mộ Phù Sanh kiên trì giải thích cho y nghe: “Ngươi cũng biết buôn bán chia làm hai loại cơ bản: Một là những người buôn bán rong nhỏ lẻ, họ buôn bán nhỏ, đầu vào ít, đầu ra nhỏ, chỉ cần lấp đầy bụng là đủ. Còn một loại khác là những phường tơ lụa, hoàn kim… mấy thứ đó cần có vốn lớn hơn, thậm chí có khi còn phải điều động thuyền lớn vận chuyển hàng hóa trên sông ngòi từ những nơi xa xôi khác.”

Bóng tối lặng như tờ, giọng Mộ Phù Sanh trong trẻo lại êm tai, khe khẽ vờn quanh khoảng sân con.

Đạo lý này Dung Lạc hiểu, vậy mà Mộ Phù Sanh lại tỉ mỉ giảng giải phân tích cho y nghe như sợ rằng y không biết gì, cũng chẳng hiều gì.

Có lẽ trong lòng Mộ Phù Sanh, Dung Lạc vẫn còn là Dung Lạc trẻ người non dạ năm kia, tới giờ cũng chưa từng thay đổi.

Dung Lạc suy nghĩ một lúc, đại để cũng hiểu ý của hắn: “Ý ngươi là họ chỉ có một số tiền nhỏ, mà số nợ nần họ nợ tuy mỗi người một chút nhưng tổng lại thì quá mức khổng lồ đến nỗi hiện giờ vẫn chưa có năng lực hoàn trả?”

Khuôn mặt Mộ Phù Sanh hé ý cười: “Đúng vậy.”

Dung Lạc nhíu mày: “Vậy sau khi chuyện buôn bán của cha ta bị đổ bể thì chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện đó cũng được ghi lại, vừa hay ta cũng có.” – dứt lời, Mộ Phù Sanh rút ra một cuốn sổ khác đưa cho y: “Đây cũng được lấy từ người Lương gia.”

Dung Lạc vội vàng mở ra, mới thoáng nhìn đã kinh hãi mà nhảy dựng lên: “Đây là…”

Mộ Phù Sanh ngưng trọng gật đầu: “Có phải rất khó tin không? Phụ thân ngươi đã dùng ngân phiếu giả để làm ăn.”

Lại nhớ khi nãy Mộ Phù Sanh vừa ra câu đố cho Từ Tịch Diễn và A Thải, Dung Lạc đứng thừ người một chỗ.

Mộ Phù Sanh nhìn y, thấp giọng nói: “Ta nghĩ, người từng trải như Dung bá phụ chắc chắn phải phân biệt được sự khác nhau giữa ngân phiếu thật và ngân phiếu giả.”

Dung Lạc ngồi bệt lên ghế: “Vì sao cha ta phải làm vậy?”

Mộ Phù Sanh lắc đầu: “Ta không biết, nhưng sự thật rằng Dung bá phụ đã làm như thế rồi, tất nhiên cũng có lý do bất đắc dĩ của bá phụ… Với lại, bá phụ cũng dự liệu rằng việc này sẽ bị người ta phát hiện nên mới giấu diếm tranh họa của mẫu thân ngươi cùng với số sổ sách này tới Lương gia, giờ thì ngươi đã hiểu vì sao trong nhà Lương bá phụ lại có tranh của mẫu thân ngươi sở tác rồi chứ.”

Sự tình quá mức phức tạp, Dung Lạc cũng mờ mịt không rõ, chỉ có sắc mặt tái nhợt đờ đẫn ngồi nghệt trên băng ghế.

Mộ Phù Sanh quan sát vẻ mặt của y: “Tiểu Lạc, sự tình cũng đã phát sinh rồi, ngươi đừng nghĩ ngợi nữa, có nghĩ nhiều cũng vô ích. Chờ sau này có thời gian, nhất định ta sẽ điều tra tường tận nguyên nhân hậu quả giúp ngươi.”

Dung Lạc chớp chớp mí, lâu sau mới lên tiếng: “Cảm ơn.”

Mộ Phù Sanh lắc đầu: “Ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện được không?”

Dung Lạc nghiêng đầu nhìn hắn: “Chuyện gì?”

Mộ Phù Sanh cười nhẹ: “Mấy hôm nữa là tới giao thừa rồi, lúc đó ngươi cùng ta về nhà ăn Tết, trong nhà còn có cha mẹ ta, lúc ấy tuyệt đối đừng có bày ra vẻ mặt tang thương này nhé.”

Nghe hắn dặn xong, Dung Lạc không cười, trầm mặc suy nghĩ gì đó.

Mộ Phù Sanh nhìn lên sắc trời: “Không còn sớm nữa, chúng ta về phòng thôi.” – đoạn đưa lưng về phía y, nhỏm dậy.

Dung Lạc vẫn bất động, cúi đầu, đột nhiên nhỏ giọng nói hai từ: “Xin lỗi.”

Mộ Phù Sanh khựng bước.

Dung Lạc từ từ đứng dậy, mắt dõi theo bóng lưng hắn, lọn tóc dài lay động theo gió đêm: “Ngươi đã từng hỏi ta có nhớ những lời ngươi đã nói trước kia hay không? Giờ ta có thể nói cho ngươi hay, ta vẫn nhớ, nhớ rất rõ, một chữ cũng không sót.”

Mộ Phù Sanh bỗng sững người, quay lại.

Khoảng sân trống trải chỉ có âm thanh nhỏ nhẹ từ Dung Lạc quẩn quanh: “Ngươi đã nói mai sau này, ngươi sẽ ở bên ta, hai người chúng ta sẽ trông hoa thơm nuôi thú nhỏ, nếm đông ấm, ẩm hạ lạnh.”

Dung Lạc nói, đầu quay sang phía khác: “Hồi nhỏ, ta đã cho rằng cuộc sống chỉ đơn giản như thế. Giống như ngươi vậy, chỉ cần nỗ lực cố gắng, chăm chỉ cần cù, sớm chiều bền bỉ, muốn gì đó sẽ dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, sau này ta mới nhận ra, cuộc sống không hoàn toàn như vậy. Ngoại trừ cầu no bụng, cầu an cư, còn phải đối mặt với rất nhiều thứ khác nữa, như tiền tài, nhân tâm, khó khăn… và cả ly biệt.”

Đôi mắt Dung Lạc dao động hướng khác: “Ta biết ngươi rất tốt với ta, thậm chí còn muốn thay ta dàn xếp mọi sự thỏa đáng, nhưng chung quy ta vẫn không thể ỷ lại toàn bộ vào ngươi… ngươi còn có cuộc sống của ngươi, ta cũng có cuộc sống của ta, hai người không giống nhau đâu.”

Kỳ thực, ngày ẩu đả với thế tử trong con hẻm ấy, bị ép uống thuốc, sau đó phát sinh những chuyện gì, mặc dù Dung Lạc không nhớ rõ lắm, nhưng cũng không có nghĩa là vô tri vô giác toàn bộ.

Cũng bởi đã nếm qua mới biết thuốc có tác dụng mãnh liệt thế nào, sau lại bị Mộ Phù Sanh ôm vào lòng, Dung Lạc thực sự không nhẫn nại nổi, thậm chí đầu óc còn nghĩ tới rất nhiều thứ không nên nghĩ.

Nhưng hiện tại, y rất tỉnh tảo.

Tỉnh táo để biết, có một số việc, cơ bản là không thể.

Mộ Phù Sanh lẳng lặng nghe y nói, sau cùng nhíu mày: “Sao ta lại không thấy chúng ta có gì bất đồng?”

Dung Lạc sững người.

Mộ Phù Sanh từng bước tiến lại gần y: “Của ta và của ngươi chẳng có bất cứ bất đồng nào hết, ngươi có thể có cuộc sống của ta, ta cũng không hẳn không có cuộc sống của ngươi. Ta vẫn cho rằng, những điều này từ trước tới giờ ngươi đều hiểu.”

Dung Lạc trợn tròn mắt, toan mở miệng nói, thì tức thì có bờ môi ấp áp bỗng dưng che lấp lại.

Hơi thở mỏng manh, còn cả cảm xúc ấm áp lăn tăn lập tức khuếch tán toàn khoang mũi.

Đầu óc Dung Lạc tức thời trống rỗng.