Rắn rết! Tô Tĩnh Uyển không giận dữ trước câu nói của Lâm Tông Càng, ngược lại cười càng mê hoặc:

- Nguyên soái sợ? – nàng túm lấy cổ tay hắn, tăng thêm tốc độ di chuyển trên người.

- Sợ?! – ánh mắt Lâm Tông Càng lướt trên da thịt nàng, dục tình nổi lên nhưng hoàn toàn không phải xuất phát từ sự xinh đẹp của nữ nhân trong lòng. – Ngươi dùng thân thể mình trao đổi muốn hợp tác với ta, đây chính là điểm mấu chốt của ngươi. Ngươi biết được ta sẽ chấp nhận hay từ chối ư? Dù sao thì nữ nhân xinh đẹp cũng nhiều lắm, ngươi không phải là đẹp nhất!

Hắn giật mạnh lọn tóc buông trước ngực Tô Tĩnh Uyển rồi buông ra. Đúng là hắn thích nữ nhân nhưng hắn cực ghét việc nữ nhân làm giao dịch với mình, nhất là kiểu giao dịch cò kè mặc cả này.

- Không sai, đúng là ta không phải đẹp nhất nhưng lại là người có thể bang trợ ngươi đạt thành nguyện vọng! – nàng vặn vẹo vòng eo, ngồi trên đùi Lâm Tông Càng, hai chân ôm vòng lấy thắt lưng hắn, bầu ngực vô tình hữu ý vuốt ve bộ y phục đơn bạc của hắn. Hơi cúi đầu, nàng chủ động ghé sát bên tai hắn:

- Ngài thật sự không lo lắng sao?

- Giao dịch với ta, ngươi không sợ ư? – hắn cười nhạt, bàn tay to phủ lên ngực nàng, dùng sức xoa bóp.

Tô Tĩnh Uyển! Hắn thầm cười cợt trong lòng, yêu đến si mê nên cũng hận tới cực điểm. Một nữ tử rắn rết như vậy muốn làm giao dịch với Lâm Tông Càng hắn cứ như một kẻ khát, trước mắt là một ly rượu độc, uống cũng chết mà không uống cũng chết; chỉ là xem ai có gan đi thử một lần.

- Theo như nhu cầu! (kiểu có qua có lại, có cung có cầu) – nàng cười quyến rũ, cánh tay mềm mại tham nhập vào trong quần áo hắn chạy dọc theo vồng ngực to lớn xuống từng múi cơ bụng rồi chạy thẳng tới vật nam nhân cực nóng của hắn.

- Hay cho một câu theo như nhu cầu! – Lâm Tông Càng ôm vòng eo nhỏ nhắn, vẫy tay một cái liền gạt đổ mọi thứ trên bàn đi rồi đem nàng áp xuống. Phân thân phía khố hạ bị trêu chọc nhanh chóng đặt giữa hai chân nàng.

- Nguyên soái… – nàng ôm cổ hắn, miệng cười khúc khích nhưng sóng mắt không thể hiện chút ý cười nào. Nàng không muốn giao dịch với Lâm Tông Càng nhưng giờ phút này Tô Tĩnh Uyển đã bị cừu hận mê hoặc, chiếm lĩnh. Thân thể của nàng, trái tim của nàng, tất cả của nàng .. Hiên Viên Khanh Trần đều không cần.

- Sao, ngươi sợ có người ở đây nên thấy không quen? – Lâm Tông Càng nhìn nữ tử nằm trên mặt đất cách đó không xa. May mắn là Tô Tĩnh Uyển cũng chưa đoán biết được chuyện giữa hắn và Thu Thủy.

- Nàng ư? – Tô Tĩnh Uyển liếc mắt sang, lắc đầu. – Ta hạ dược không có thuốc giải, cũng đừng mong nàng sẽ tỉnh lại. Đêm nay, chẳng lẽ ngươi cũng muốn cả nàng?! – ngón tay vẽ vòng trên vồng ngực rộng lớn của hắn.

- Không, có ngươi là đủ rồi! – đôi mắt khát máu của Lâm Tông Càng lộ ra ý cười quét khắp khuôn mặt nàng. Nữ nhân của Hiên Viên Khanh Trần! Cổ họng hắn phát ra một tiếng khàn, hông thình lình hạ xuống, không chút nhu tình rong ruổi chính mình trong thân thể nàng…

Thân hình tùy ý chuyển động, mồ hôi chảy dọc xuống. Lâm Tông Càng đang ra sức phát tiết, làm sao mà Tô Tĩnh Uyển không biết nhưng giữa nàng và hắn chỉ là giao dịch có qua có lại mà thôi.

- A ~~~ – tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng nàng. Cơ thể màu đồng cổ kìm chặt thân thể nàng, mỗi lần va chạm đều làm người nàng phát run.

Mồ hôi hòa cùng nước mắt ướt nhẹp khóe mi nàng, đã không còn nhìn thấy rõ người trước mắt là ai, nàng chỉ trầm luân không ngừng trong ý thức của chính mình. Hai chân ra sức quấn lấy, bắt bản thân thừa nhận cảm giác xa lạ. Đầu ngón tay dùng lực bấm sâu móng vào tấm lưng hắn để giảm bớt những đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần!

Khanh Trần… Ngươi sẽ hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận…

- Thu Thủy, Thu Thủy… – hình như có người gọi tên nàng nhưng mí mắt cứ nặng trĩu khiến nàng không nâng lên nổi.

- Ưm.. Là ai gọi ta đó.. – nàng rên rỉ hỏi.

- Cuối cùng cũng tỉnh. – người gọi nàng hình như thở ra một tiếng nhẹ nhõm.

Chậm rãi mở mắt, nàng nâng cánh tay vô lực của mình vỗ vỗ cái trán. Dường như những suy nghĩ trong đầu vẫn chưa thể nào sắp xếp lại rõ ràng được.

- Đầu vẫn còn đau sao?

- Vẫn đau. – mờ mịt đáp xong một tiếng, dần dần nàng mới nhìn rõ người trước mặt mình là Tô Tĩnh Uyển. – Tĩnh Uyển tỷ tỷ, ta làm sao vậy? – nàng không rõ lắm, không phải đang yên ổn trên đường trở về Bắc An ư? Sao Tĩnh Uyển tỷ tỷ lại xuất hiện trước mặt nàng? Thời gian trước, ca ca còn nói là tỷ tỷ bị bệnh nên nàng không có thấy tỷ tỷ.

- Muội đó, ngủ đã lâu lắm rồi. Trước nên ăn chút gì rồi nói sau. – nàng kéo Thu Thủy dậy, ngồi bên cạnh người nàng ấy. Đợi tới khi Thu Thủy dần dần dịu lại mới mở miệng nói. – Không phải người của Khanh Trần đã đưa muội về Bắc An ư? Trước đó vài ngày, ta bị bệnh, biết muội phải đi nên vội vàng đuổi theo. Ta lo lắng muội một mình trở về sẽ sợ hãi, vả lại ta và muội cùng nhau tới thì nên cùng nhau trở về.

- Đúng vậy. Ca ca nói tỷ tỷ bị bệnh, muội không muốn tới quấy rầy.. muội sợ mình sẽ khiến người khác rước thêm nhiều phiền phức. – nhỏ giọng nói xong, Thu Thủy hồi tưởng lại lần đó mình đã hại chết không ít người, thiếu chút nữa vương phi tỷ tỷ còn muốn bỏ rơi, không thèm để ý tới nàng!

- Làm sao Thu Thủy lại mang phiền phức tới cho người khác chứ. Muội nghĩ nhiều rồi. – Tô Tĩnh Uyển thấy sắc mặt Thu Thủy có gì đó không đúng, không biết trong lúc mình trúng độc đã có chuyện lớn gì xảy ra. – Đúng rồi, muội có biết hiện giờ chúng ta đang ở đâu không?

- Ở đâu? – nàng mở tròn mắt, lơ đãng hỏi.

- Ở biên giới.

- Biên giới? – hai tròng mắt Thu Thủy sáng lên. Biên giới.. chẳng phải gần chỗ ca ca ư?! – Ca ca đang ở nơi này sao? – trên khuôn mặt nhỏ nhắn như phát ra hào quang. Mặc kệ chuyện bản thân làm sao tới được chỗ này nhưng cuối cùng cũng tới được chỗ ca ca!

- Không phải! – Tô Tĩnh Uyển giữ lấy cổ tay nàng, giải thích. – Là chỗ của Lâm nguyên soái của Đại Nguyệt!

- Lâm nguyên soái? Lâm Tông Càng! – nghe xong, Thu Thủy biến sắc, cuộn người lại. Sao hắn lại ở đây?

- Đúng vậy. Ta nghĩ là muội biết Lâm nguyên soái nên mới bình an tới nơi này. – Thu Thủy dường như sợ hãi Lâm Tông Càng. Tô Tĩnh Uyển nắm lấy tay Thu Thủy, dịu giọng nói. – Đại Nguyệt tuy bất hòa với Khanh Trần nhưng Lâm nguyên soái nói sẽ không vì chuyện Khanh Trần mà làm gì với ta và muội.