- Sao biết ta nhất định muốn nữ tử này? – hắn không thích bị người khác phỏng đoán tâm tư mình. Cho dù có cần thì theo tình hình trước mắt, hắn cũng không có tâm tư nào với Thu Thủy.

- Lâm nguyên soái, ngài vẫn án binh bất động ở biên giới là muốn chờ tử chiến một phen với Hiên Viên Khanh Trần. Hình như việc này không phải là điều Hoàng thượng Đại Nguyệt phân phó cho ngài. – nữ tử nhìn không chớp mắt, sóng mắt lưu chuyển dường như nhìn thấu được tâm tư của hắn.

- Lá gan của ngươi rất lớn, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, Thu Thủy đã bị người của Hiên Viên Khanh Trần mang ra ngoài hoàng cung. Nếu ngươi không phải người bên cạnh hắn thì có thể nào dễ dàng mang nàng đi. Lại còn dám cả gan giả mạo danh nghĩa hoàng thượng đưa tới cho ta!? – cười lạnh một tiếng, Lâm Tông Càng bước một bước tới phía nàng. Cánh tay vươn ra nhanh như chớp, lòng bàn tay đầy những vết chai sần, bóp chặt cổ nàng. – Sao, là Hiên Viên Khanh Trần sợ thua thảm nên ngay cả cách này cũng dùng tới?!

Ý cười châm chọc, khinh thường gợi lên, hắn ghét sát mặt mình vào mặt nàng:

- Hắn thì có cái gì tốt, sao người nào cũng nguyện ý vì hắn mà bán mạng!

Ngay cả Thu Thủy.. Hắn nhìn sang người đang say ngủ kia. Gặp lại sau nhiều năm, nàng đã bị bắt đi rồi mà vẫn kiên định đứng bên cạnh Hiên Viên Khanh Trần.Namnhân tàn khốc, lãnh huyết, vô tình kia rốt cuộc vì sao lại hấp dẫn bọn họ như vậy!

Không thể nào ngăn được sự căm giận đang trào lên trong lòng, hắn dùng lực bóp chiếc cổ mảnh khảnh khiến nàng loạng choạng:

- Nói đi!

- Nguyên soái, nếu .. nếu .. hắn thật sự còn có cái gì để ta lưu luyến thì ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngài! – nàng vẫn cố sức nói một cách đứt quãng. Không giãy dụa, không phản kháng, chỉ có hận ý đang khơi mào trong đôi mắt phượng kia.

- Ngươi hận hắn!?

- Không sai!

- Ngươi là gì của hắn?

- Tên của ta là Tô Tĩnh Uyển, ca ca của ta là Vân vương gia của Lan Lăng.

- Ngươi là sườn phi của Hiên Viên Khanh Trần. – Lâm Tông Càng có nghe nói, năm đó mới từ Tây Sở trở về Đại Nguyệt, Hiên Viên Khanh Trần được phong làm Bắc An vương. Không lâu sau đó hắn lấy quận chúa được Lan Lăng vương yêu thương nhất, chính là Tô Tĩnh Uyển, nhưng nàng chỉ được xem là sườn phi. Lúc đó, trong Đại Nguyệt còn nghe đồn, vị quận chúa này cứ như bị ma quỷ ám, ai cũng không chọn mà chỉ thích mình Hiên Viên Khanh Trần.

Có ai đoán được, sau vài năm ngắn ngủi, thực lực của Hiên Viên Khanh Trần lớn mạnh một cách kinh hồn. Ngay cả hoàng thượng Đại Nguyệt cũng phải kiêng kỵ hắn ba phân, phía sau hắn còn có sự hậu thuẫn từ Lan Lăng. Xem ra vị quận chúa này cũng không phải vừa.

- Sao lại thất sủng? – hắn cười đùa cợt rồi chậm rãi buông tay ra. Ca ca nàng là Vân vương gia, cũng là một đối thủ mạnh đáng gờm của hắn.

- Bị bỏ! – nàng cười lạnh.

Một bức hưu thư, hắn chặt đứt tình cảm phu thê bao năm, thậm chí còn xuống tay ác độc với nàng. Hiên Viên Khanh Trần, tâm ngươi thật nham hiểm, ngay cả giải dược cũng chỉ cho nàng được một nửa! Thời điểm độc phát tác, nàng ăn đủ đau đớn, mỗi lần đều chỉ hận không thể chết đi cho rồi.

Ngươi muốn ta nếm thử những thống khổ mà Hoa Mị Nô từng phải chịu sao!? Không sao, Tô Tĩnh Uyển ta có thể chịu! Và nàng vẫn chống đỡ được tới bây giờ. Khanh Trần, ngươi vô tình với ta thì ta cần gì phải cầu ngươi; một khi ngươi đã vô tình như vậy thì ta cũng không cần! Có điều, cái ta muốn không phải ngươi chết mà là nữ nhân kia!

Ngày ngày ta thống khổ, còn người lại cùng nàng chàng chàng thiếp thiếp, thân thân mật mật chạm vành tai, mái tóc. Không phải là ngươi yêu nàng tới phát điên rồi sao? Được, vậy thì ngươi hãy thử lại một lần nữa cái cảm giác đau đớn khi yêu và muốn yêu nhưng lại không thể nào yêu, cho dù thế nào cũng không thể chiếm được.

Ngươi càng yêu nàng thì khi mất đi nàng, sự đau đó mỗi một khắc đầu đâm vào xương tủy ngươi, khiến tâm ngươi nát bấy. Ngươi nói ngươi không có trái tim, vậy Tô Tĩnh Uyển ta đây sẽ làm cho tâm ngươi vĩnh viễn đắm chìm trong băng lạnh.

Cho dù trong lòng ngươi chưa từng có ta thì ta càng muốn ngươi hận ta, nhớ kỹ ta! Nếu vậy thì trái tim của ngươi sẽ không bị nữ nhân kia chiếm giữ hoàn toàn, vẫn sẽ có một vị trí nho nhỏ nào đó dành cho Tô Tĩnh Uyển ta. Cuối cùng thì ta vẫn chiếm được thứ của ngươi! Tình yêu một lòng của ta sẽ chẳng không công lãng phí!

Vẻ mặt Tô Tĩnh Uyển bình tĩnh tới lạnh lùng, trong hai tròng mắt lóe lên tầng tầng gợn sóng yêu hận.

- Mục đích ngươi tới là để trao đổi với ta? – Lâm Tông Càng dĩ nhiên hiểu được.

- Đúng thế. – nàng thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt hắn không hề kiêng kỵ.

- Ngươi nên đi tìm ca ca ngươi, dù sao thì các ngươi là huynh muội. Cần gì phải tìm tới ta? – hắn cười khẩy, chậm rãi đi tới chiếc bàn, ngồi xuống. Muốn làm giao dịch với Lâm Tông Càng hắn, chẳng khác nào bảo hổ lột da!

- Đương nhiên là có thể, nhưng chỉ có ngài mới là người hợp tác tốt nhất. – Tô Tĩnh Uyển uyển chuyển đi tới trước mặt hắn. Nam nhân này hoàn toàn không giống với Hiên Viên Khanh Trần và Tô Vân Phong, quanh thân hắn toàn là cừu hận sát ý. Thế nên máu hắn đủ lãnh, thủ đoạn đủ độc!

Trước kia, lúc Hiên Viên Khanh Trần và Vô Ngân nói chuyện, nàng có nghe hai người họ nhắc tới tên hắn. Và quan trọng là, hắn so với ai khác, thậm chí là Hiên Viên Triệt còn hận Khanh Trần hơn nhiều. Loại hận này bị kiềm nén trong lòng, khi bộc phát ra thì sẽ có lực thương tổn kinh người tới kẻ khác.

- Nếu ta nói không được, hoặc là muốn có thứ gì đó thì ngươi sẽ làm gì?

- Quyền lực, tài phú, nữ nhân! Ba thứ này, ngài muốn cái gì ta cũng có thể cho ngài. Nhưng ta cũng biết, nếu không giết được Hiên Viên Khanh Trần thì ngài cũng chẳng hiếm lạ thứ gì. – cừu hận chính là con đường chung mà nàng bước đi chung được với hắn.

Ngón tay tái nhợt chậm rãi cởi bỏ quần áo, khi chiếc yếm đỏ nhỏ cuối cùng rơi xuống, một thân hình tuyết trắng bày ngay trước mặt Lâm Tông Càng.

- Ngươi là nữ nhân của hắn, ta không có hứng thsu chạm vào. – cơ thể hoàn mỹ làm cho hắn phải dùng ánh mắt tán thường đầy lưu luyến ngắm nhìn.

- Có được nữ nhân của Hiên Viên Khanh Trần, đó chính là bước đầu đả bại hắn. Ngài không nghĩ như vậy sao? – Tô Tĩnh Uyển cầm tay hắn áp lên ngực mình, thuần thục di chuyển nó khắp người. Nghe được tiếng hít thờ ồ ồ nặng nề của hắn, nàng nở một nụ cười quyến rũ, chủ động vòng tay ôm cổ, cứ như rắn rúc vào trong lòng hắn.

- Ta không đẹp sao? – nàng tự tin hỏi, ánh mắt linh động phiêu liếc. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt lơ đãng kia thì dễ dàng bị nàng hấp dẫn.

- Không, ngươi rất đẹp! – Lâm Tông Càng vuốt ve thân hình mê người của nàng, đôi mắt thâm thúy bắn ra một tia cười lạnh. – Có điều… – hắn dừng một chút. – Những lời nói của nữ nhân xinh đẹp thường không thể tin được. Bởi vì, các nàng đều là rắn rết!