Giờ khắc này nàng sẽ không đi và cũng không thể đi. Hiên Viên Khanh Trần một mình tới điểm hẹn, còn cố ý để Vô Ngân lại là vì muốn y mang nàng trở về.

-“Vương phi, người nên biết tâm tư Khanh Trần, cần gì phải cố chấp ở lại chứ!” - Vô Ngân đảo qua người Cảnh Dạ Lan, bày ra một bộ sẵn sàng đón quân địch rồi mỉm cười nói.

Y biết thân thủ của nàng không tồi nhưng nếu thật sự động thủ thì muốn hạ nàng cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

-“Không cần nói nhiều. Ta sẽ không trở về cùng các ngươi!” – nói xong, Cảnh Dạ Lan cảnh giác nhìn chăm chú Vô Ngân, thân mình lùi bước một về phía sau.

Mục tiêu của Hiên Viên Khanh Trần là Tô Vân Phong, nhất định hắn sẽ dốc toàn lực để đạt được mục đích. Thắng thì sao chứ? Không thể toàn thân trở ra thì cũng chỉ còn đường chết. Nếu hắn muốn mượn tay Vô Ngân giết toàn bộ người ở nơi này thì đúng là thủ đoạn quá tàn nhẫn. Hắn ngoài việc khiến cho mình có nhiều thêm mầm họa thì chẳng bao giờ thèm nghĩ tới hậu quả sau này.

Còn Tô Vân Phong, mỗi khi nghĩ tới hắn thì trong lòng Cảnh Dạ Lan lại cảm thấy áy náy. Từ khi quen biết, hắn luôn tận lực giúp đỡ nàng; trong cơn bão tuyết nếu không có Tô Vân Phong cứu giúp, ở Lan Lăng nếu không có Tô Vân Phong dốc lòng chăm sóc thì nàng đã không sống được tới hôm nay.

Tâm ý của hắn đã biểu lộ rõ rang và nàng đương nhiên hiểu được điều đó. Một nam tử ôn hòa, tự tại lúc nào cũng im lặng đứng bên cạnh nàng, chờ đợi nàng.

Trong quân trướng, làm phụ tá cho hắn, bọn họ thường có những ý nghĩ giống nhau tới kỳ lạ. Đối với môi một động tác rất nhỏ của nàng, Tô Vân Phong đều có thể hiểu được ý đồ ẩn trong đó. Nhưng mà nàng .. ngay cả một ánh mắt đáp lại cũng không thể cho hắn.

Hai người đều bỏ qua quá nhiều thứ, thời đại không giống nhau, con người không giống nhau, địa điểm không giống nhau.. những tình cảm đơn thuần sớm đã không còn được biểu hiện. Nàng không phủ nhận có hảo cảm quen thuộc với Tô Vân Phong, thậm chí có thể nói là có một chút thích.

Ở bên cạnh hắn, Cảnh Dạ Lan luôn cảm thấy an tâm một cách khó hiểu, an tâm tới mức nàng không muốn nghĩ lại những chuyện trước kia. Nhưng đó không phải yêu!

Còn Hiên Viên Khanh Trần thì ngược lại. Mỗi một lần hắn xuất hiện đều như mưa rền gió dữ, tàn sát bừa bãi mọi thứ xung quanh nàng. Hắn giống một cơn lốc xoáy, một mạch nước ngần mãnh liệt bao vây nàng rồi từng chút khiến nàng hãm sâu vào đó, trốn không ra, có trốn cũng không thoát!

Lòng nàng đã sớm có lựa chọn, chỉ là nàng luôn luôn trốn tránh, khiến bản thân không thể nào cởi bỏ khúc mắc với Hiên Viên Khanh Trần. Dĩ nhiên, hôm nay nàng không thể khoanh tay đứng nhìn mọi chuyện diễn ra. Nàng không muốn một trong hai người họ có chuyện!

-“Vương phi, nếu thật sự động thủ thì người không phải là đối thủ của ta.” - Vô Ngân cũng chậm rãi tiến về phía trước theo bước chân của nàng. Không nhanh không chậm, Cảnh Dạ Lan lùi về sau vài bước, y cũng tiến lên vài bước; y không để lọt bất cứ cơ hội thoát thân nào của nàng khỏi mắt mình.

Lâu ngay không gặp, tính tình của nàng vẫn cứng cỏi như vậy, không, thậm chí còn ác liệt hơn. Bộ dáng hiện tại của nàng khiến cho không một ai dám coi thường, thật ra có vài phần giống với Khanh Kần. Hai người này có rất nhiều điểm giống nhau. Nghĩ tới đó, Vô Ngân không khỏi mỉm cười! Khanh Trần đúng là giao cho y một chuyện tốt, sao hắn không ngẫm lại là nữ nhân mà hắn yêu thương có bao nhiêu quật cường; lại còn đặc biệt dặn y không được ra tay với nàng. Đúng là một chuyện phiền phức!

-“Ngươi cười cái gì?!”-Cảnh Dạ Lan hắng giọng. – “Ta biết ngươi lợi hại nhưng nếu thật sự chúng ta động thủ thì e là ngươi không dám làm ta bị thương đâu!”

Vô Ngân bất đắc dĩ nhìn nàng:

-“Đúng vậy, nếu khiến ngươi bị thương thì Khanh Trần không tìm ta liều mạng mới là chuyện lạ. Nhưng nếu hôm nay ta để cho ngươi chạy ra khỏi vương phủ thì chỉ sợ là Khanh Trần cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ngươi nói ta nên làm nhưthế nào?” - Xòe tay ra, Vô Ngân nhún nhún vai, làm một bộ không có chọn lựa nào khác.

Ánh mắt Cảnh Dạ Lan biến lạnh, nếu cứ tiếp tục dùng dằng thế này thì e là không kịp nữa:

-“Được, vậy ngươi cứ thử xem!”

-“Vậy đắc tội Vương phi rồi!” - y khiêm tốn, cung kính hạ thấp người nói. Khi nâng mắt lên, ánh mắt cười chậm nheo lại khiến người ta không thể nào nhìn ra trong đầu y đang nghĩ cái gì.

Cánh tay từ từ nâng lên, ống tay áo rộng giơ lên trong gió.

-“Vô Ngân ca ca, không được...” - một giọng nói thanh thúy vội vàng vọng tới, cách đó không xa, một thân ảnh màu trắng ngay tức khắc vọt ra.

-“Muội tới làm cái gì” – Vô Ngân hơi kinh ngạc song vẫn dịu giọng nói. – “Mau trở về đi!”

Thu Thủy gắt gao kéo tay áo Vô Ngân, lắc đầu liên tục:

-“Vô Ngân ca ca, huynh huynh…” - vì chạy quá nhanh khiến cho nàng thở hổn hển kịch liệt, sau đó ngẩng mặt nhìn Vô Ngân với vẻ cầu xin.

Chính ngay lúc này, Cành Dạ Lan không khách khí dùng châm trong tay bắn về phía y. Tức khắc, Vô Ngân thoáng giãy Thu Thủy ra, ống tay áo vung lên lần nữa. Vô thanh vô tức, những cây châm của Cảnh Dạ Lan dính hết vào ống tay áo y như bị nam châm hút.

Cũng trong lúc đó, từ cổ tay Cảnh Dạ Lan lại bắn ra một đường sáng sắc lạnh, ngay cả Vô Ngân cũng không ngờ. Trong tích tắc ngắn ngủi ngây người, tia sang phía sau đã phá tan sự phòng vệ của Vô Ngân, y nhanh chóng xoay người, đẩy Thu Thủy ra, thân mình chao đảo.

-“Thân thủ của vương phi quả nhiên không tồi!” - y vân cười như không.

-“Vô Ngân, đắc tội.” – Cảnh Dạ Lan nói xong liền cấp tốc chạy ra ngoài. Nàng chỉ dùng một mánh khóe nhỏ, đoán chắc Vô Ngân sẽ che chở cho Thu Thủy nên chủ ý dùng ám khí thứ hai bắn nhằm vào y.

Thu Thủy kinh hồn còn chưa hồi phục, loạng choạng đi tới bên người Vô Ngân:

-“Không .. không có việc gì chứ?”

-“Không có việc gì!” – Vô Ngân chậm rãi đáp. Nhìn bong Cảnh Dạ Lan chạy đi càng ngày càng xa thì y chỉ cười nhạt.

-“Muội xin lỗi...”- Thu Thủy cúi đầu, hai tay vì bất an mà đan siết vào nhau.

-“Quên đi.” - Vô Ngân làm một bộ không sao cả.

-“Muội chỉ lo lắng cho ca ca thôi.” - đôi mắt ngây thơ như con nai nhỏ của nàng dâng lên một tầng hơi nước. Nàng vừa lo lắng vừa hối lỗi nhìn Vô Ngân một cái rồi nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.

-“Thu Thủy, huynh hiểu được tâm tư của muội nhưng có nhiều chuyện không thể cưỡng cầu. Nhất là tình cảm.” - bàn tay Vô Ngân thầm xoa xoa bên hông, miệng nhếch lên một nụ cười tự giễu.