Đầu lưỡi ướt át của nàng quấn quít Iấy Hiên Viên Khanh Trần, nghe thấy tiếng hắn thở dốc tăng thêm một chút dưới thân, đôi mắt tối tăm như diệu thạch nổi lên ý cười.

- Ngươi không được nhìn lén. - nụ hôn của nàng dừng trên cổ hắn, thấp giọng nói.

Ngón tay mảnh khảnh khẽ chạm miết lớp da trước ngực hắn, nụ hôn cũng lập tức chạy xuôi xuống. Hai chân nàng quấn lấy eo hắn, nhẹ nhàng Vặn vẹo, thỉnh thoảng chạm tới chỗ mẫn cảm của hẳn. Tiếng ngâm nga ôn nhu từ trong miệng Cảnh Dạ Lan truyền ra, lần đầu tiên nàng cảm thấy tiếng nói tuyệt hảo của Hoa Mị Nô có giá trị.

Cảm thụ sự trêu Chọc của nàng, ngón tay mềm mại của nàng đảo quanh trước ngực

hắn, mỗi một lần hôn xuống thì hàm răng nho nhỏ của nàng đề dùng Chút sức mà cắn lên da thịt hắn, cảm giác tê tê đau đau làm cho hắn không khỏi ngất ngây. Hiên Viên Khanh Trần có thể tưởng tượng được đôi chân ngọc thon dài của nàng đang kẹp chặt thắt lưng hắn, lúc này vặn vẹo sẽ xinh đẹp liêu nhân như thế nào.

Nghĩ tới đó, thân thể hắn không ngừng nóng lên, phía hạ thân càng thêm nóng rực, hai tay nâng lên bám Iấy cổ chân nàng.Thân thể quả nhiên là thành thật nhất, mỗi

một sủng cơ bên người hắn đều có kỹ xảo thuần thục chứ không có vụng về như động tác của Hoa Mị Nô; thể nhưng chỉ có nàng mới có thể hoàn toàn khơi gợi được dục vọng trong hắn. Giơ phút này, hắn chỉ muốn xoay người áp nàng xuống dưới thân, cứ thể mà chính phục nàng.

Nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng của hẳn hơi hơi dao động một tia cảm xúc như rơi vào mỵ cảnh, tay Cảnh Dạ Lan hơi nâng lên, một thứ ánh sáng chợt lóe lên sau mái tóc, hàn quang lạnh lẽo bức người được giấu từ trong long bản tay nàng phát ra.

- Hoa Mị Nô! - giọng nói Hiên Viên Khanh Trần khàn khàn.

Bên tai lẹ tiếng cười của nàng, một bàn tay lạimột lần nữa chạm vào đuôi mắt hắn, tay còn lại thì mềm nhẹ tựa hồ muốn chạm vào khuôn mặt hắn. Ngay sau đó, ngữ khí Cảnh Dạ Lan biến lạnh lung:

- Ngươi thua!

Hàn ý lạnh như băng tràn ngập phía cổ, lập tức một cỗ đau xót nhói lên, toàn bộ than mình nháy mắt chết lạng. Hiên Wên Khanh Trần mở to mắt, ban đầu thì kinh ngạc nhìn Cảnh Dạ Lan, sau đó thì biến thành lạnh lẽo cứng rắn. Môi mở ra nhưng không thể phát ra tiếng được.

- Đây là cái ta muốn! - nàng bình tĩnh nhìn hắn, thản nhiên nói.

Những ngày bị nhốt ở đây thật ra không có nhàn rỗi chủt nào. Thân thể Hoa Mị Nô không đạt được trình độ nhưng nàng tnfớc kia nên chỉ có thể đổi phương pháp luyện tập. Có lẽ Hiên Viên Khanh Trần vì phòng bị nàng chạy trốn, còn sống mà không bị thương nên quy định không cho để bất kỳ một vật bén nhọt nào xuất hiện trong phòng, mãi tới khi nàng nhìn thấy hoa châm trong tay Tiều Khả.

Đối với công việc giết người của nàng mà nói thì thứ có thể làm cho nàng hưng phấn chính là vũ khí. mà trước kia nàng am hiểu nhất chính là phi châm. Quỷ Túc đã dạy nàng cách phân rõ một trăm lẻ tám huyệt vị trên cơ thể người, nói cái nào có thể giết người, cái nào có thể cứu người, tất cả nàng đều ghi nhớ trong tâm can để trong thời điểm nguy cấp có thể dùng để tư bảo vệ minh.

Nàng nhanh chóng mặc quần áo vào, nhìn Hiên Viên Khanh Trần nằm trên giường muốn động cũng không thể động. Nụ cười tà mị của hắn vẫn còn đọng lại bên môi, ánh mắt lại lạnh lẽo tận nội tâm.

Bị nam nhân này chiểm đoạt mà cảm thẩy thẹn, sỉ nhục hắn, dù có làm cái gì thì cũng đủ làm cho hắn chết còn hơn sống.

Đầu ngón tay Cảnh Dạ Lan lộ ra điềm hàn quang mà nhắm ngay tử huyệt trên đỉnh đầu hắn mà phóng tới gần.