Chương 14.

Tayhắn nhẹ nhàng xoa nắn người Cảnh Dạ Lan, thủ pháp thuần thục, thấy nàng dần nổi lên biến hóa thì cười hèn mọn:

- Hoa Mị Nô, ngươi xem chính mình, chỉ có lúc này mới thành thực.

- Thì sao? – nàng bị Hiên Viên Khanh Trần chặn lại không thể nhúc nhích, cười lạnh, tận lực bắt chính mình không để ý tới ác ý của hắn. – Đây là phản ứng bình thường của mỗi người khi đối diện với chuyện này, đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ như thế!

- Vậy sao? – hắn ngừng động tác tay lại. – Hôm nay ngươi ngỗ nghịch với bổn vương, nếu ngươi có thể làm cho cô vương giống như lời ngươi nói thì cô vương sẽ bỏ qua cho ngươi!

- Thật chứ? – mắt Cảnh Dạ Lan sáng ngời, nàng chính là đang chờ cơ hội này. Chỉ cần Hiên Viên Khanh Trần mở miệng thì sự tình mới có chuyển biến được.

Khóe miệng Hiên Viên Khanh Trần hiện lên một nụ cười thâm trường, chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, đôi con ngươi màu vàng tựa hồ muốn xem thấu lòng của nàng. Ngón tay vuốt ve vết thương trên cổ tay nàng, chậm rãi buông nàng ra:

- Cô vương nói là làm được, nhưng mà… – hắn chuyển lời. – Nếu ngươi thua, thì thế nào đây?

- Dù ta thua hay thắng thì cũng không thoát khỏi sự nắm giữ của ngươi, không phải sao? – nàng đứng dậy, hơi hơi nâng cằm lên, hờ hững nhìn hắn. Đấu thể lực không lại thì sẽ dùng trí lực. Cảnh Dạ Lan nàng nhiều năm sống trong kiếp sát thủ cũng không phải là ngu ngốc, nếu không cẩn thận từng chút một thì nàng cũng không thể sống tới bây giờ.

- Bắt đầu đi! – Hiên Viên Khanh Trần nhìn nàng, trong mắt hiện ra một tia bất tuân (không thể không nghe theo). Hoa Mị Nô, làm trò trước mặt cô vương, ngươi sẽ biết mình đã phạm vào lỗi lớn.

Khóe môi nàng hiện lên ý cười, đuôi lông mày hơi hơi giơ lên mang theo phong tình:

- Ta có một yêu cầu nhỏ. – cánh tay như ngọc của nàng vờn quanh cổ Hiên Viên Khanh Trần, hơi thở lan ra quanh quẩn bên tai hắn.

- Yêu cầu nhỏ? Nói!

- Ta muốn ngươi nhắm mặt lại, ngươi có dám thử không? – nàng ngẩng đầu kề sát mặt hắn, đôi môi mềm mại như có như không chạm nhẹ vào môi mỏng của hắn, ngữ khí hỗn loạn, khiêu khích.

- Cô vương làm như ngươi mong muốn. Hiên Viên Khanh Trần chậm rãi nhắm mắt lại, tùy ý để ngón tay mảnh khảng của nàng xoa nắm hai mắt.

Ngũ quan như được chạm khắc nên, tuấn mỹ như thần duệ, bạc môi khẽ nhếch, ngay cả nụ cười cũng giống tới như vậy.

Quỷ Túc… Trong mắt Cảnh Dạ Lan không hề lạnh lẽo mà nảy lên một tầng sương mù đau đớn, người đó cho nàng một hy vọng để sống rồi khi gặp lại vài lần lại thiếu chút nữa muốn lấy mạng của nàng. Cảnh Dạ Lan than nhẹ một tiếng, ánh mắt lưu luyến không tha tinh tế quan sát khuôn mặt của hắn; dù trong lòng nàng đã báo động với chính mình, người trước mắt đây chính là Hiên Viên Khanh Trần tàn bạo khát máu chứ không phải là anh! Cuối cùng, nàng cúi người tựa vào trước ngực hắn, trong gắn bó tương giao, đầu lưỡi tiến nhập vào trong miệng hắn, vụng về dùng sức quyến rũ nam nhân trước mặt này.

Cách một lớp đơn y mỏng manh, Hiên Viên Khanh Trần cảm nhận được cơ thể ấm áp kê sát chính mình, sự mềm mại trước ngực của nàng càng ngày càng nhẹ nhàng, ấm áp hơn. Nàng rõ ràng là không có kinh nghiệm gì nhưng lại hết sức kích khởi hắn, nàng không biết sự vụng về của nàng lại đang châm ngòi dục vọng trong hắn.

Khớp xương ngón tay kêu lên răng rắc rồi theo thân thể của nàng chảy xuống. Lực đạo không nhẹ không nặng làm cho Cảnh Dạ Lan phát ra tiếng vang mê loạn rất nhỏ.

- Đợi chút! – nàng thấp giọng cự tuyệt, cắn một ngụm trên vành tai hắn. Thấy hắn nhướng mày, nàng mới nhỏ giọng nói. – Đã nói là để cho ta làm! – Nói xong nàng đẩy hắn ngã xuống giường, khóa chân ngồi bên hông hắn, mái tóc đen dài như mực rũ xuống trước ngực hắn như ẩn như hiện.