Điều duy nhất mà Sầm Tử Tranh nghĩ được lúc này là … làm thế nào để giữ lại danh dự cho Leila. Tuy cô rất phẫn nộ, rất giận dữ nhưng bây giờ chuyện đã đến nước này cô còn có thể làm gì? Chẳng lẽ cô phải đi tố cáo Cung Quý Dương tội ăn cắp bản thảo của cô?
Bằng vào quyền thế của Cung thị tài phiệt, tin rằng đến lúc đó người chịu thiệt vẫn chính là cô thôi!
‘Tranh Tranh, em đừng quên, thương trường là chiến trường, anh trước nay cũng không tự nhận mình là quân tử hay người tốt gì cả, riêng về phần em, nếu em muốn giữ lại tâm huyết của mình, thì hãy suy nghĩ thật kỹ xem là em nên ngoan ngoãn đến Cung thị của anh làm việc hay là muốn tranh chấp với anh đến cùng!’
Thân hình cao lớn đĩnh đạc của Cung Quý Dương đang dán sát vào người cô, giữa hai người gần như không còn khoảng cách. Hắn cúi thấp đầu, thì thầm bên tai cô, cảnh tượng này thân mật như một đôi tình nhân vành tai và tóc mai chạm nhau mà trên người cô, hương thơm thanh mát chỉ riêng thuộc về cô vẫn quẩn quanh trong từng hơi thở của hắn.
Động tác ái muội như vậy lại không làm cho Sầm Tử Tranh có chút cảm xúc nào ngược lại, cô càng có một cảm giác nguy hiểm như đang đi trên băng mỏng, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Người đàn ông này trước giờ vẫn tà tứ như thế, cô hoàn toàn không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
‘Cung Quý Dương, anh vốn không có ý tốt như vậy. Đúng vậy, tôi thừa nhận với anh, anh đúng là đã bắt được điểm yếu của tôi nhưng tôi nghĩ, cho dù thương hiệu Leila thật sự bị anh thu mua thì nó chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi trong bộ sưu tập của anh thôi!’
‘Tranh Tranh, em phân tích rất có lý, nếu em đã biết đây là cơ hội duy nhất để em có thể bảo vệ danh tiếng của Leila thì em nên tranh thủ lấy lòng anh, nếu như anh vui, thương hiệu này nếu muốn trở thành một trong những thương hiệu hàng đầu cũng không phải là chuyện khó khăn gì!’
Giọng của Cung Quý Dương nghe qua có vẻ hời hợt nhưng nghĩ kỹ lại, câu nào cũng mang ý ép buộc, lời lẽ sắc bén khiến Sầm Tử Tranh không biết nên đối diện thế nào.
Hắn chỉ có thể làm như thế thôi sao?
Câu hỏi này vẫn luôn quẩn quanh trong đầu Cung Quý Dương, nhưng câu trả lời vẫn luôn là … hắn phải làm như vậy. Nếu như cuộc đời đã tạo nên một nút thắt giữa hai người vậy thì cứ để hắn dùng thủ đoạn cực đoan đi cởi nút thắt đó đi!
Sầm Tử Tranh nghe câu nói này thì lòng như chìm xuống đáy cốc, môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, gương mặt xinh đẹp lại lần nữa trở nên trắng bệch …
‘Tranh thủ lấy lòng? Anh ép tôi đến Cung thị, nói trắng ra là muốn tôi trở thành công cụ để anh phát tiết mà thôi, đây mới là sự trả đũa của anh đúng không?’
Cô sao lại nghe không hiểu ý ngầm trong câu nói của hắn chứ!!!
‘Ha ha, Tranh Tranh, anh chỉ là luyến tiếc em thôi chứ sao lại là trả đũa được …’
Giọng nói trầm ấm đầy sức hút của hắn khẽ thì thầm bên tai cô mang theo một sự dụ hoặc khiến người ta khó mà chống đỡ: ‘Em vốn là người của anh kia mà!’
Gương mặt thanh tú chợt mất hết huyết sắc, như một đóa hoa mất hết sức sống!
Tuyệt vọng, Sầm Tử Tranh rũ đôi mi dài, cố không để ý đến hơi thở nam tính nóng rực bên tai. Thì ra ra cô nghĩ sai rồi.
Cô cho rằng đây chẳng qua chỉ là trò chơi của người có tiền, rất nhanh rồi hắn sẽ mất đi hứng thú.
Hoặc nói cách khác, cô chẳng thà tin rằng đây chỉ là một trò chơi của Cung Quý Dương!
Nhưng sự thật đã chứng minh hắn không phải nhất thời cao hứng, hắn là nghiêm túc!
Nghiêm túc tìm cách hủy đi ý chí và lòng tin của cô từng chút một, dùng quyền uy và thế lực mà cô vẫn xem thường để hủy diệt tất cả của cô!
Khoảng cách giữa hai người gần đến như thế, hơi thở Sầm Tử Tranh như hoa lan, ngấm vào tận tâm can khiến Cung Quý Dương nhất thời có cảm giác mình bị vây trong hương thơm, hắn không thể không thừa nhận, những ảnh hưởng của cô đối với hắn đậm sâu hơn hắn tưởng tượng nhiều lắm.
Cho dù trong lòng cô không có hắn, cho dù cô phản bội hắn thì có phải là hắn vẫn không có cách nào khống chế trái tim mình thôi nghĩ về cô không?
Cũng đang chìm trong đau khổ nên Sầm Tử Tranh không nhìn ra được sự buồn bã trong mắt Cung Quý Dương …
‘Cung Quý Dương …’
Rốt cuộc Sầm Tử Tranh cũng lên tiếng, trên gương mặt trắng bệch của cô hoàn toàn không nhìn thấy chút cảm xúc nào: ‘Đối với tôi mà nói, Leila là toàn bộ tâm huyết của tôi, nhưng đối với anh, nó chẳng qua chỉ là một cái tên tầm thường đến không thể tầm thường hơn. Tôi cầu xin anh, buông tha cho nó đi, cũng như xin anh buông tha cho tôi vậy. Ở bên anh có nhiều phụ nữ đến vậy, anh sao lại cứ phải ép tôi làm gì?’
Cô không thể giống như những người phụ nữ bên cạnh hắn, lúc nào cũng tìm cách lấy lòng hắn, khiến hắn vui vẻ, vừa nghĩ đến miệng lưỡi của những người phụ nữ kia thì cô đã thấy buồn nôn nhưng khi nghĩ đến Cung Quý Dương vẫn luôn lưu luyến những phụ nữ kia thì lòng cô chợt quặn đau …
‘Ha ha, em sẽ, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện nữa kìa!’
Cung Quý Dương chợt hạ thấp giọng khiến giọng nói đã trầm lại còn tăng thêm một phần dụ hoặc: ‘Tranh Tranh, em biết anh vẫn luôn nhớ về em, nhất là em của tám năm trước … Mỗi đêm trước khi đi ngủ anh đều không tự chủ được mà nhớ về em của tám năm trước dưới thân anh xinh đẹp đến mức nào. Nhớ môi anh từng tấc từng phân khám phá làn da nõn nà của em, nhớ đến đồi ngực đầy đặn của em nở rộ trong miệng anh thế nào, nhớ đến vị ngọt tư em, nhớ em đã từng thế nào năn nỉ xin tha …’
‘Đủ rồi, anh im đi! Im đi! Tôi không muốn nghe nữa!’
Sầm Tử Tranh tức đến cơ hồ không thở nổi, cô như một đứa trẻ đưa hai tay bịt chặt tai lại, lừa chính mình rằng không nghe được gì cả.
Lời của hắn khiến cô nhớ đến tám năm trước, lúc đó hai người họ quả thật rất vui vẻ, hai người lúc đó như cá gặp nước, không hề có cảm giác mệt mỏi, vui vẻ bơi lội trong dòng sông tình yêu của chính họ …
Nhưng … tất cả đều đã là quá khứ!
‘Được rồi! Không nghe! Không nghe!’ Hắn nói giọng hệt như đang dỗ một đứa bé, cố nén tiếng cười khẽ trong cổ họng, lúc này giống như hắn đang lấy lòng cô vậy: ‘Tranh Tranh, đừng vọng tưởng muốn giãy dụa, trên thế giới này chỉ có Cung Quý Dương anh có thể cứu được Leila!’
Câu nói như lời kết án cuối cùng, tự tin mà đầy cuồng ngạo, chắc trên đời này cũng chỉ có hắn có thể dùng giọng điệu thong dong mà bá đạo như vậy nói ra câu nói này khiến Sầm Tử Tranh vốn rất vất vả mới lấy lại được chút kiên trì trong chớp mắt lại bị phá hủy.
Dài như một thế kỷ, cuối cùng hô hấp của Sầm Tử Tranh cũng thông thuận trở lại, cô cũng có thể nói nên lời, tuy rằng giọng nói còn lắp bắp: ‘Xin anh … cho tôi thêm thời gian suy nghĩ!’
Ánh mắt cô mờ mịt như chưa biết nên làm thế nào, giọng nói yếu ớt như cành hoa trong gió …