Một lúc sau, Cung Quý Dương mới nhàn nhạt lên tiếng, nhưng giọng nói trở nên quá mức lạnh lùng: ‘Em quan tâm hắn đến thế sao?’

Trong giọng nói thâm trầm mang theo sự bất mãn và ý cảnh cáo rất rõ rệt.

Sầm Tử Tranh cho dù có ương ngạnh đến mấy lúc này cũng không dám chọc đến người đàn ông này một cách quá mức, tối hôm đó chỉ vì một câu nói của cô mà hắn đã có phản ứng lớn thế này, nếu như hôm nay cô còn nói những câu không thích hợp thì rất có khả năng sẽ làm liên lụy đến Thư Tử Hạo .

‘Anh ta là bạn của tôi, nếu như anh thật sự muốn hận thì cứ hận tôi, đừng đụng đến người vô can!’

Cung Quý Dương nghe vậy ánh mắt càng lạnh, hắn cố tình làm ra vẻ đáng tiếc, lắc đầu: ‘Tranh Tranh, đây chính là thái độ cầu xin người khác của em sao?’

‘Anh …’ Bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh nắm chặt lại, ‘Cung Quý Dương, anh đừng nên quá đáng quá!’

Cô đã quá nhường nhịn hắn rồi, hắn còn muốn cô phải thế nào nữa?

‘Quá đáng?’ Cung Quý Dương nhướng mày cười, ánh mắt lạnh băng lóe ra một tia như câu hồn nhiếp phách người khác: ‘Thật là lạ nha, anh giúp em có tiền để kinh doanh thương hiệu Leila, cũng cho Thư Tử Hạo một cơ hội để nổi tiếng, thế nào mà anh lại phải mang tội danh “quá đáng” chứ?’

‘Cung Quý Dương, nếu như anh cứ nhất quyết làm như thế, tôi chỉ có thể nhờ pháp luật can thiệp thôi. Nhưng anh phải nhớ, người sáng tạo ra thương hiệu Leila là tôi, bất luận anh muốn dùng thủ đoạn hạ lưu nào để có được nó tôi đều sẽ không để cho anh được toại nguyện đâu!’

Sầm Tử Tranh không còn cách nào để thuyết phục hắn, chỉ đành bám víu vào một chiếc cọc cuối cùng này, cô phải nói cho hắn hiểu, bất luận thế nào cô cũng sẽ không buông tay.

‘Cung tiên sinh, nếu như phải nhờ đến pháp luật giải quyết tôi nghĩ khó xử nhất là Cung thị chứ không phải là Sầm Tử Tranh tôi. Mong anh suy nghĩ kỹ lại!’ Sầm Tử Tranh nói xong câu này liền xoay người định rời đi.

‘Thật là đáng yêu!’

Lúc này câu nói kỳ lạ của Cung Quý Dương chợt khiến Sầm Tử Tranh ngừng bước chân, cô không kìm được xoay người lại, nhìn vẻ mặt đầy thâm ý của Cung Quý Dương …

Cung Quý Dương thấy cô ngừng bước, ý cười trong mắt đã dần lan đến bên khóe môi, hắn bước đến bàn làm việc, rút từ trong ngăn kéo ra một phần văn kiện vẫy vẫy về phía cô.

‘Tranh Tranh, nếu như em cứ nhất quyết muốn nhờ tới pháp luật, anh thật sự không dám đảm bảo đến lúc đó em sẽ hối hận đến mức nào!’ Hắn chậm rãi lên tiếng nhắc nhở cô.

‘Ý của anh là sao?’ Không biết vì sao trong lòng Sầm Tử Tranh chợt dâng lê một nỗi bất an.

Cung Quý Dương làm ra vẻ thản nhiên hỏi lại: ‘Em bước đến xem không phải là sẽ biết ngay thôi sao?’

Sầm Tử Tranh sững sờ trong giây lát như đang suy nghĩ xem lời nói của Cung Quý Dương thực sự đáng tin đến mức nào nhưng một lúc sau cô thở dài một tiếng thật sâu, vẻ mặt hồ nghi đi đến cầm lấy phần văn kiện lên xem.

Xấp văn kiện chậm rãi được mở ra, không phải là tư liệu gì cả mà chỉ là … một bản thiết kế nháp.

Khi bản nháp này lộ ra trọn vẹn trong mắt Sầm Tử Tranh, cô nhất thời ngây ngốc tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn mất hết huyết sắc, bàn tay cầm nó cũng khẽ run …

Phanh!!!

Theo một tiếng vang, cô ném mạnh bản thiết kế nháp lên bàn trà, ánh mắt vốn đầy sự kinh ngạc chợt trở nên phẫn nộ và khó hiểu. Cô ngẩng lên nhìn Cung Quý Dương bằng ánh mắt như nhìn một người xa lạ, giọng nói cũng trở nên bén nhọn …

‘Cung Quý Dương, anh sao lại có bản thiết kế nháp này?’

Cung Quý Dương thấy có hiệu quả, đắc ý hỏi ngược lại: ‘Thế nào? Bản thiết kế nháp này đối với em mà nói là rất quen thuộc, phải không?’

‘Đây rõ ràng chính là bản nháp những mẫu thiết kế của năm sau của dòng sản phẩm cao cấp Leila-J, sao lại rơi vào tay anh?’

Cảm giác bất an quẩn quanh trong lòng Sầm Tử Tranh càng lúc càng rõ rệt, rốt cuộc hắn định làm gì đây?

Cung Quý Dương đứng dậy, bước từng bước về phía Sầm Tử Tranh, không gian trong phòng rõ là cực lớn vậy mà theo từng bước chân của hắn tiến đến gần, cô cảm thấy có một áp lực vô hình dần ập đến với mình khiến cô cơ hồ hít thở không thông.

Đôi tay rắn rỏi của hắn mặc kệ sự phản đối của cô, vòng qua eo lưng nhỏ nhắn của cô, chiếc mũi cao thẳng cọ nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô khiến cả người Sầm Tử Tranh khẽ run lên.

‘Vật nhỏ đáng thương, những vật mà anh muốn có được đương nhiên sẽ bất chấp thủ đoạn để có được nó. Chỉ đơn giản vài trang bản nháp thì có gì khó khăn đâu. Em vốn thông minh, chắc phải biết tình thế hiện giờ của mình bất lợi đến mức nào rồi chứ?’

Nói dứt lời, bàn tay to của hắn nhẹ áp lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, động tác tuy cực kỳ dịu dàng như lại mang đến cho cô cảm giác lạnh như băng.

Suy nghĩ của cô lúc này hoàn toàn đình trệ rồi. Sự xuất hiện của những trang nháp này khiến cô hoàn toàn mất đi lòng tự tin!

Cung Quý Dương nói không sai, hắn hoàn toàn có thể tuyên bố với ngoại giới rằng những khái niệm thiết kế của Leila-J là sao chép của Cung thị, không chỉ là những thiết kế đã được công diễn trong buổi công bố vừa rồi mà cả ý tưởng trong những thiết kế năm sau mà cô đang muốn thực hiện cũng đều là sao chép cả.

Một khi bị gán cho tội danh này, Sầm Tử Tranh không khó tưởng tượng thương hiệu Leila sẽ chết thảm đến mức nào. Không chỉ là như thế, nếu như Cung Quý Dương tuyên bố với ngoại giới tin tức này, người bị liên lụy không chỉ có cô mà đến lúc đó Thư Tử Hạo, người đang chuẩn bị hợp tác với cô cũng khó mà tránh khỏi tai ách, nói không chừng sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến thương hiệu của riêng hắn.

Chuyện này thật quá đáng sợ!

Chuyện này đáng sợ, không sai, nhưng người làm ra chuyện này càng đáng sợ hơn!

Nhìn vẻ trầm mặc và suy tư của cô, Cung Quý Dương biết, người thông minh như cô nhất định sẽ cân nhắc hậu quả nặng nhẹ. Nụ cười đắc ý lại nở trên môi hắn, bàn tay to men theo xương quai xanh của cô, lướt xuống dưới …

Sầm Tử Tranh lách người tránh khỏi bàn tay hắn, gian nan cất lời, trong giọng nói là vô hạn khổ sở và phiền muộn …

‘Cung Quý Dương, anh thật là bỉ ổi! Không ngờ anh lại sử dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy để đối phó tôi. Anh đúng là ác độc mà!’