“Leila, những trang phục cao cấp trong bộ sưu tập này, bởi vì đi theo con đường cao cấp, cho nên tôi cho rằng nên truyền bá rộng rãi thêm, nói cách khác nó là một khái niệm để đề cao thiết kế, dùng một loại khái niệm để khuếch đại thị trường thiết kế!”

Sau giữa trưa yên tĩnh, ve ở trên cây ra sức kêu gào, dùng âm thanh huyên náo để tô điểm thêm cho mùa hạ, ánh mặt trời long lanh xuyên qua tấm kính chiếu vào giữa phòng họp.

Trước màn hình lớn trong phòng họp, một nhân viên PR đang nói lên quan điểm của mình, chỉ thấy cô ấy ở một bên không ngừng nói còn một bên không ngừng dùng ánh mắt để liếc nhìn Sầm Tử Tranh đang ngẩn người!

Qua một lúc lâu sau, nhân viên PR này rốt cuộc cũng nói xong quan điểm mới của bản thân nói xong, mà tất cả nhân viên cũng đưa ánh mắt sang nhìn Sầm Tử Tranh, lại ngoài ý muốn phát hiện ra, nhà thiết kế chính luôn xem công việc là sinh mệnh của mình lại đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Leila……”

Elena cảm thấy có chút không bình thường, vội vàng kéo kéo góc áo của cô, những hội nghị truyền bá ý tưởng này Sầm Tử Tranh rất coi trọng, tại sao hôm nay lại mất hồn như vậy?

Hả?

Sầm Tử Tranh bừng tỉnh, sau đó cô ý thức được mình đã thất thần trong buổi hội nghị, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt xin lỗi…..

“Ngại quá, mời cô nói lại về cái khái niệm vô vừa nói xong, cảm ơn!”

Nhân viên PR và những nhân viên khác trao cho nhau ánh mắt hoang mang, sau đó lại lặp lại quan điểm của bản thân.

Không ngờ, giọng nói của nhân viên PR còn chưa cất lên, Sầm Tử Tranh hơi hơi nhíu mày, rõ ràng đây không phải là khái niệm truyền bá mà cô thích.

“Tôi không đồng ý việc dùng sức mạnh để khuếch đại thị trường, hơn nữa tôi lại càng không đồng ý với việc đem những trang phục Leila – J cao cấp trưng bày theo những sản phẩm Leila dạng trung, những tác phẩm Leila là ý tưởng của tôi, luôn dùng ý tưởng thiết kế tao nhã, những trang phục Leila của cửa hàng đều là những trang phục nữ giới xa xỉ đắt tiền là một mặt, nhưng quan trọng nhất muốn để khác hàng thưởng thức được cái đẹp, tôi nghĩ nên kéo dài những ý tưởng thiết kế trang phục cùng với khái niệm truyền bá!”

Rất nhanh cô đã điều chỉnh được tâm trạng của mình, vùi đầu vào công việc quan trọng nhất đó là triển khai quảng bá trang phục, mà quá trình truyền bá vẫn đang trong giai đoạn thảo luận.

Nhân viên PR sau khi nghe như thế, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý với ý tưởng của Sầm Tử Tranh, dù sao cô cũng là khách hàng, hơn nữa còn là nhà thiết kế chính, đương nhiên cũng sẽ có quyền lên tiếng!

“Đúng rồi, người mẫu bên đó đã chuẩn bị thế nào rồi?” Sầm Tử Tranh hỏi nhân viên PR.

“Cũng đã vào vị trí rồi, nhưng mà…..” Nhân viên PR có chút khó nói.

“Nhưng cái gì?” Sầm Tử Tranh sắc bén hỏi.

“Chúng tôi đã liên lạc với tất cả người mẫu, nhưng chỉ có Ngả Mễ là chúng tôi không mời, bởi vì ngày hôm đó cô ấy bận bay qua Italy để trao giải, chúng tôi đã làm rất nhiều việc, nhưng dường như tiểu thư Ngả Mễ không nể chút tình cảm nào!” Nhân viên PR thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói.

“Cái gì? Ngả Mễ sẽ không đến?”

Trong mắt Sầm Tử Tranh hiện sự bất mãn, người hiểu rõ cô nhìn vào sẽ biết đây chính là dấu hiệu cô sắp nổi giận.

Quả nhiên, chỉ thấy tư liệu đang cầm trong tay cô ném ‘bộp’ một tiếng xuống bàn, giọng nói sắc bén:

“Hẳn là mấy người biết Ngả Mễ nên mặc bộ sưu tập nào? Leila – J ‘Mộng Thường’ muốn có số lượng lớn trên toàn cầu, nhưng để có mỹ cảm cùng tính kinh điển thì chỉ có thân phận của Ngả Mễ mới thích hợp, nhưng mà, hôm nay mấy người lại nói với tôi là sẽ không đến? Mấy người nhìn thời gian xem, ngày giới thiệu sản phẩm sắp đến gần rồi!”

Những người biết Sầm Tử Tranh luôn hiểu rõ, cô luôn nghiêm khắc đối với công việc, cố gắng để cho mọi thứ hoàn mỹ, cô là một người dịu dàng nhưng trong công việc chính là một người nữ cường nhân kiên quyết không bao giờ lùi bước.

“Nhưng mà Leila, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng người đại diện của Ngả Mễ không chấp nhận, chúng tôi cũng đã làm mọi chuyện, chẳng lẽ đi mời môt người mẫu quốc tế nổi tiếng?” Nhân viên PR khó xử nói.

“Không được!” Sầm Tử Tranh bác bỏ, trong mắt là sự kiên trì không nhân nhượng: “Biểu hiện và phong cách của những người mẫu khác trên sàn tôi cũng đã xem qua, chỉ có khí chất của Ngả Mễ là tương đối phù hợp, tôi mặc kệ mấy người dùng cách nào, nhất định phải mời được Ngả Mễ đến!”

“Này……Leila, không phải tất cả mọi người đều có khả năng mua những sản phẩm của Leila, cô không biết được thái độ của người đại diện Ngả Mễ có bao nhiêu kiên quyết, huống chi ngày đó lại trùng với ngày trao giải, đây là điều quan trọng nhất!” Nhân viên PR có ý muốn thuyết phục Sầm Tử Tranh.

Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, ánh mắt càng thêm sắc bén…..

“Tôi mời công ty PR đến là để giải quyết mọi chuyện, chứ không phải tạo thêm phiền phức cho tôi, nếu việc nhỏ này mấy người không thể giải quyết được, vậy thì tôi cũng nên xem xét có nên hủy bỏ hợp đồng hay không!”

“Leila……” Trên mặt nhân viên PR lộ ra hoảng sợ, nói quanh co không biết phải làm sao.

Mà Elena cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Sầm Tử Tranh…..hôm nay cô ấy làm sao thế? Tại sao hôm nay lại nôn nóng và mất kiên nhẫn như thế? Những từ ngữ uy hiếp này làm sao có thể thốt ra từ miệng Sầm Tử Tranh được?

Không khí phòng họp đang lâm vào tình trạng khẩn trương và lung túng, lại nghe thấy một tiếng cười trầm thấp truyền đến từ cửa!

Mọi người kinh ngạc, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa, chỉ nhần thấy Cung Quý Dương lười biếng dựa vào cửa, tươi cười nhìn Sầm Tử Tranh!

“Oa…..”

Trong phòng họp truyền đến tiếng than thở, bọn họ đều nhận ra người đàn ông cao lớn này chính là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt, kích động đứng ngồi không yên.

Mà người đứng ngồi không yên nhất lại chình là Sầm Tử Tranh, cô nhìn bóng dáng yêu mị của Cung Quý Dương, một lực lớn vô hình bao phủ lấy bản thân…..

Anh ta lại muốn làm gì?

Cung Quý Dương không khó để nhìn ra vẻ mặt khó chịu và cảnh giác của Sầm Tử Tranh, khuôn mặt dịu dàng tuấn tú của anh khẽ mỉm cười mê người, tao nhã đi lên phía trước……

Nhưng mà khi anh còn chưa kịp đến gần, Sầm Tử Tranh đã đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Elena, thông báo cho bảo vệ mời vị tiên sinh Cung này đi ra ngoài!”

Elena đứng tại chỗ ngây ngẩn cả người…..

Cuối cùng là Leila muốn thế nào? Người ta đường đường là một tổng giám đốc, làm sao có thể kêu bảo vệ đuổi đi được chứ?

“Còn đứng ở đây làm gì?” Sầm Tử Tranh nhìn thấy Elena đứng ngẩn người lại càng thêm tức giận.

“Leila, cái này……….Cái này không được hay cho lắm…..” Elena khó khăn nói.

Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy, vẻ mặt càng thêm khó coi, vừa muốn nói cái gì đó, liền bị giọng nói dịu dàng của Cung Quý Dương cắt đứt…..

“Tranh Tranh, em bắt người của công ty PR làm việc đó là không thể, nếu bọn họ có thể mời đến được, thì đã sớm mới đến rồi!” Trong mắt anh là ý cười, sau khi nói xong câu đó, lại xoay đầu hướng về phía nhân viên PR nói một câu: “Có phải không?”

Nhân viên PR sau khi nghe thế, liên tục gật gật đầu, còn mang theo vẻ mặt vô cùng cảm kích……thì ra đây chính là tổng giám đốc Cung thị tài phiệt, thật sự là rất đẹp trai, được làm việc dưới quyền anh thì đúng là rất hạnh phúc rồi!

Sầm Tử Tranh quay đầu nhìn bộ mặt háo sắc của nhân viên PR, càng thêm cau mày khó chịu, ngay sau đó, lại nhìn về phía Cung Quý Dương, giọng nói lạnh lùng:

“Tiên sinh Cung, dường như nơi này không phải là Cung thị tài phiệt, không cần anh ở nơi này khoa tay múa chân, mời anh đi ra ngoài cho!”

Một câu vô nghĩa cô cũng không thèm nói với anh, trực tiếp chỉ tay về phía cửa!

Nhưng mà, Cung Quý Dương cũng không nhanh không chậm kéo cánh tay của cô xuống, ngay sau đó liền bao lấy thân hình nhỏ bé của cô, trong nháy mắt áp sát vào da thịt lạnh lẽo của cô……

“Anh làm gì đấy?” Cô sợ hãi kêu lên một tiếng, muốn rút tay lại nhưng lại bị nắm thật chặt!

“Buông ra!” Cô tức giận trừng mắt với anh, gò má càng thêm ửng hồng vì hành động không e dè gì của anh……

Toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng họp đều dừng lại ở trên hai người!

Cung Quý Dương cười quỷ dị cúi thấp đầu, hơi thở nam tính cao phủ lấy cô, ho hấp nóng bỏng dừng lại bên tai cô…..

“Tranh Tranh, lần này anh đến là để giúp em giải quyết, đuổi anh đi thì em sẽ phải hối hận đó nha!”

Sầm Tử Tranh chợt nghiêng người, né tránh khỏi hơi thở khiến cho cô cảm thấy bất an, giọng nói mơ hồ: “Anh có ý gì?”

“Ngả Mễ!” Cung Quý Dương thoải mái nói!

Sầm Tử Tranh chợt thở gấp một tiếng, lập tức nhìn về phía Cung Quý Dương, trong ánh mắt có chút vui mừng: “Ngả Mễ? Anh có thể giúp tôi mời Ngả Mễ đến sao?”

Cung Quý Dương nhún vai, anh không trực tiếp trả lời, nhưng đôi mắt nhu7chim ưng săn mồi đánh giá Sầm Tử Tranh từ trên xuống.

“Này, anh đang nhìn cái gì thế hả? Tôi đang hỏi anh đó!”

Sầm Tử Tranh bị đôi mắt đó khiến cho mất tự nhiên, cảm giác dường như mỗi một chỗ trên cơ thể đều bị nhìn thấu, cô có chút run sợ.

Lời của cô vừa dứt, Cung Quý Dương liền nắm tay cô kéo đến phía trước tấm gương lớn trong phòng họp, đẩy cô về phía trước, còn anh đừng phía sau lưng cô, bàn tay nắm lấy eo……

Trong gương, Cung Quý Dương cao lớn cùng với Sầm Tử Tranh xinh đẹp nhất thời tạo thành một đôi hoàn mỹ tương xứng.

Nhìn qua gương là đôi mắt thâm trầm tràn ngập tình yêu của Cung Quý Dương, trong lòng Sầm Tử Tranh không khỏi rơi ‘lộp bộp’ mấy tiếng, vì bản thân quá mệt mỏi mà nhìn nhầm hay sao?”

Đôi mắt đen đó giống như một ngôi sao sáng, lộ ra sắc thái mê người, khiến cho người khác nhìn thấy một loại dịu dàng cùng với tình yêu say đắm chậm rãi chảy ra từ trong đáy mắt, nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy đau khổ!

Đây là như thế nào? truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé

Vì sao cho đến tận bây giờ cô vẫn bị loại ánh mắt này lừa dối?

“Thật ra…….”

Cung Quý Dương nghiêng đầu, bờ môi khẽ lướt qua gò má non mịn của cô, nhẹ giọng nói: “So với Ngả Mễ, anh cảm thấy khí chất của em hợp với ‘Mộng Thường’ nhất, vì sao không tự mình đi lên sân khấu?”

Cái gì……Cái gì?

Sầm Tử Tranh nhìn Cung Quý Dương như một quái vật…..làm gì có nhà thiết kế nào làm như vậy?

“Đối với trò đùa này của anh tôi sẽ không nhận!”

Sầm Tử Tranh cau mày nhìn cánh tay rắn chắc vẫn đặt trên eo mình, chẳng lẽ anh ta không thể bớt phóng túng một chút sao? Rất nhiều người đang nhìn đó!

“Trò đùa? Đây là những lời nói thật của anh!”

Cung Quý Dương mỉm cười nhìn Sầm Tử Tranh trong gương, sau đó lại chậm rãi cúi đầu, chóp mũi cao thẳng xuyên qua mái tóc mềm mại như lụa, tham lam hít thấy hương thơm quen thuộc trên người cô……

“Đừng quên, dáng người của em anh là người hiểu rõ nhất, thân hình em cũng do một mình anh khai phá, cho nên, kết quả là em có thích hợp với ‘Mộng Thường’ hay không, thì chỉ có anh mới có quyền lên tiếng!”

Âm thanh của Cung Quý Dương không to không nhỏ, lại vừa nghe, lời nói ái muội khiến cho mọi người trong phòng họp có thể nghe được!

Quả nhiên, những lời này của anh vừa nói ra, toàn bộ phòng họp liền truyền đến từng âm thanh hít khí lạnh, dù sao bọn họ cũng không biết quan hệ của Leila và vị tiên sinh Cung này đã tiến triển đến mức nào, nhưng sau khi nghe những lời này, bọn họ đều đã rõ ràng tất cả…..

“Cung Quý Dương, anh……anh đừng có nói chuyện quá đáng!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh nhất thời tái nhợt, cảm thấy xấu hổ vì lời nói của anh, chẳng lẽ anh lại muốn nhanh chóng phá tan cuộc sống yên tĩnh của cô sao?

“Quá đáng?” Cung Quý Dương ra vẻ không hiểu nói: “Anh chỉ nói sự thật thôi mà!”

Sầm Tử Tranh tức giận trừng mắt nhìn, sức lực bên hông cho cô biết cho dù cô có giãy dụa thế nào thì cũng không thoát được, vì thế liền hít một hơi, kìm nén tức giận trong lòng nói: “Tôi cũng không thừa nhận đây là biện pháp của anh giúp tôi giải quyết chuyện khẩn cấp!”

Cung Quý Dương cười ha ha nói: "Dĩ nhiên là không phải thế, anh chỉ cố biểu đạt chính xác ý kiến của mình mà thôi, nhưng… " Anh đột nhiên dừng nụ cười lại, mặt đột nhiên biến sắc..

"Để cho em đi tới đài truyền hình T tiếp nhận ánh mắt của nhiều người đàn ông như thế, anh làm sao có thể chịu được, vóc dáng của em chỉ được để cho mình anh ngắm!" Giọng nói trầm thấp mang theo bá đạo và quái dị.

Sầm Tử Tranh giận đến mặt trở nên tím ngắt

"Được rồi… được rồi, đừng nên tức giận!" Cung Quý Dương giả vờ làm người tốt, giọng nói giống như cưng chìêu và dụ dỗ.

Anh không hy vọng toàn thể nhân viên làm việc có thể nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ vào lúc này, mặc dù anh không hề quan tâm đến ánh nhìn của người khác, nhưng da mặt Sầm Tử Tranh rất mỏng, ở trước mặt mọi người, cô nhất định sẽ thẹn hóa hóa giận.

"Người mẫu Ngả Mễ đã được đưa tới!" Anh trực tiếp nói.

Cung Quý Dương vừa dứt lời, tất cả người trong phòng họp đều im lặng, mọi người dùng đôi mắt khiếp sợ nhìn anh.

Ngả Mễ được mời tới rồi hả? Đó là vinh hạnh tột cùng cho nhà đài? Không phải rất khó thảo luận sao?

Sau khi nghe anh nói xong thì Sầm Tử Tranh cũng ngây ngẩn cả người!

Còn Elena mừng rỡ chạy Lên trước mặt Cung Quý Dương nói: “Có thật không? Tiên sinh Cung đã mời được Ngả Mễ đến đây thật sao? thật tốt quá, anh gặp được cô ấy ở chỗ nào vậy?”

Cung Quý Dương nhìn nhóm người đang vui mừng kia, cảm thấy vô cùng tức cười.

Dáng người Ngả Mễ xinh đẹp, đây là sự thật, nhưng có như thế mà mọi người đã cho rằng tốt sao? Khi cô nằm trên giường anh rất điêu luyện, rất thành thục? Cái gì gọi là rụt rè? Cái gì cao nhã? Thấy anh là cô lộ ngay bản chất dâm đãng của mình.

Anh chỉ ra ngoài, nói: “Ngả Mễ đang ở phòng thử quần áo!”

Sau khi Sầm Tử Tranh nghe vậy, giật mình, ánh mắt sáng lên, không nói hai lời lập tức chạy đến phòng thử quần áo, theo sát phía sau còn có Elena cùng những nhân viên khác!

Đoàn người còn chưa tới phòng thử quần áo, liền nghe được tiếng rống giận của một cô gái, giọng nói tuy có êm ái, nhưng có nhiều tia đùa bỡn cùng khó chịu.

“cô làm sao vậy? Sao cho tôi mặc thứ quần áo này? Còn đống trang sức này nữa, có lầm không vậy?”

Dáng vẻ kệch cỡm, làm cho Sầm Tử Tranh dừng bước, chân mày cũng nhíu lại đầy căng thẳng.

Đây chính là người mẫu Ngả Mễ mà cô vẫn kiên trì tìm kiếm đó sao? Thứ cô muốn không phải là gương mặt dùng làm bình hoa mà còn cả khí chất bên trong!

Elena đang đi sau lưng cô cũng dừng bước, mặt nghi ngờ nhìn Sầm Tử Tranh hỏi: “Leila, sao thế?”

Sầm Tử Tranh thở dài một hơi, lắc đầu một cái, không nói gì, đi thẳng tới phòng thay quần áo.

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, không khó thấy được một cô gái vóc người xinh đẹp, tóc dài đang đứng bên trong, trên người còn là một bộ quần áo hợp thời trang, người con gái xinh đẹp tuyệt mỹ này dường như đang rất tức giận.

Mà Ka Ka đang đứng bên cạnh chỉ biết đưa vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Sầm Tử Tranh, không dám lên tiếng, muốn khóc cũng không dám khóc, cô mới vừa gia nhập công ty chưa được bao lâu, tự nhiên chưa biết ứng biến như thế nào.

“cô – cô là ai? Ai cho cô tiến vào? không nhìn tôi thay quần áo?”

Ngả Mễ vừa thấy cửa phòng bị một cô gái mở ra, cho rằng cô cũng là nhân viên làm việc, lập tức tỏ vẻ bất mãn.

Vốn là cô gái tuyệt mỹ, nhưng giờ phút này lại để cho mọi người kinh tởm, trong con mắt của Sầm Tử Tranh thì nó vô cùng chói mắt!

“Ka Ka, cô là một nhà thiết kế, không phải là người phải đi hầu hạ người khác thay quần áo, đi mau lên!”

cô đột nhiên nói ra một câu nói, sắc mặt trở nên lạnh lùng, một đôi mắt đẹp sắc bén như thanh kiếm đâm vào mặt của Ngả Mễ.

Sắc mặt Ka Ka trở nên vui vẻ, cô không nghĩ tới Sầm Tử Tranh sẽ tình nguyện như thế, lại dám đắc tội với người nổi tiếng.

Mà hiển nhiên Ngả Mễ cũng sợ hết hồn, lần đầu tiên cô nhìn thấy Sầm Tử Tranh, ánh mắt càng trở nên khó chịu.

“Này, tôi đến đây là để giúp các người, thái độ của các người là sao thế hả?”

Sầm Tử Tranh vừa muốn phản bác.

“Ngả Mễ!”

một giọng nói uy nghiêm vang lên sau lưng Sầm Tử Tranh, Sầm Tử Tranh cũng dần cảm thấy một cỗ áp lực đi tới!

Ánh mắt Ngả Mễ nhìn theo hướng của Sầm Tử Tranh, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên sáng lên, ngay sau đó từ ba bước chuyển thành hai bước đi đến trước, trực tiếp lướt qua Sầm Tử Tranh, nhào vào trong ngực Cung Quý Dương!

“Quý Dương…Anh thật đáng ghét, mới vừa rồi anh đi đâu thế, người ta không thích bộ đồ này, nagy cả nhân viên làm việc cũng khi dễ em.”

Giọng nói của cô trở nên vô cùng ỏng ẹo, cố ý ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, môi anh đào hé ra sự hấp dẫn.

Sầm Tử Tranh đứng đó, cảm thấy tâm đột nhiên bị ai đó dùng tay xe nát – cô lập tức hiểu ra quan hệ của hai người.

Đúng vậy, cho dù đó là người mẫu, là đại minh tinh, có người nào thoát khỏi Cung Quý Dương. Chỉ cần anh nói một câu, cô muốn bất cứ người mẫu nào, người ta cũng ngoan ngoãn chạy tới!

Thấy một màn trước mắt, cô cảm thấy hô hấp của mình vô cùng khó khăn, anh tự mình đưa cô gái này đến đây là có ý gì?

Là đang hướng về cô, chứng tỏ sức hấp dẫn huyền diệu của anh hay là cố ý muốn đem cô kích thích tới chết?

Bên người Cung Quý Dương chưa bao giờ thiếu phụ nữ, điểm này Sầm Tử Tranh biết, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy, lòng của cô rất đâu.

Tại sao có thể như vậy?

Mi mắt cô nhíu lại, tay nhỏ bé nắm chặt không chịu buông ra.

cô nào biết rằng tất cả phản ứng của cô đều lọt vào trong mắt Cung Quý Dương, bên mép hiện lên một tia cười hài lòng, bàn tay cố ý ôm ngang hông Ngả Mễ, cúi đầu thì thầm bên tai cô ta: “Bảo bối, nên hiểu chuyện, cô ấy là nhà thiết kế Leila, anh cũng thấy những thiết kế này rất tốt!”

“Có thật không?”

Ánh mắt Ngả Mễ lập tức sáng lên.

Bất kể cô gái trước mặt là ai, cô chỉ cần một câu nói sau cùng của Cung Quý Dương, để được anh coi trọng! Các bộ quần áo đó sẽ trở thành tác phẩm cao quý nhất thế giới, nó sẽ nâng giá trị của cô lên không ít.

"Dĩ nhiên, bằng không làm sao anh lại nghĩ ngay đến em trước?"

Cung Quý Dương cười nói với giọng bất cần đời, nhưng đó chỉ là nụ cười nhếch mép, một tia cũng không lọt vào trong mắt, sau khi tiếng nói vừa ngừng lại, anh chỉ nhàn nhạt liếc qua gương mặt tái nhợt của Sầm Tử Tranh, sau lại dời tầm mắt lên người Ngải Mễ.

Ngải Mễ lập tức kích động, gương mặt sáng rỡ như muốn lấn áp cả những tia nắng gắt gao bên ngoài, chỉ thấy cô ta nhón chân lên, đặt một nụ hôn lên má Cung Qúy Dương, dịu dàng nói: “Qúy Dương, em yêu anh chết mất, anh đối với người ta tốt quá đi!"

Sau khi mọi người trông thấy một màn như vậy, gương mặt đồng loạt lộ vẻ khiếp sợ, đưa mắt về phía Sầm Tử Tranh.

Tại sao có thể như vậy?

Không phải anh ta và nhà thiết kế chính của họ là một đôi sao?

Ban nãy chỉ là diễn kịch thôi hả?

Sầm Tử Tranh cố nén ý niệm muốn té xỉu trong đầu, không biết móng tay của cô đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay!

Tại sao?

Không phải cô đã học được cách quên đi rồi sao? Tại sao khi thấy anh ta nói chuyện dịu dàng với một người con gái khác, lòng của cô lại rất đau, nhất là cô người mẫu này, cô có thể tưởng tượng ra được, hai người bọn họ ở trên giường sẽ hô mưa gọi gió như thế nào. . . . . .

Nghĩ tới đây, lòng của cô lại chìm xuống, tiếp tục chìm xuống. . . . . . Không còn sót lại một chút cảm giác an toàn nào!

Cung Quý Dương khe khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên mông của Ngải Mễ, nói:

"Cho nên, em còn không đi xin lỗi Leila? Nếu như cô ấy không đồng ý, cho dù là anh cũng không còn cách nào!"

Ngải Mễ vừa nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ thấy cô ta giương vẻ mặt tươi cười mang theo vẻ áy náy đi lên trước, nắm lấy một cánh tay của Sầm Tử Tranh, nhẹ giọng nói ra: "Leila, thật sự xin lỗi, mới vừa nãy là tôi không hiểu chuyện, đắc tội với cô, mong cô tha lỗi!"

Không hổ danh là một người lăn lộn trong giới người mẫu nhiều năm, đã sớm tôi luyện cho mình một vẻ mặt và lời nói khôn khéo, nhưng, Sầm Tử Tranh đã rõ rồi!

Chỉ thấy cô trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhoẻn miệng cười, nụ cười không mang chút ấm áp nào: “Tiểu thư Ngải Mễ, tôi nghĩ người nên nói lời xin lỗi chính là tôi."

Sau khi Ngải Mễ nghe thấy thế thì ngẩn người, lập tức tươi cười, nhẹ giọng nói ra: "Leila, cô khách sáo quá, xem ra sau này chúng ta sẽ hợp tác rất tốt đẹp."

Cô ta không hề mảy may nhận ra, đôi mắt của Sầm Tử Tranh đang dần trở nên lạnh lẽo!

Còn Cung Quý Dương chỉ đứng ở một bên, hứng thú theo dõi ‘cảnh tượng’ sắp sửa diễn ra.

Quả nhiên.

"Tiểu thư Ngải Mễ, tôi nghĩ là cô hiểu lầm rồi, vậy nên tôi mới nói xin lỗi với cô. Bởi vì tôi phát hiện, cô không thích hợp với ‘Mộng Thường’, mẫu váy này số lượng có hạn, thật sự xin lỗi, tôi không có cách nào sử dụng cô được!"

Sầm Tử Tranh vừa dứt lời, liền hờ hững quét mắt về phía Cung Quý Dương, sau đó xoay người trở lại phòng làm việc của mình!

"Aiz!" Ngải Mễ dù thế nào cũng không nghĩ ra Sầm Tử Tranh sẽ trả lời cô như vậy, cô ta đột nhiên kinh hãi, vừa định tiến lên, Elena lại đứng chắn trước mặt.

"Tiểu thư Ngải Mễ, thật ngại quá, nếu Leila đã nói như vậy, tôi nghĩ cô ấy đã quyết như thế rồi, bình thường một khi cô ấy quyết định điều gì đều sẽ không thay đổi!"

"Cô…Mấy người.”

Xem ra Ngải Mễ đang rất giận dữ, lập tức đưa ánh mắt về phía Cung Quý Dương, gương mặt liền biến sắc.

"Quý Dương, anh xem đi, bọn họ không xem em ra gì..., nếu không phải chạy đến đây vì anh, em đã sớm tới Milan rồi, làm sao bây giờ?"

Cô ta lại nhào vào trong ngực của anh, nâng khuôn mặt bất mãn lên mà nũng nịu.

Cung Quý Dương chỉ cười, bàn tay cũng không siết chặt lấy eo của cô ta như ban nãy, mà chỉ hời hợt nói một câu: "Được rồi, không nên náo loạn nữa!"

Một câu nói nhẹ nhàng mà mang theo vẻ uy nghiêm khiến phụ nữ phải e sợ, Ngải Mễ lập tức không dám nói tiếp nữa, chỉ tỏ vẻ đáng thương đứng nhìn anh.

"Trước tiên em hãy trở về đi đã, về phần giải thưởng lớn của cuộc thi đó, yên tâm, nhất định sẽ vào tay em!" Cung Quý Dương lại tự nhiên nói cười.

Ngải Mễ vừa nghe thấy vậy, vẻ lo lắng trên mặt liền biến mất.

"Quý Dương, anh tốt quá!" Cô ta lại hôn lên trên má anh một lần nữa, vừa kích động, vừa nũng nịu, nói:

"Người ta sẽ đền đáp cho anh thật tốt!"

Sau khi Cung Quý Dương nghe được, chỉ nhếch mép, im lặng, hướng mắt về phía phòng làm việc của Sầm Tử Tranh!

☆☆☆☆☆☆☆☆

"Bùm …”

Một tiếng vang thật lớn, Sầm Tử Tranh hung hăng đá lên cửa, ngay sau đó, cô liền cầm lấy cái ly trên bàn, ừng ực uống mấy ngụm nước to.

Hô!

Tức chết cô rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ muốn ăn đòn của cô gái kia, cô liền nổi giận, có phải con mắt của cô bị ném qua cửa sổ rồi không? Lại nghĩ đến việc dùng cô gái này!

Điều càng làm cô ghê tởm hơn chính là, Ngải Mễ là đàn bà của Cung Quý Dương?

Nỗi đau đớn ôm lấy cơn tức giận trong lòng gần như làm cô đứng không vững, thân thể nhỏ nhắn run rẩy theo từng tiếng hô hấp của cô!

Đương lúc lồng ngực của cô sắp bị cơn đau làm cho nổ tung thì lúc này Cung Qúy Dương liền đẩy cửa ra.

"Tranh Tranh." Âm thanh trầm thấp mang theo chút cười nhạo.

Sầm Tử Tranh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia đang cười híp mắt, lửa giận lập tức bộc phát ra ngoài.

"Cút!" Cô cầm lấy mấy tập tài liệu trên bàn, ném tất cả về phía Cung Qúy Dương.

Ánh mắt của Cung Quý Dương hiện rõ vẻ thất kinh, lập tức lưu loát né qua một bên, mấy xấp tài liệu đập ầm ập vào tường!

"Oa, Tranh Tranh, em thật sự muốn mưu sát chồng sao!" Anh lớn tiếng, khoa trương nói.

Sầm Tử Tranh không nói hai lời, lập tức tiến lên, hai cánh tay nhỏ bé vừa dùng lực, níu chặt lấy cổ áo của anh:

"Rốt cuộc là anh xong chưa? Dẫn cô ta tới đây là muốn làm tôi xấu hổ sao?" Ánh lửa trong mắt cô gần như muốn phát hỏa ra đến nơi rồi!....

Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy lời tố cáo như thế, nụ cười nơi khóe môi như muốn lan lên đến mắt, anh không để ý đến hai tay của Sầm Tử Tranh đang níu lấy cổ áo của mình, mà vòng tay sang ôm lấy eo nhỏ của cô, dùng sức vừa đủ để tránh việc cô có ý định chạy thoát.

Vẻ hoảng sợ dâng lên trong mắt của Sầm Tử Tranh, đôi tay lập tức từ uy hiếp chuyển sang phòng vệ, sít sao chống lên ngực anh.

Cung Quý Dương cũng không ép buộc, chỉ ôm lấy người, chăm chú quan sát vẻ hoảng sợ và nỗi tức giận tràn đầy trong con ngươi của Sầm Tử Tranh. Anh đã gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, nhìn qua rất nhiều đôi mắt xinh đẹp biết cười, cũng từng thấy qua những dáng vẻ yêu kiều sụt sùi khóc, nhưng vẫn chưa biết, thì ra là khi một cô gái nổi cơn thịnh nộ cũng tỏa ra sức mê hoặc chết người đến thế.

Sầm Tử Tranh chính là như vậy, vẻ tức giận bên trong con ngươi tựa như đóa hồng đang nở rộ, tràn ngập nguy hiểm khiến đàn ông phải lưu luyến…

"Tranh Tranh. . . . . ."

Anh cúi đầu gọi tên cô, không để tâm đến dáng vẻ nhất thời nổi da gà của cô gái bé nhỏ bên dưới, mà dịu dàng đặt một câu hỏi nhỏ nhưng có sức công phá ghê người bên tai cô:

"Ghen?"

Một chữ tựa như quả boom nổ tung ngay giữa trái tim của Sầm Tử Tranh, đột nhiên từ sâu trong đáy lòng nứt toát ra một lỗ hổng lớn, mà linh hồn của cô cũng quyện vào dòng máu, trượt xuống hố tuyệt vọng, không thể khôi phục lại như bình thường. . . . . .

"Thật là buồn cười, tôi ăn dấm của ai chứ?"

Cô ra sức trốn tránh lồng ngực vạm vỡ của anh, tuy rằng ngoài mặt tỏ rẻ tỉnh táo, nhưng mà sâu trong nội tâm vẫn có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng tột độ.

"Ngải Mễ đó, nếu như không phải em ghen với cô ấy, tại sao lại thay đổi chủ ý?" Ánh mắt sáng rực của Cung Quý Dương khiến người đối diện không thể suy nghĩ được gì.

Cuối cùng Sầm Tử Tranh cũng tăng thêm chút sức lực, khẽ đẩy Cung Quý Dương ra một chút.

"Hi vọng anh đừng bôi nhọ tính chuyên nghiệp của tôi!"

Cô nói với giọng sắc bén: “Nguyên nhân sỡ dĩ tôi buông tha cho Ngải Mễ, chính là vì phong cách của cô ấy hoàn toàn không phù hợp với ‘Mộng Thường’, nếu như anh muốn tranh giành vị trí này cho bạn gái của anh, vậy thì thật xin lỗi, tôi không thể để cho thương hiệu này bị hủy hoại trong tay cô ấy.”

Cung Quý Dương nhún vai, nhướn mày nói: "Còn nói là chưa ăn dấm? Từ đầu chí cuối bạn gái của anh chỉ có một mình em mà thôi!"

Vậy thì còn những cô gái không minh bạch kia!

Súyt chút nữa Sầm Tử Tranh đã nói ra những lời này, nhưng lại bị lý trí đè xuống, hít thở một cái thật sâu, tức giận nói:

"Cung tiên sinh, tôi đã nói qua rất nhiều lần rồi, tôi không biết anh, và cũng không muốn biết đến anh, tôi thật sự rất bận, xin anh đừng nên quấy rầy tôi nữa, được không?"

Cô chỉ còn thiếu việc quỳ xuống!

Bản lĩnh đeo bám của người đàn ông này thật đúng là cố chấp khác thường!

Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy thế, sắc mặt từ mỉm cười dần dần chuyển sang vẻ nặng nề.

"Em thật sự không biết anh?" Giọng nói trầm thấp của anh như muốn áp bức người khác.

Hình như Sầm Tử Tranh cũng nhận ra vẻ khác thường của Cung Quý Dương, đột nhiên cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh, nhắm mắt nói: "Không biết!"

"Tốt lắm!" Gương mặt tuấn tú của Cung Quý Dương hiện rõ vẻ khác thường, vừa như sâu xa, lại vừa như tinh ranh, chỉ thấy anh vòng tay ra từ phía sau, ôm lấy bả vai mảnh khảnh, gương mặt tuấn tú tiến đến gần bả vai bên phải của cô, mập mờ liếm, tham lam hít lấy hương thơm nhẹ nhàng của cô.

"Ra giá đi, hả?"

Tay của anh chậm rãi đi xuống, lướt qua chiếc xương quai xanh nhỏ nhắn của cô, rơi xuống giữa ngực, ôm lấy một bên đầy đặn, cánh môi nóng rực từ từ trượt dọc theo vành tai nhạy cảm.

Sầm Tử Tranh đột nhiên kinh hãi, nhất thời sững sờ!

Anh ta vừa nói gì?

Ra giá cái gì?

"Thế nào? Không nghe rõ lời anh nói sao?"

Đôi môi của Cung Quý Dương từng chút, từng chút một, tinh tế gặm cắn chiếc cổ mềm mại của cô, giọng nói thì thầm tràn đầy hấp dẫn.

"Đừng. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Dưới sự đụng chạm của anh, cô thấy mình như trở nên vô lực, âm thanh nhỏ bé mang theo chút run rẩy.

Anh ta muốn làm gì?

Tại sao có thể như vậy?

Ánh mắt của Cung Quý Dương trầm xuống, vẫn mải miết thăm dò vẻ đẹp của cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn nồng đượm nhớ nhung.

"Em không chịu thừa nhận anh, vậy thì chúng ta làm lại từ đầu. Em không muốn trở thành người yêu của anh, vậy thì làm tình nhân của anh cũng được, mỗi người phụ nữ đều có một cái giá cho mình, em cũng không ngoại lệ, hiểu không?"

Giọng nói ấm áp quan tâm mang theo sự cứng rắn khiến người khác không thể chối từ.

"Tình nhân?"

Sầm Tử Tranh kêu lên, trong lòng càng thêm lạnh lẽo.

Nhất là khi anh dùng đến giọng điệu như thế này, không có chút nào tôn trọng đối với phái nữ, càng khiến lửa giận trong lòng cô thêm sục sôi.

"Những người cặn bã như anh, ngày ngày chỉ biết chìm đắm trong nhục dục, anh biết cái gì gọi là tình yêu ư? Anh thật sự cho rằng thứ gì cũng có thể dùng tiền mua được sao? Ngoại trừ tiền, anh còn có tư cách gì để đến với một người phụ nữ? Ở trong mắt tôi, anh chẳng qua chỉ là một con ngựa đực thấp hèn chẳng có gì thú vị mà thôi.”

Ngọn lửa trong mắt cô hiện rõ vẻ tức giận, tựa như có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén đâm thẳng về phía Cung Quý Dương!

Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy thế, giận quá hóa cười.

Ngựa đực?

Cô ấy thật là biết hình dung!

Anh khẽ cười, ngón tay thon dài lướt qua suối tóc trơn nhẵn như tơ, thầm cảm thán trước xúc cảm tuyệt vời, dường như cũng chẳng quan tâm đến việc Sầm Tử Tranh xưng hô với anh như vậy.

"Em yêu, không cần cố tình chọc giận anh, ….anh yêu thương em, là bởi vì anh coi trọng em, ai bảo em nhìn ngon miệng như thế, ai bảo mỗi một cái đưa tay nhấc chân của em liền có thể khơi dậy dục vọng trong con người của anh, cho nên, bất luận là như thế nào, dù em không muốn nhắc lại chuyện quá khứ, nhưng lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay.”

Giọng điệu hài hước mang theo một tia quả quyết, vẻ mặt lại rất lạnh lùng.

Dường như đối với trò chơi của những người có tiền như thế này, Sầm Tử Tranh đã nhìn quen lắm rồi, mặc cho đầu ngón tay của anh lả lướt qua gò má của mình, dần dần thu lại cơn tức giận trong lòng, nhẹ nhàng nâng mắt lên nhìn Cung Quý Dương, hé mở làn môi anh đào, nói: “Phụ nữ của anh, người có giá trị cao nhất là bao nhiêu?"

Một câu hỏi bất ngờ khiến Cung Quý Dương không khỏi giật mình, anh không ngờ Sầm Tử Tranh lại hỏi như thế. Vốn dĩ bởi vì hiểu rõ tính tình của Sầm Tử Tranh, nên anh mới dự liệu, sau khi cô nghe thấy câu hỏi này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình, mà điều anh muốn chính là bức ép cô vào ngõ cụt, khiến cô không thể không giơ tay đầu hàng.

Vậy mà…

Nhưng chỉ sau một cái chớp mắt, Cung Quý Dương liền xua tan đi nỗi bất ngờ của mình, nụ cười tối dần, kéo người của cô qua, áp người lên cơ thể hoàn mỹ ấy.

Ngón tay thon dài giữ chặt lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, dưới khuôn mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, càng khiến anh sung sướng khó tưởng.

"Anh thích phụ nữ biết ngoan ngoãn nghe lời, đối với những người như vậy anh rất thoải mái, về phần em, có thể tùy tiện đặt ra điều kiện!"

Anh cúi đầu xuống gần sát vành tai của cô, mùi hương nam tính thoang thoảng như hương hoa anh túc, phủ kín hô hấp của Sầm Tử Tranh.

"Em khác những người phụ nữ kia, bởi vì…mãi cho đến nay, cơ thể của em vẫn khiến anh lưu luyến không thôi. . . . . ."

Giọng nói trầm thấp mang theo chút tư vị của quá khứ, đôi mắt dần trở nên thâm trầm bởi dục vọng. . . . . .

"Nhìn vào gương xem chúng ta xứng đôi thế nào!"

Anh xoay người, đẩy Sầm Tử Tranh đến trước chiếc gương to trong phòng làm việc, lại từ phía sau vòng tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, thân thể to lớn hoàn toàn ôm trọn cô vào trong ngực, dường như muốn bao phủ tất cả.

Hô hấp của Sầm Tử Tranh bắt đầu mất ổn định, đứng cứng đờ tại chỗ, bị ép buộc phải soi mình trong gương với anh, trên gương mặt xinh đẹp trắng ngần chợt đỏ ửng.

Vẻ cao lớn của anh và nét dịu dàng của cô thật sự rất xứng đôi, chỉ là, nụ cười quá mức tà mị của người đàn ông phía sau khiến cô không thể không nhớ đến nỗi đau của tám năm về trước.

"Nói như vậy, chỉ cần, mẹ kiếp, đè lên ngọn núi lớn như anh, sau này cơm áo cũng chẳng cần phải lo, không cần phải bôn ba cực khổ mỗi ngày như vậy?” Trong lòng Sầm Tử Tranh hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng cực kỳ lạnh nhạt.

Sau khi nghe, Cung Quý Dương khẽ mỉm cười, dĩ nhiên cũng không khó để phát hiện đôi mắt bình tĩnh trong veo của Sầm Tử Tranh, nâng cằm cô lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vành môi đỏ mọng: “Xem ra đối với việc trở thành người yêu, em còn nóng lòng với thân phận trở thành tình nhân hơn.”

Sầm Tử Tranh không nói lời nào, chỉ nhếch mép cười.

Một tia chán nản lướt qua đáy lòng của Cung Quý Dương…

Anh không nghĩ rằng Sầm Tử Tranh sẽ tình nguyện làm thế, và cũng không hề thật lòng khi nói những lời này.

"Chúng ta thỏa thuận như thế nào?"

Cung Quý Dương cất giọng nói, gương mặt dần dần hiện lên nụ cười má lúm đồng tiền tươi như hoa, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi lạnh, tựa như muốn quyến rũ, lại như muốn trừng phạt, đầu ngón tay lả lướt trên khóe môi cô, hài lòng cảm nhận cơn run rẩy của người đối diện.

"Thỏa thuận?"

Giọng nói nhỏ nhẹ như có như không, mi tâm nhíu lại, gương mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có vẻ hờ hững nhưng lại chất chứa phiền muộn.

"Không sai, thỏa thuận chính là, làm bạn giường của anh, mãi cho đến khi anh chán mới thôi, trong khoảng thời gian này, em có thể tùy tiện đưa ra bất kỳ điều kiện gì, ban gồm cả thương hiệu Leila của em. Chỉ cần có sự đồng ý của anh, nó hoàn toàn có thể trở thành thương hiệu đắt đỏ nhất toàn cầu, đến lúc đó, danh tiếng của em sẽ áp đảo tất cả các nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới.”

Anh cúi đầu, ngắm nhìn vẻ xinh đẹp còn hơn cả hoa hồng nở rộ của cô, vẻ diễm lệ không cách nào vấy bẩn.

Người con gái vô cùng ấm áp vốn dĩ thuộc về anh, bây giờ chỉ có thể chiếm đoạt bằng phương thức này?

Sầm Tử Tranh nhìn sâu vào đôi mắt đen mị hoặc kia, ánh mắt dần dần biểu lộ vẻ châm chọc…

"Xem ra điều kiện không tệ, có thể dựa dẫm vào một khách hàng thế này, chắc chắn là ước ao của biết bao phụ nữ rồi.” Giọng nói dịu dàng xuôi tai không hề có chút chân thật nào.

Sau khi Cung Quý Dương nghe thấy những lời này, tự dưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, có trời mới biết, tuy rằng anh lưu luyến cơ thể của cô không cách nào kềm chế được, thế nhưng, thứ anh muốn chiếm được nhất vẫn là trái tim của cô.

"Nói như vậy là em đồng ý?" Anh có chút nghi ngờ hỏi ngược lại cô.

Sầm Tử Tranh xoay người lại, ngẩng đầu nhìn anh, một đôi mắt trong veo dịu dàng như nước, cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, dường như đang muốn xoáy sâu vào cả trong linh hồn…

"Anh đúng là một người đàn ông mà đông đảo phụ nữ hướng tới, chỉ tiếc, khiến anh phải trở thành chủ thuê mất rồi…”

Cô dừng một chút, cánh môi mềm mại lạnh lùng cất giọng châm chọc và khinh thường, nói rõ từng câu từng chữ: "Anh, không, xứng!"

Một câu nói khiến Cung Quý Dương sững sờ tại chỗ …

Một lát sau, anh nhếch môi cười, không hổ danh là người con gái mà anh xem trọng, cùng anh đấu trí đấu dũng (dũng khí), không thể nghi ngờ, đảo thua thành thắng!

Xem ra, cô thật sự đã đổi khác so với tám năm về trước, tám năm sau, cô trở thành một người phụ nữ độc lập, thông minh, nhưng vẫn tỏa ra sức hút như cũ, khiến anh không tài nào kềm chế được.

"Tranh Tranh, em thật sự rất tự tin!" Anh nói tự đáy lòng.

Anh đã có quá nhiều phụ nữ ở bên cạnh mình, bất luận là ngành nghề nào, bất luận là ở vị trí cao đến đâu, đối mặt với điều kiện của anh đều sẽ nghe theo hết thảy, chỉ có cô….

Tựa như một cây cỏ tràn đầy sinh lực, dựa vào tài hoa của mình mà cố gắng sinh tồn trên cõi đời này.

Sầm Tử Tranh nhún vai nói: "Ít ra thì ở trước mặt anh tôi rất tự tin, tôi không cần vật chất của anh, vậy nên, anh thu hồi mấy cái thủ đoạn theo đuổi phụ nữ ấu trĩ như thế này đi, dùng nó với tôi không có bất cứ tác dụng gì.”

"Hả?" Cung Quý Dương chợt nhíu mày, giả vời làm cho sáng tỏ, hỏi: "Nói cách khác, sẽ không yêu anh nữa sao?"

Sầm Tử Tranh thở dài một hơi, không nói hai lời, trực tiếp đi tới cửa phòng làm việc, lập tức mở cửa ra, nhìn Cung Quý Dương nói:

"Không sai, nói thẳng ra là….tôi đối với anh căn bản không có hứng thú!"

Nói xong, cô làm ra vẻ ‘mời ra ngoài’, ý bảo anh mau rời khỏi phòng làm việc của mình!

... ...... ...... .........Hết Chương 6.... ...... ...... ...... ...