"Em nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho anh!” Vẻ mặt tức giận của Cung Qúy Dương gần như có thể ăn cả thịt người.

"Anh có yên hay không?"

Sầm Tử Tranh cũng không nhịn nổi nữa, cô đẩy Cung Quý Dương ra, tức điên lên, trừng mắt nhìn anh, lạnh lùng quát: "Anh rất rảnh rỗi có phải không? Thế nào mà bây giờ ngay cả tổng giám đốc cũng nhàm chán như anh vậy? Tôi có qua lại với ai mắc mớ gì đến anh!”

"Đương nhiên có liên quan, bất luận trước đây đã xảy ra chuyện gì, em vẫn là người của anh, kẻ khác đừng mơ tưởng cướp đoạt, đừng hòng mơ tưởng!" Cung Quý Dương càng nổi trận lôi đình, giọng điệu cũng nâng lên theo lửa ghen trong lòng.

Đây là lần đầu tiên anh chính thức tức giận với một người phụ nữ, không phải bởi vì chán ghét, mà là vì không cách nào ngăn nổi cơn ghen và ham muốn chiếm đoạt cho riêng mình. Anh thật sự không hiểu tại sao Sầm Tử Tranh lại đi nói giúp cái tên mặt trắng nhỏ đó?

Còn có….

Tên đàn ông kia vừa nhìn đã có cảm giác hắn là một kẻ đào hoa, nhất định anh phải điều tra cho rõ ngọn ngành hoàn cảnh gia đình của hắn, dám cản trở con đường tình của anh, nhất định hắn sẽ chết không toàn thây!

Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy anh nói thế, giận càng thêm giận ……

"Anh nghe cho rõ đây, ở trong mắt tôi, chẳng qua anh chỉ là một kẻ điên mà thôi!”

Cô thật sự chẳng muốn dây dưa với anh làm gì, xoay người đi về phía căn hộ, tâm tình vốn dĩ đang rất tốt nhưng bây giờ lại bị người đàn ông này làm loạn cả lên, giờ phút này tựa như đang bị quỷ ám, từng chút từng chút một như muốn đòi mạng người!

"Tranh Tranh.” Cung Qúy Dương vừa muốn tiến lên kéo lấy cô, Sầm Tử Tranh lập tức quay đầu lại, gương mặt đượm vẻ chán ghét và căm hờn.

"Đừng đi theo tôi nữa, bằng không tôi sẽ càng đáng ghét anh hơn!"

"Tranh."

Nhìn bóng dáng kiên quyết rời đi của Sầm Tử Tranh, Cung Quý Dương cảm giác như có cơn đau đớn đang cào xé trong lòng. Nếu như dựa vào tính cách trước sau như một của anh, nhất định sẽ cưỡng ép cô mang đi, dùng phương thức trực tiếp nhất giữ cô lại bên mình, nhưng mà…..

Anh tinh tường cảm nhận được ánh mắt của Sầm Tử Tranh, khinh thường như thế, phẫn hận như thế, chán ghét như thế. . . . . .

Trong phút chốc, không biết vì sao, Cung Quý Dương luôn có cảm giác như kẻ phải cảm thấy thẹn thùng năm đó chính là bản thân mình đây?

Thật là đáng chết!

☆☆☆☆☆☆☆☆

Việc trước tiên mà Sầm Tử Tranh làm là vội vàng chạy vào trong nhà, đóng toàn bộ cửa sổ lại, cửa cũng khóa cho thật chắc. Rút kinh nghiệm từ cái lần Cung Qúy Dương đứng ở bên ngoài hô to gọi nhỏ dạo trước, hôm nay cô đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi.

Vậy mà, điều khiến Sầm Tử Tranh vui hơn hết chính là, mặc dù Cung Qúy Dương bị cô mắng cho một trận, cũng không còn dám phát huy tinh thần mặt dày của mình nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, bị anh ta dây dưa mãi như vầy, chẳng những cô sẽ bị điên mà ngay cả trái tim cũng sẽ yếu đi rất nhiều.

Từng đợt mùi hương tràn ngập trong không khí, khiến Sầm Tử Tranh hơi ngẩn ra, không phải mùi hoa, mà là…..

Mùi hương thức ăn! Mùi hương này tựa như đang kêu gọi cơn đói trong bụng cô…..

Thơm quá đi. . . . . .

Đợi chút…

Trong nhà mình làm sao có mùi thức ăn được?

Vội vàng chạy đến phòng ăn, ánh đèn thủy tinh thắp sáng tất cả các món ăn nằm trên bàn.

Oa!

Sầm Tử Tranh nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc đến ngây người….cô còn cho rằng mình đang trông thấy Bữa Tiệc Mãn Hán!

Món khai vị, rau cải, món chính, có riêng ba món đã được sắp xếp kín trên bàn, súp nấm thơm ngào ngạt, rượu đỏ thuần túy, còn có ánh nến nhẹ nhàng nhấp nháy, tất cả tạo nên một bầu không gian vừa ấm áp, lại vừa lãng mạn….

Đây là …

Ai đã chuẩn bị những thứ này cho mình?

Chẳng lẽ là mẹ tới đây?

Không thể nào, nếu như mẹ đến thật, cũng không thể làm xong một bữa cơm rồi đi ngay? Lại nói, nếu quả thật như vậy, thì chí ít cậu em trai hiếu thuận của cô cũng phải gọi điện thoại thông báo một tiếng chứ.

Kể từ khi ba bị bệnh qua đời, mẹ cô vẫn ở yên trong nhà, không chịu chuyển đi đâu cả, rất nhiều lần Sầm Tử Tranh tỏ ý muốn mang mẹ về ở cùng với mình, nhưng mẹ lại đưa ra lý do là – trừ phi cô kết hôn, bằng không bà tuyệt đối sẽ không đến ở nhà cô.

Đây rốt cuộc là cái lý thuyết gì, Sầm Tử Tranh không hiểu lắm, bây giờ sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển, vì lý do gì mà cứ thúc giục cô kết hôn?

Sau khi loại trừ giả thiết mẹ đến, nhất thời trong đầu Sầm Tử Tranh nghĩ đến ‘người có khả năng nhất’, nhưng từng người một đều bị loại trừ, mãi cho đến khi, trong đầu cô đột nhiên nhớ đến một câu nói như vầy….

"Tranh Tranh, sau khi tan việc phải về nhà sớm một chút nha, anh ở nhà làm cơm chờ em về!”

Đột nhiên, Sầm Tử Tranh cảm thấy một luồng khí lạnh trực tiếp xỏ xuyên qua sống lưng, lan rộng ra toàn thân!

Những món ăn này không phải đều do Cung Quý Dương làm chứ?

Mang theo nghi vấn này, Sầm Tử Tranh lại nghĩ đến một vấn đề đáng sợ hơn nữa – làm sao anh ta có chìa khóa nhà mình được? Nếu như trong tay anh ta có nó thật, vậy thì chẳng lẽ giờ khắc nào mình cũng phải sống trong tâm trạng lo lắng, sợ rằng anh ta tùy thời sẽ nổi điên chạy đến đây?

Nghĩ tới đây, dường như trước mắt Sầm Tử Tranh vừa xuất hiện một cái hố đen, một cơn lốc xoáy khổng lồ với sức mạnh dữ dội dần dần kéo cô vào trong, muốn giãy giụa nhưng lại không thể làm nên chuyện gì. . . . . .

Nhìn một bàn đầy thức ăn không hề chớp mắt, mồ hôi lạnh trên trán Sầm Tử Tranh lơ đễnh chảy xuống, bởi vì sau khi nghĩ đến người đã làm nên những món ăn này, thì chúng liền trở thành những con quái thú khiến cô không kịp tránh né.

Nhưng một lát sau, Sầm Tử Tranh lại nhếch môi cười khổ…

Mình đang nghĩ đi đâu vậy?

Làm sao Cung Quý Dương có thể biết làm những món này chứ? Cho dù đã từng qua lại mấy ngày, nhưng cô chưa hề trông thấy anh ta mò xuống phòng bếp, hơn nữa – anh ta đường đường là một tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, sao có thể biết đến những thứ này?

Nhất định là thím giúp việc thấy mình mệt nhọc quá độ mà dày công chuẩn bị, cô nhìn những món ăn ngon trên bàn, tất cả đều là những thứ mà mình thích, xem ra là dì ấy làm rồi, vì dẫu sao thì có rất ít người biết được sở thích ăn uống của cô.

Thà cô nói như vậy chứ không hề muốn tin rằng tất cả đều do Cung Qúy Dương làm, vậy thì cô mới có thể yên tâm dùng bữa một chút.

Cả một đêm không mộng mị, Sầm Tử Tranh thức dậy giữa mùi hoa thơm ngát, mở mắt ra, trong đôi mắt còn chút mông lung, ngạc nhiên khi phát hiện thấy bản thân mình đang nằm giữa biển hoa!

Cô cho rằng bản thân mình đang nằm mơ, hung hắng véo cánh tay, sau đó mới xác định đây là phòng của mình!

Chuyện gì đang xảy ra?

Ngay khi Sầm Tử Tranh đang nghi ngờ, cửa phòng ngủ bị đẩy ra…..

“Tranh Tranh, em thức rồi sao? Mau rời giường dùng bữa sáng đi!”

Sầm Tử Tranh bị âm thanh quen thuộc này làm cho hoảng hốt, lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú đang cười tủm tỉm!

Cung Quý Dương hứng thú ngắm nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Sầm Tử Tranh, lại thêm bộ dạng bị động trở thành chủ động: “Anh đã chuẩn bị cho em bữa sáng đẹp nhất, không đứng lên làm sao có thể ăn chứ!”

Nói xong liền xoay người đi ra.

Sầm Tử Tranh vẫn kinh ngạc ngồi trên giường, đầu óc không thể suy nghĩ, dường như cô vẫn không xác định người vừa xuất hiện có phải là Cung Quý Dương hay không!

Một lát sau, bỗng chốc cô phản ứng lại, liều mạng thắt dây lưng áo ngủ chạy đến phòng bếp!

Quả nhiên!

Cô nghe thấy âm thanh khóc thét trong lòng mình đang…..

Chỉ thấy Cung Quý Dương đã thay bộ âu phục, mặc bộ quần áo ở nhà màu hồng, còn đeo một cái tạp dề màu vàng nhạt, đang nghiêm túc nấu sữa đậu nành!

Biểu cảm của Sầm Tử Tranh lúc này giống như vừa nuốt phải một quả trứng gà, há to miệng nhìn cảnh tượng trước mắt!

Trời ơi! Anh……

“Tranh Tranh, đến đây, ngồi bên này……”

Cung Quý Dương nhìn thấy Sầm Tử Tranh đang trợn mắt nhìn mình, vẫn mỉm cười như trước, đem sữa đậu nành đặt lên bàn rồi nhẹ giọng nói.

Ngón tay Sầm Tử Tranh bám chặt vào cánh cửa, trong lòng khiếp sợ đến mức như nhìn thấy một quả bom nguyên tử.

“Anh…..Anh vào nhà tôi bằng cách nào?” Cô cảm giác bất lực, nên giọng nói cũng mềm mại hơn.

Trong mắt Cung Quý Dương là ý cười, bàn tay ôm lấy eo cô, mang theo lực cưỡng chế ấn cô ngồi xuống, sau đó bày bữa sáng đã chuẩn bị trước lên bàn ăn.

Đây đều là những món mà cô thích ăn!

“Anh còn chưa có trả lời vấn đề của tôi!” Sầm Tử Tranh kìm nén sự kinh ngạc, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Cung Quý Dương ngồi xuống bên cạnh cô, trên trán lộ ra một tia tà mị: “Chìa khóa là do thím giúp việc của em đưa cho anh!”

“Cái gì? Thím giúp việc? Vì sao thím ấy lại đưa chìa khóa cho anh? Thím ấy đâu?” Sầm Tử Tranh sau khi nghe vậy thì cảm thấy khiếp sợ, liên tục hỏi nhiều vấn đề.

Cung Quý Dương cười xấu xa, nhìn chăm chú vào ánh mắt bất mãn của Sầm Tử Tranh, ngược lại anh không có chút hoang mang múc một muỗng sữa đậu nành đưa đến bên môi cô……

Sữa ấm áp và tràn đầy hương vị của đậu khiến cô khiếp sợ!

Sầm Tử Tranh phản xạ có điều kiện, anh ta muốn làm gì? Muốn đút sữa cho mình sao?

Giữa bọn họ đã không còn quan hệ gì, vì sao lại khiến cho nó mập mờ như vậy?

“Tại sao không trả lời!” Cô đột nhiên đứng lên, lạnh lùng hỏi, trong đôi mắt dần dần hiện lên sự tức giận.

Vào giờ phút này, cô mới biết rằng bản thân mình không hề hiểu hết về con người Cung Quý Dương, phần bướng bỉnh của anh, phần xấu xa của anh, anh không có thói quen lộ ra phần tính cách này cho người khác biết, tất cả những điều này cô cũng không hề biết!

Nhìn khuôn mặt Sầm Tử Tranh càng xinh đẹp hơn vì tức giận, trong mắt Cung Quý Dương là ý cười, nụ cười này đối với phụ nữ rất có sức quyến rũ, có chút bỡn cợt hấp dẫn trí mạng, anh ngồi ở đó, không thay đổi, vẻ mặt cũng không thay đổi, vẫn cố chấp duy trì động tác trên tay.

Đôi mắt tà mị muốn nói với Sầm Tử Tranh rằng……em không ngoan ngoãn uống hết, cũng đừng mong biết được đáp án!

Sầm Tử Tranh không khó để nhìn ra ý đồ của Cung Quý Dương, nếu thật sự có khả năng, cô rất muốn sập cửa mà bỏ đi, nhưng đây là nhà của cô, nếu không làm rõ vấn đề, liền nghĩ đến tình huống sau này sẽ có người xâm nhập vào nhà mình!

Mặc dù tức đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn không cam tâm tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Cung Quý Dương, nhịn xuống tức giận trong lòng uống hết sữa đậu nành, mùi vị sữa đậu nành nồng đậm tràn đầy trong khoang miệng, cô có chút giật mình, cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều cảm nhận thấy hương vị nồng đậm này.

“Bây giờ anh có thể nói chưa?” Cô nuốt xuống sữa đậu nành xuống hỏi anh, trong mắt thoáng nhìn qua ly sữa đậu nành.

Nói thật là cô chưa từng uống một ly sữa đậu nành có hương vị nồng đậm như vậy, giống như từng hạt đậu tan trong miệng, rất lâu sau vẫn còn chút dư vị.

Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, cười cười, chuẩn bị mở miệng…..

Ngay khi Sầm Tử Tranh cho rằng rốt cuộc anh cũng trả lời câu hỏi của mình, thì anh lại thốt ra một câu khiến người khác ngạc nhiên: “Sữa đậu nành uống có ngon không?”

“Anh…..”

Sầm Tử Tranh chỉ hận không thể cho anh một đấm, thậm chí còn nghĩ đến việc dùng cây xương rồng ở bàn làm việc, ném vào bản mặt của anh.

Cô đã gấp thành bộ dạng này, mà người đàn ông đáng chết kia còn chậm rì rì như vậy!

Cố ý! Nhất định là anh cố ý!

“Tranh Tranh, đây chính là sữa đậu nành anh đặc biệt làm cho em, vì muốn làm thật ngon, anh đã phải dậy rất sớm, nhưng xem ra em không thích cho lắm, không sao, sáng mai anh sẽ thử thêm một lần nữa!” Cung Quý Dương chậm rãi nói, trên khuôn mặt là nụ cười quyến rũ.

Sầm Tử Tranh vừa nghe thấy thế, trong lòng cảm thấy kinh hãi…..

Cái gì?!!

Sáng mai còn muốn đến sao?

“Ách….uống rất ngon, anh không cần luyện tập nữa!” Cô vội vã hoảng hốt nói bừa, đùa cái gì thế? Đây chính là nhà cô mà, làm sao mà giống như anh mới là chủ thế?

“Thật vậy sao? Thật sự là em rất thích uống sao!”

Cung Quý Dương vừa nghe Sầm Tử Tranh nhận xét thế, đôi mắt lộ ra ý cười, anh đưa đôi môi mỏng quyến rũ đến bên tai cô, ra vẻ ái muội thề non hẹn biển: “Em đã nói thích uống, như vậy sau này mỗi ngày anh sẽ làm cho em uống……”

“Cung Quý Dương!”

Sầm Tử Tranh không thể nhịn nữa, vỗ bàn đứng lên, gọi cả tên lẫn họ của anh, vào lúc này đôi mắt xinh đẹp lại giống như một thanh kiếm chém thẳng vào khuôn mặt đẹp trai cùng với nụ cười quỷ dị của Cung Quý Dương!

Cung Quý Dương khẽ cười một tiếng, trong lúc đó cũng chậm rãi đứng dậy, bàn tay to lớn lôi kéo ôm Sầm Tử Tranh vào trong lòng, giọng nói tà mị mang theo chút chân tình khác thường:

“Thế nào? Rốt cuộc em cũng nhớ tên của anh rồi sao?”

Nói xong, anh liền trở tay, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, chống lại ánh mắt ‘thiện lương’ mà cười, các khớp ngón tay trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ động, động tác vô cùng thân thiết có chút độc chiếm trong lòng.

“Buông tôi ra!”

Sầm Tử Tranh xoay đầu sang một bên, tránh để cho hơi thở nóng rực của anh xâm nhập vào, hơi thở ái muội này đã khiến bản thân cô vô số lần ảo tưởng về hạnh phúc, nhưng lại cũng cho bản thân cô một đao trí mạng.

“Nhưng anh không muốn buông em ra một chút nào cả……”

Ngược lại, Cung Quý Dương thì vô cùng mừng rỡ hoa nở trong lòng, thân hình nhỏ bé đang vặn vẹo trong lòng mình vô cùng hấp dẫn.

Sầm Tử Tranh ngừng giãy dụa, bởi vì cô biết cô càng giãy dụa lại càng khiến anh làm ra những trò đùa tai quái.

“Tôi mời thím giúp việc đến, kết quả là thím ấy đang ở đâu?” Cô tỏ vẻ bình tĩnh hỏi.

“Bị anh đuổi đi rồi!”

Lần này Cung Quý Dương cũng rất hợp tác, có hỏi cũng có đáp, bàn tay tràn ngập tình yêu say đắm lại tiếp tục di chuyển xuống đường cong duyên dáng của cô……

“Cái gì? Bị anh đuổi đi rồi? Anh……anh dựa vào cái gì mà làm như thế hả?”

Sầm Tử Tranh sốt ruột tức giận đỏ cả mắt, nhất thời chưa phát hiện ra một bàn tay đang dịu dàng nhớ lại những mùi hương thơm ngát của cơ thể cô. Mời các bạn sang web Doc Truyen . o r g đọc nhé

Cung Quý Dương cười ha ha, nụ cười có chút thành thục và bất cần đời, chỉ lấy anh khẽ cong đuôi lông mày nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào tiền! Chỉ cần đưa cho thím ấy một chút tiền, họ sẽ tự động bỏ đi thôi!”

Ngón tay thon dài thuần thục vuốt ve da thịt cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng và chút tình ý, như một loại hấp dẫn, lại càng giống như một loại hấp dẫn……

“Anh có tư cách gì mà làm vậy? Anh có biết muốn tìm một người tỉ mỉ như thím ấy khó khăn biết bao không hả?”

Sầm Tử Tranh cảm thấy mình tức giận mà tóc muốn dựng ngược lên, thói quen tự chủ trương anh người đàn ông này cô hiểu rất rõ, nhưng……

Bây giờ cô và anh không có chút quan hệ nào, dựa vào cái gì mà muốn can thiệp vào cuộc sống của nhau?

Cung Quý Dương sau khi nghe vậy, nhún vai, đem khuôn mặt đẹp trai dán váo chiếc cổ trắng ngần của cô, âm thanh thì thầm triền miên:

“Vậy thì không cần tìm, sau này anh chính là người giúp việc của em…..”

Hơi thở nam tính cùng với mùi nước hoa dịu nhẹ bao quanh cổ cô, khiến cho cô run sợ, trong lòng giống như đang có từng cơn sóng nổi lên, loại hơi thở quen thuộc này khiến cho cô muốn khóc…..

Vì sao?

Vì sao anh không thể để cho bản thân cô bình an sống qua ngày?

Cô không yêu cầu xa vời điều gì, chỉ hy vọng bản thân có thể sống đơn giản một chút, vui vẻ một chút, quên đi mọi chuyện mà bắt đầu lại từ đầu, vì sao chỉ một yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng không thể biến thành hiện thực được chứ?

Đợi đến khi Cung Quý Dương ngẩng đầu lên, Sầm Tử Tranh vô cùng nghiêm túc nhìn anh chằm chằm, đôi mắt vừa muốn khóc đã biến mất, thay vào đó là ánh mắt lạnh lẽo:

“Tiên sinh Cung, anh đường đường là tổng giám đốc của Cung thị tài phiệt, không cần phải lãng phí thời gian như vậy đâu?”

Cung Quý Dương sau khi nghe thấy thế, nét mắt biểu lộ một tia không vui, chỉ thấy anh lắc lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói:

“Anh không chấp nhận, làm một bữa sáng hoặc một bữa tối cho người phụ nữ mình yêu đây không phải là một việc lãng phí, ngược lại đây chính là một loại hưởng thụ hạnh phúc!”

Anh vừa nói xong, đôi mắt sáng rực nhìn cô chằm chằm, bên môi hiện lên nếp nhăn phóng khoáng khi cười, nâng tay khẽ vuốt tóc cô, khuôn mặt mê muội, tiếp tục nhỉ giọng nói:

“Tranh Tranh, em có biết không, tối hôm qua khi anh chuẩn bị bữa tối vì em, trong lòng anh hạnh phúc biết bao!”

Cái gì?

Sầm Tử Tranh nhất thời ngẩn người……đôi mắt cũng trừng lớn!

Thì ra là bữa tối phong phú tối qua là do Cung Quý Dương làm?

Dường như Cung Quý Dương rất hài lòng với bộ dạng này của cô, vươn ngón tay ra sủng nịnh vuốt chóp mũi cô, lại nói:

“Anh nghĩ bữa ăn sáng này cũng đủ đã chứng minh năng lực làm người giúp việc của em rồi chứ?”

Sầm Tử Tranh mâu thuẫn muốn quay đầu, cau mày, động tác quen thuộc này trước kia Cung Quý Dương hay làm với mình, bây giờ, động tác này lại được thực hiện trên người cô, trong lòng cô liền nảy sinh những cảm giác lạ lẫm!

“Đến cùng là anh muốn như thế nào?” Âm thanh của cô có chút mệt mỏi, lại không biết phải làm như thế nào.

Cung Quý Dương mỉm cười…..

“Rất đơn giản, chính là theo như lời anh nói ngày đó, anh muốn em quay về bên cạnh anh, làm người phụ nữ của anh!” Trong giọng nói có chút kiên định và nghiêm túc.

“Tôi cũng đã từng nói qua, tôi và anh không có quan hệ gì, muốn tôi làm người phụ nữ của anh? Không có khả năng!” Ngoài miệng Sầm Tử Tranh nói như vậy, nhưng trong lòng có chút nhói đau!

Chẳng lẽ bản thân anh bị thương một lần còn chưa đủ sao, vẫn muốn thêm một lần nữa sao?

Vết thương này cả đời cô sẽ không bao giờ quên!

Cung Quý Dương cười cười, dường như anh đang thấy được nha đầu ngang bướng của tám năm trước……

“Chỉ cần là anh muốn, nhất định có thể được, tám năm trước em đã thuộc về anh, tám năm sau anh sẽ có cách để em quay về lại bên anh!”

“Anh…..đừng có mơ!” Sầm Tử Tranh đột nhiên quay đầu nhìn anh, cắn răng nói ra câu này!

“À? Phải không, vậy thì anh lại càng muốn thử!”

Cung Quý Dương cười tà mị, lời tuyên thệ không ai có thể bì nổi!

“Anh…..”

Sầm Tử Tranh tức giận không thể nói gì, người đàn ông bá đạo này không phải lần đầu tiên cô mới thấy, không nghĩ rằng tám năm sau anh vẫn như vậy, thậm chí càng thâm sâu hơn trước kia!