Đặt chén trà trên tay xuống, Tú Nương khẽ phe phẩy quạt tròn mà liếc nhìn Lục Cảnh Minh đang ngồi đối diện.

"Ý của Lục đại quan nhân là muốn mời Tụ Hoa Phường chúng ta tham gia tiệc chào đón đoàn sứ giả sao?" nghe đầu đuôi sự việc gã ta trình bày, nàng làm bộ mà hỏi ngược lại.

Một quan triều đình hạ mình mời một đoàn thanh lâu nữ tử đi biểu diễn, đúng là không dễ dàng a.

Lục Cảnh Minh siết chặt nắm tay, âm thanh cố gắng mềm mỏng "Đúng vậy.

Không biết bà chủ Hoa sẽ cống hiến tiết mục gì?"

Trong lòng nàng hừ một tiếng đầy khinh thường, gã ta giấu nhẹm chuyện so đấu với Ngự Nhạc Phòng để muốn xem bọn họ thua thảm.

Nhưng Tú Nương nàng trước giờ nào có kiêng kỵ điều gì, không phải chỉ là so đấu thôi sao, cô nương chỗ nàng dư sức thắng.

Trong lòng dù có suy nghĩ như thế nào thì biểu hiện bên ngoài của nàng vẫn là xinh đẹp cơ trí.

Nàng một mặt ý cười mà nói "Nào dám nói là cống hiến gì chứ.

Chỉ là Tụ Hoa Phường của chúng ta trước giờ chỉ giỏi đàn ca múa hát, hy vọng hoàng thượng cùng các vị đại nhân không chê là được rồi."

Thấy nàng đồng ý thì tâm Lục Cảnh Minh cũng hơi buông, chẳng cần biết trong hồ lô của hồ ly tinh bán thứ gì, gã ta bây giờ đã phóng lao cũng chỉ có thể theo lao.

"Chuyện tiết mục biểu diễn chỉ là một vấn đề.

Hôm nay ta tới cũng là vì một thứ của bà chủ Hoa." giải quyết được một chuyện, vẫn còn một chuyện khác cần xin, đã làm thì làm cho chót, gã ta chỉ có thể cắn răng cúi mình.

Tú Nương vờ như không biết gì mà ngạc nhiên hỏi lại "Không biết Tụ Hoa Phường nhỏ bé của ta có thứ gì lại cần Lục đại quan nhân hạ mình xin?"

Mắt thấy đối phương giả điên giả dại thì khóe miệng Lục Cảnh Minh run rẩy, khó thốt lên lời "Bà chủ Hoa cứ nói đùa.

Tụ Hoa Phường có Bách Hoa Tửu nổi tiếng khắp kinh thành, đến cả hoàng thượng cũng nghe danh tiếng mà muốn dùng Bách Hoa Tửu để thiết đãi sứ đoàn chư hầu.

Bà chủ Hoa không cần khiêm tốn như thế đâu."

Ha, muốn dùng hoàng đế để nàng cho không sao? Nghĩ rượu của nàng là cải trắng ngoài chợ, muốn lấy là lấy à.

Nghe nhắc đến Bách Hoa Tửu thì sắc mặt nàng liền xoắn xuýt lại "Quả thật Bách Hoa Tửu của bổn tiệm đều do một nhà ta bán ra, nhưng giờ đã đến cuối năm, trong năm nay cũng chỉ còn có một đợt mở bán nữa mà thôi."

Vẻ mặt Tú Nương nhíu lại sầu lo "Tụ Hoa Phường có thể để lại toàn bộ số rượu mở bán đợt này cho hoàng cung."

Chưa kịp đợi Lục Cảnh Minh vui mừng thì nàng nói tiếp "Về giá cả thì ta chỉ có thể hạ hai thành cho Lục đại quan nhân thôi.

Giá còn tám thành, tổng là một trăm bình, ta hy vọng ngài có thể thanh toán trước một ngày khi nhận rượu."

Tiền rượu này lấy từ trong khố phòng Lục gia hay trong quốc khố nàng không quan tâm, chỉ cần thanh toán đầy đủ cho nàng là được.

Nhìn Lan Hương tiễn Lục đại quan nhân vừa bị rút máu rời đi, Tú Nương nhếch miệng cười lạnh.

Nàng đứng dậy bước ra khỏi phòng, dặn dò Bình thẩm đang đứng cạnh cửa "Thông báo nhóm Vô Nhan Tử tập luyện một chút, đám nha đầu đó cũng nên suất đầu lộ diện rồi.

Lại để Lan Hương tuyển chọn một chút, lập một đội vũ cơ."

Bình thẩm nghe nàng sắp xếp thì đã biết bà chủ muốn làm gì, khóe miệng nhấc lên ý cười chờ mong mà đáp "Ta đã biết."

Mỗi người mỗi đường rời đi, nàng mang theo tâm tình vui vẻ đắc ý mà trở về tìm Cố quan nhân.

Đẩy cửa bước vào thì thấy trên bàn bày đầy sổ con, nhưng người lại không thấy đâu.

Lõm bõm, lõm bõm.

Bỗng phía sau bình phong vang lên tiếng nước.

Đảo mắt một cái, bỗng nàng hiện lên ý xấu mà nhẹ chân đi đến gần.

Đột nhiên nàng nhảy ra hù hắn, hòng coi dáng vẻ kinh ngạc của đối phương.

Nhưng Cố Khâm lại bày ra biểu hiện không như nàng mong muốn, từ trong ánh mắt hắn lúc này có thể thấy rõ ý cười lan tỏa, lại dịu dàng cưng chiều nhìn nàng.

Không cam lòng tay không rút quân, nàng liếc nhìn một vòng liền thấy rõ tình trạng lúc này của hắn.

Triều phục tử sắc thêu hoa văn cầu kì nhưng sang quý thể hiện đầy quyền uy lúc này nửa cởi nửa mở, nước da trắng ngần cùng lồ ng ngực rắn rỏi đều hiện ra trước mắt nàng.

Bên cạnh là thau đồng đựng nước, trên thành thau còn có chiếc khăn ẩm ướt, hẳn là hắn mới dùng để rửa mặt.

Ánh mắt câu lên hàm ý cười yêu kiều, quạt tròn che khuất ý cười trên môi "Quan nhân, dáng người này của ngài thật không tệ nha."

Bỗng hắn tiến lên một bước đem tay nàng đặt lên cơ bụng săn chắc của mình, khóe môi khẽ câu lên, nói "Vậy nàng có thích không?"

Nháy mắt sắc mặt Tú Nương liền đỏ bừng, nàng lúng túng rút tay lại rồi chạy mất.

Trước khi đi còn không quên hắng giọng dặn dò "Trời lạnh, ngài nên thay đồ nhanh đi."

Hu hu, Cố quan nhân đơn thuần của nàng đâu mất rồi.

Nhưng mà...!cảm giác thật không tệ nha..