Để một Thừa Tướng hạ mình đến thanh lâu mời đoàn ca vũ thì chẳng khác nào đang công khai hạ nhục.

Nhưng muốn người ta hạ mình thì phải coi xem đối phương có nguyện ý hay không mà thôi.

Dù sao đã vào triều được vài năm thì ai cũng là cáo thành tinh, không có kẻ tinh khôn nhất, chỉ có người tinh khôn hơn.

Hiện tại chính là tình cảnh của Cố Khâm và Lục Cảnh Minh.

Một người là Thừa Tướng, một người lại chỉ là Thị Lang.

Bên nào lợi hại hơn, chỉ cần là kẻ có mắt đều có thể nhìn ra.

Triều thần nháy mắt yên tĩnh lại, quyết định cuối cùng vẫn là của Chu Hưng Đế.

Thầm thở dài một tiếng, hoàng đế đang ngồi trên long ỷ lên tiếng đưa ra quyết định cuối cùng "Lời của Thừa Tướng không phải không có lý.

Vậy thì Lục Thị Lang, ý tưởng là do ngươi đưa ra, ngươi lại là người Lễ bộ.

Việc mời Tụ Hoa Phường tham gia tiệc tiếp đón trẫm liền giao cho ngươi làm."

Sắc mặt Lục Cảnh Minh nhất thời căng cứng lại, là gã ta đánh giá thấp giao tình giữa Cố Khâm và Chu Hưng Đế.

Chuyện này nhanh chóng được quyết định.

Triều thần lại nhanh chóng đổi qua vấn đề khác để thương thảo, chuyện cuối năm đều rất nhiều, đợi đến khi hạ triều thì canh giờ cũng đã điểm chính ngọ.

Bước đi của Cố Khâm vội vàng, đến cả triều phục cũng không kịp thay mà trực tiếp mang theo công văn đi thẳng đến Tụ Hoa Phường.

***

Từ mấy ngày trước Cố Khâm sớm đã dặn nàng là hắn sẽ đến muộn hoặc bận chính vụ mà không thể đến nên những ngày gần đây nàng đều ngủ thẳng giấc.

Hôm nay gần đến giờ ngọ Tú Nương mới tạm biệt Chu Công mà tỉnh lại, nàng tắm qua một lần rồi mới sửa soạn chuẩn bị ăn cơm trưa.

Một ngày ba bữa của nàng trước giờ đều do Bình thẩm phụ trách, hôm nay khí trời lạnh hơn mọi ngày nên hôm nay bà chuẩn bị một số món có vị cay nóng để làm ấm người.

Tú Nương vừa cầm đũa lên thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở, Cố Khâm một thân triều phục mang theo khí lạnh tiến vào.

Bình thẩm âm thầm liếc nhìn hắn một cái rồi im lặng chuẩn bị thêm một bộ bát đũa nữa.

Thấy hắn Tú Nương liền vui vẻ, nhất là khi dáng vẻ hắn mặc triều phục trang trọng, sắc mặt nghiêm nghị là lần đầu nàng thấy.

Ai nha, thật đẹp mắt mà.

Ánh mắt hàm ý cười vui vẻ, nàng vẫy tay gọi hắn ngồi xuống cạnh mình, tiện lời trêu đùa "Cố đại nhân đây là nhớ ta đến nỗi vội vàng vậy sao?"

Nhìn nàng vẫn cứ tùy tính như thế thì nỗi bực tức ứ nghẹn trong lòng cũng chẳng vơi đi nổi, bản tay bị gió đông thổi lạnh nắm lấy bàn tay mềm mại ấm áp của nàng, thanh âm khàn đặc thốt ra "Tú Nương, ta xin lỗi."

Bất ngờ được đối phương xin lỗi, Tú Nương không hiểu ra sao cả "Quan nhân vì sao lại xin lỗi ta?"

Hàng mày Cố Khâm nhíu lại càng chặt, hắn kể lại cho nàng nghe chuyện xảy ra trong triều ngày hôm nay.

Đến cuối cùng hắn bất lực rũ đầu xuống nói "Ta không bảo vệ được nàng, là ta có lỗi với nàng.".

Ngôn Tình Sủng

Biết được đầu đuôi sự tình, Tú Nương vẫn bình chân như vại mà an ủi hắn "Không sao cả, binh đến ắt có tướng chặn, mọi chuyện không bao giờ là thế bí cả.

Nào, chúng ta ăn cơm thôi.

Trời có sập cũng phải ăn cơm, chỉ có no bụng mới có thể chống được trời."

Được nàng an ủi, hai người bọn họ cùng nhau dùng cơm trưa.

Chén đ ĩa vừa được dọn xuống không lâu thì Bình thẩm tiến vào bẩm báo "Bà chủ, có Lục đại nhân ghé thăm, nói là có chuyện muốn thương lượng cùng bà chủ."

Mi mắt khẽ nhướn, Tú Nương đảo mắt qua nhìn Cố Khâm mà ngân dài giọng "Quan nhân, ngài xem a.

Có người không đợi nổi, muốn xong sớm khỏe sớm nha."

Nàng dặn dò Bình thẩm "Đi kêu Lan Hương sửa soạn xinh đẹp một chút, đến lầu ba dâng trà rót nước cho khách quen đi."

Bình thẩm im lặng mà quy củ lui ra, còn nàng thì không chút vội vàng mà cùng hắn tâm tình đôi lời.

Thấy thời điểm vừa lúc, nàng đứng dậy, ngón trỏ khẽ điểm môi hắn mà cười gian xảo nói "Ngài ở lại tự xaử lý công vụ của mình, ngoan ngoãn nhìn ta dạy dỗ đối phương a."

Nói xong liền tư chính mình khoác lên áo choàng lông trắng muốt, mang theo quạt tròn quen thuộc rồi đi đến lầu ba ở sảnh trước.

Vừa bước vào phòng thì Tú Nương liền cảm nhận được bầu không khí ái muội bên trong, khi có thêm nàng liền có chút lúng túng.

Khóe mắt đảo qua Lan Hương một thân hoàng y xinh đẹp đang đứng cạnh bàn bưng trà rót nước, Lục Cảnh Minh lại ngồi ở đó, ánh mắt không an phận mà chỗ này nhìn một chút, chỗ kia nhìn một cái.

Thật sự là rất mất thể diện.

Làm như bản thân không phát hiện cái gì, nàng ngồi xuống đối diện đối phương, quạt tròn che khuất nụ cười duyện, âm thanh êm ái hàm ý vui "Không biết hôm nay Lục đại quan nhân ghé thăm bổn tiệm của ta sớm như vậy là có việc gì?"

Bên cạnh là mỹ nhân, trước mắt lại là đại mỹ nhân.

Lục Cảnh Minh nhúc nhích yết hầu, vội nâng chén trà lên uống cạn, lúc này gã ta mới dám lên tiếng mở lời "Hôm nay ghé qua làm phiền bà chủ Hoa thật sự là có việc muốn nhờ.".