Trở lại Tây Cảnh, bọn hắn bắt buộc phải đi qua Bạch Cốt trấn.

Ban đầu không có ý định dừng lại, nhưng Du Tiểu Mặc nhạy bén phát hiện bầu không khí nơi này hơi bị kì lạ, thị trấn nhỏ vốn phồn hoa bỗng có cảm giác tan hoang, trên đường tiêu điều chẳng có mấy bóng người.

Du Tiểu Mặc cứ tưởng mình đã nhìn lầm rồi.

Hắn nhớ rõ lúc trước trở về Lăng Tiêu cũng đi qua thị trấn nhỏ này, khi ấy con đường cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đều là cảnh tượng phồn thịnh, nào có như bây giờ, các cửa hàng thì tiêu điều, chẳng mấy ai vào xem, tựa như lần đầu tiên hắn dừng chân ở nơi này.

Lúc bọn hắn tìm thấy khách sạn của Vương lão bản, cuối cùng mới biết được trong thời gian mình rời khỏi Tây Cảnh đã có chuyện gì xảy ra, thân phận của cường giả cấp mười hai vẫn đóng quân ở Bạch Cốt trấn đã được xác định.

Sở dĩ thị trấn nhỏ tiêu điều như vậy cũng là bởi vì đám đông đã chạy đi xem trò hay rồi. Trò gì ư, đương nhiên là Thiên Đao phái người tới xử lý kẻ nọ.

Thiên Cẩu lựa chọn thành viên cực kỳ nghiêm khắc, điều này có thể thấy được từ số lượng thành viên của họ, nếu Thiên Cẩu thật sự trắng trợn chiêu binh mãi mãi thì căn bản đâu cần mất tới cả vạn năm mà chỉ tuyển được hơn mười thành viên.

Hôm nay Lăng Tiêu đã tiếp nhận Thiên Cẩu, đám người Thiên Đao cũng coi y là chủ nhân, điểm ấy không thể nào thay đổi, Lăng Tiêu cũng chuẩn bị phát triển Thiên Cẩu như thế lực của mình. Vì thế nếu có người muốn gia nhập dưới trướng của Lăng Tiêu, tất sẽ trở thành một thành viên Thiên Cẩu.

Có điều Thiên Đao không muốn nhận mấy kẻ có ý đồ bất chính vào, cho nên thời gian Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc tới Đông Châu, hắn vẫn luôn điều tra cường giả cấp mười hai ở Bạch Cốt trấn, kết quả đúng là đã điều tra ra chút manh mối.

Người kia tên là Trình Nghĩa, biểu hiện rằng muốn đầu quân cho Lăng Tiêu, nhưng từ khi gã gây dựng thế lực ở Bạch Cốt trấn, kẻ này thường xuyên dùng danh nghĩa của Lăng Tiêu để nhằm vào các thế lực nhỏ, đa số những thế lực nhỏ kia đều bị gã ép phải rời khỏi Bạch Cốt trấn.

Càng về sau, cả thị trấn đều không có thế lực nào là đối thủ của gã.

Chỉ là Trình Nghĩa không bỏ qua như vậy, ngược lại gã còn cổ động thuộc hạ làm không ít chuyện xấu, ví dụ như thu phí bảo hộ và phí vào trấn.

Hiện tại, Bạch Cốt trấn là nơi được Thiên Cẩu bảo vệ, Trình Nghĩa tự xưng mình là người của Thiên Cẩu, thậm chí còn rất dõng dạc, ngoài ra, gã còn áp bức người ngoài, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của Lăng Tiêu và Thiên Cẩu, tin đồn được truyền đi, bây giờ có nhiều người đề cập tới Lăng Tiêu và Thiên Cẩu đã không còn sự sùng bái và hướng tới như trước kia nữa.

Thiên Đao đã xác định, mục đích thực sự của Trình Nghĩa là tới để bôi đen họ.

Vài ngày sau, Thiên Minh làm nhiệm vụ đã trở về, Thiên Đao liền phái hắn và Thiên Hận đi giải quyết kẻ nọ.

Bây giờ, Thiên Minh đã là cường giả Thánh cảnh một sao, còn Thiên Hận, bởi vì lúc trước cơ thể bị hủy, hôm nay có thể khôi phục lại hình hài đã gọi là cám ơn trời đất rồi, mặc dù thực lực không tăng nhiều, nhưng tu vi cũng là Thần cảnh đỉnh phong.

Hai người đều cuồng chiến đấu, mặc dù không cuồng được như Thiên Quỷ, chuyên khiêu chiến vượt cấp, nhưng cũng không kém là bao.

Thiên Đao cho rằng, chỉ có hai người người mới giải quyết được đám ô hợp kia, nhưng sự thật cứ thích vượt khỏi tầm kiểm soát của mọi người.

Thiên Minh và Thiên Hận thất bại, sau đó họ truyền về một tin tức quan trọng, Trình Nghĩa căn bản không phải là cấp mười hai một sao, mà đã là hai sao rồi, gã cố ý dùng phương pháp nào đó để che giấu tu vi, khiến người ta hiểu lầm mình chỉ có một sao mà thôi.

Thiên Đao hoài nghi, Trình Nghĩa thật sự được người khác phái tới, nhưng vẫn chưa tra được kẻ đứng sau lưng sai khiến gã, đối phương giấu rất sâu, mặc kệ hắn có phái người điều tra như thế nào, cũng chỉ nhận được đám tư liệu cũ rích.

Nhưng sau khi Hoàng Thử thú và thuộc hạ của nó gia nhập vào mạng lưới tình báo, tình hình đã khác xưa rồi, người biết được sự tồn tại của Hoàng Thử thú vô cùng ít, mà người biết nó có thể chỉ huy toàn bộ Thử thú trên đời này còn ít hơn, vì vậy Thiên Đao nhờ Hoàng Thử thú bảo thuộc hạ của nó theo dõi Trình Nghĩa cả ngày lẫn đêm.

Quả nhiên, rốt cuộc cũng biết gã được ai phái tới.

Trình Nghĩa rất giữ kẽ, nhưng có giữ đến mấy cũng có lúc nói hớ, hơn nữa gã cũng phải liên lạc với kẻ sau lưng. Thuộc hạ của Hoàng Thử thú tìm hiểu nguồn gốc, mặc dù không phát hiện kẻ thực sự đứng đằng sau, nhưng lại biết rõ lai lịch của hắn.

Mà Trình Nghĩa được chính Hắc Tri Chu phái tới.

Trước khi chiến sự ở Đông Châu chưa kết thúc, động tác mở rộng địa bàn ở Tây Cảnh của Hắc Tri Chu càng ngày càng càn rỡ.

Thiên Đao không ngờ Hắc Tri Chu lại nhắm tới họ, bất kể là xuất phát từ mục đích gì, họ cũng không ngồi chờ chết, hơn nữa biết rõ mục đích của Trình Nghĩa là dễ xử lý rồi.

Vì vậy ngày hôm sau, Thiên Đao liền liên hệ với Thiên Quỷ.

Hôm nay, Thiên Cẩu đã có ba cường giả Thánh cảnh, chỉ là hai người một sao, Thiên Quỷ ba sao.

Nhưng hành tung của Thiên Quỷ bất định, muốn liên hệ rồi đợi hắn trở về cũng phải cần thời gian, vậy là đợi Thiên Quỷ trở về cũng đã qua một thời gian ngắn.

Sau khi biết rõ đối thủ là cường giả Thánh cảnh hai sao, Thiên Quỷ hơi bất mãn.

Từ xưa tới nay hắn chỉ thích khiêu chiến vượt cấp, hoàn toàn không hứng thú với đối thủ có thực lực thấp hơn mình, có điều với tư cách là một thành viên của Thiên Cẩu, hắn muốn cũng không trốn được nhiệm vụ.

Hôm sau, Thiên Quỷ xuất phát tới Bạch Cốt trấn.

Trò hay mà Vương lão bản nói cho Du Tiểu Mặc chính là trận chiến giữa Thiên Quỷ và Trình Nghĩa, hai người đều là cường giả cấp mười hai, nếu đánh ở đây sẽ phá hủy cả Bạch Cốt trấn mất, cho nên hai người chạy tới bên trong sơn mạch Quỷ Trủng, không ít cường giả đều nhao nhao chạy theo.

Bọn hắn đến không muộn, Thiên Quỷ và Trình Nghĩa mới rời khỏi thị trấn một canh giờ, Vương lão bản chỉ hướng cho bọn hắn, năm người lập tức chạy tới, không giúp thì xem cũng vui lắm.

Với tu vi ba sao của Thiên Quỷ cũng không cần lo hắn không đối phó được một kẻ địch hới hai sao, huống chi Thiên Quỷ cuồng chiến đấu như vậy, đối mặt với cường giả bốn sao cũng có khả năng chiến thắng ấy chứ, Du Tiểu Mặc vẫn chưa quên, sau này hắn được biết, lúc ở Thông Thiên Điện, Thiên Quỷ đã dùng thực lực hai sao để giết chết đối thủ là cường giả ba sao của Thông Thiên Điện.

Cũng không lâu lắm, năm người đã chạy tới đích.

Tiếng động ầm ầm vang rền, thỉnh thoảng bầu trời lại xuất hiện mây đem và sấm sét, đất rung núi chuyển, nhìn cảnh tượng này là biết hai người đánh kịch liệt thế nào.

Xung quanh có rất nhiều khí tức xa lạ, cả một đám thò đầu ngó nghiêng.

“Ơ? Kì lạ, chẳng phải đối phủ của Thiên Quỷ chỉ có một người sao?” Du Tiểu Mặc đột nhiên phát ra âm thanh nghi ngờ, hắn phát hiện tình hình chiến đấu hiện tại là hai đấu một, mà lại còn là hai kẻ đấu với một mình Thiên Quỷ nữa chứ.

“Xem ra tình huống đã có biến.” Phương Thần Nhạc nhẹ nhàng nói, trên đường hắn đã được tiểu sư đệ kể về tình hình bên này, cũng nghe cả về chuyện của Trình Nghĩa.

Trong chiến trường cách đó không xa, ba bóng người cuốn lấy nhau rất nhanh.

Ngoại trừ Trình Nghĩa, kẻ còn lại cũng là thành viên của Hắc Tri Chu, hơn nữa còn là một cường giả cấp mười hai, nhưng tu vi của người này không chỉ là một hai sao, mà là một cường giả bốn sao chính hiệu.

Điểm ấy hoàn toàn vượt khỏi dự kiến của mọi người.

Người này gia nhập sau khi thế lực nhỏ của Trình Nghĩa ở Bạch Cốt trấn bắt đầu có tiếng, mặc dù thực lực không tệ, nhưng biểu hiện thường thường, về sau cũng chỉ là một thuộc hạ bình thường của Trình Nghĩa thôi, thời điểm thảo phát các thế lực khác gã nọ chỉ tham dự qua loa, bởi vậy cho tới bây giờ chưa có ai nghi ngờ gã và Trình Nghĩa cùng một duộc.

Để kế hoạch tiến hành thuận lợi, hai tên này gần như không nói chuyện với nhau, đóng vai chủ tướng và thuộc hạ cực kỳ tốt, bởi vậy Hoàng Thử thú mới không phát hiện ra quan hệ giữa chúng.

Hôm nay chính là thời điểm thực hiện một khâu trong kế hoạch của chúng, thực ra ngay từ ban đầu, mục tiêu của Hắc Tri Chu không phải là Lăng Tiêu, cũng không phải là Thiên Cẩu, mà là Thiên Quỷ.

Thiên Quỷ là một đại tướng của Thiên Cẩu, giết hắn sẽ khiến Thiên Cẩu gặp phải đả kích khổng lồ, đây cũng là món quà mà Lân Thiếu Dật định dành tặng cho Lăng Tiêu.

Chỉ là Thiên Quỷ rất khó dụ, trừ phi Thiên Đao triệu hồi hắn tới, nếu không thì khó lòng mà bắt được hắn. Vậy nên mới có màn kịch này, nhưng không ai ngờ tới, bởi vì đối thủ hơi bèo, cho nên Thiên Quỷ cứ lề mà lề mề, mãi tới ngày Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc trở về mới chịu chấp hành nhiệm vụ.

“Lăng Tiêu, chúng ta có nên qua giúp Thiên Quỷ không?” Du Tiểu Mặc lo lo lắng nói với Lăng Tiêu.

“Cứ chờ thêm một lát đi.” Lăng Tiêu thu ánh mắt, hình như nét mặt có vẻ lơ đễnh.

Du Tiểu Mặc hỏi: “Vì sao?”

Lăng Tiêu đáp: “Chẳng lẽ em không thấy thực ra Thiên Quỷ hưởng rất thụ sao?”

Đúng như y nói, Thiên Quỷ thực sự rất hưởng thụ trận chiến hai đấu một không công bằng này, Thiên Quỷ là người không sinh ra ý sợ hãi chỉ vì đối thủ mạnh hơn mình, ngược lại nét mặt của hắn hưng phấn tới nỗi khó mà hiểu nổi, con mắt như sung huyết, chiêu thức sắc bén mười phần, thực lực của Trình Nghĩa yếu nhất, nhiều lần đã suýt không đỡ được công kích của Thiên Quỷ.

Lại đánh thêm một lát, thậm chí gã còn phải rời khỏi vòng chiến để thở dốc.

Du Tiểu Mặc thấy đám đông vây xem vang lên âm thanh thổn thức, sợ chết là thiên tính của con người, nhưng nhìn thấy biểu hiện e ngại kiểu này, mọi người vẫn không nhịn được mà khinh bỉ đối phương.

“Sắp phân thắng bại rồi.” Lăng Tiêu thản nhiên nói.

Bốn người lập tức nhìn về phía Thiên Quỷ, Thiên Quỷ thuộc về kiểu người càng đấu càng hăng, không có Trình Nghĩa, công kích của hắn càng ngày càng lợi hại, thân pháp cũng càng lúc càng quỷ dị, đối thủ của hắn căng thẳng tới nỗi mặt đỏ bừng, linh lực trong cơ thể xói mòn cực nhanh.

Một lát sau, một bóng đen bay từ xa tới gần họ, tiếng ầm ầm vang lên, có cái gì đó bị nện thẳng vào vị trí cách họ năm mươi mét, một ngọn núi nhỏ bị đánh bể, còn kẻ địch của Thiên Quỷ người đầy máu tươi.

Trình Nghĩa nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh hãi, lập tức xoay người bỏ chạy không để ý tới an nguy của đồng bọn.

Trong mắt Thiên Quỷ lóe lên cảm xúc lạnh lùng tàn khốc, đuổi theo không chút do dự.