Lúc luyện đan Du Tiểu Mặc thường rất chuyên tâm, đôi khi hắn có thể tập trung tới mức có người đứng cạnh mình cũng không hề phát hiện.

Lăng Tiêu đi đường thường không phát ra âm thanh, nhưng chỉ những lúc không có người ngoài bởi vì ở trước mặt những người đó, y là Lâm Tiếu chứ không phải Lăng Tiêu, có điều khi hắn nhìn Du Tiểu Mặc dùng bàn trà thay cho cái bệ đá để luyện đan, khóe miệng khẽ nhếch, vẫy tay liền giăng ra một vòng kết giới.

Dù y không phải là đan sư, nhưng cũng hiểu trong thời điểm luyện đan, linh thảo sẽ tỏa ra mùi thuốc rất mạnh, đặc biệt là linh thảo chất lượng càng cao, lúc thành đan, mùi thuốc sẽ càng đậm hơn. Ở một nơi cao thủ nhiều ngang mây bay như Trung Mạch, chỉ cần có động tĩnh gì sẽ lập tức bị phát hiện nay.

Nếu không phải y kịp thời tỉnh lại từ trạng thái suy tư, chắc chắn Du Tiểu Mặc đã gặp phiền toái rồi.

Thấy Du Tiểu Mặc vẫn không phát hiện mình, Lăng Tiêu liếc nhìn đám linh thảo để trên bàn trà, đều là linh thảo thượng phẩm, khoảng ba mươi cây, chợt nghĩ tới mảnh ruộng linh thảo trong không gian kia, quả nhiên linh thảo được tưới linh thủy có khác, chất lượng không giống bình thường.

Lăng Tiêu kéo ghế ngồi phía đối diện với Du Tiểu Mặc, lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên y được chứng kiến bộ dáng lúc luyện đan của Du Tiểu Mặc.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn kia giờ đang đỏ ửng, Lăng Tiêu chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn.

Khi đó Du Tiểu Mặc vẫn không thể thản nhiên mà đối mặt với y như vậy, cơ hồ chỉ cần nhìn thấy lần đầu tiên cũng muốn tránh né y, đúng vậy, là tránh né chứ không phải sợ hãi, điều này khiến cho y cảm thấy mới lạ, không chỉ vì hắn là một đồng môn không quen biết của Lâm Tiếu.

Lăng Tiêu vốn đã quen cao cao lại thượng, quen với việc người khác sợ hãi y, cho nên đối mới một người chỉ tìm mọi cách để tránh né mình như Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu có hứng thú rất lớn, cho nên khi đó mới có thể uy hiếp hắn giao nộp một nửa linh hồn.

Đương nhiên, việc này chỉ để dọa hắn mà thôi, linh hồn là một chỉnh thể, nếu xé mất một nửa linh hồn thì người đó chắc chắn sẽ mất mạng.

Càng về càng càng thân thiết hơn, y càng muốn trêu chọc hắn, chỉ nhìn cái bộ dạng giận mà không dám nói của Du Tiểu Mặc, y đã cảm thấy sung sướng cả người, dần dần, việc này liền thành một thói quen…

Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ trong lòng Lăng Tiêu đang nghĩ gì, nói không chừng sẽ cầm cái lô đỉnh trên tay quăng vào mặt y ấy chứ.

Nhưng hiện tại hắn đã tới giai đoạn dung đan cuối cùng, yêu cầu tập trung tinh thần rất cao, cho nên cũng chẳng thèm chú ý tới việc Lăng Tiêu đang nhìn mình chăm chú.

Sau một phút, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng luyện xong viên linh khí đan đầu tiên, mùi thuốc cùng mùi linh khí tràn ngập cả phòng, thời gian luyện xong viên linh đan này còn nhanh hơn lần trước một phần ba, tốc độ tăng lên khá đáng kể, chắc chỉ cần hắn luyện tập thêm một hồi nữa thì có thể vượt qua tốc độ luyện ra linh đan hạ phẩm.

Lau mồ hôi trên trán, Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, lại bị một gương mặt phóng đại dọa cho hết hồn: “Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại tỉnh?”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào viên linh đan trên tay hắn.

Du Tiểu Mặc chú ý tới tầm mắt của y mới nhớ ra viên linh đan này vốn để dành cho Lăng Tiêu, đang muốn đưa y, đã thấy Lăng Tiêu nhíu mày rồi đi về phía cửa sổ, Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt của y… Chẳng thấy gì ngoài bóng đêm.

“Lăng sư huynh, bên ngoài có cái gì sao?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

“Có người bên ngoài.” Lăng Tiêu lạnh nhạt nói.

“A?” Viên linh đan trên tay Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa thì rớt xuống nền nhà, làm hắn sợ tới mức phải dùng tay kia để đỡ lấy, căng thẳng lắp bắp: “Có có có… có người? Tại sao lại có người, vậy người kia có phát hiện ta đang luyện đan hay không? Làm sao bây giờ? Nếu như bị phát hiện ta có phải bỏ trốn không? Nhưng ta không biết đường, cũng chẳng biết đi đâu hết.”

Mỗi khi Du Tiểu Mặc bị căng thẳng sẽ không kiềm chế được mà nói nhiều.

Lăng Tiêu vốn đang sầm mặt cũng bị biểu lộ hoảng hốt của hắn làm cho vui vẻ, sao người này có thể thú vị như vậy!

“Có ta ở đây, ngươi lo cái gì, ta đã sớm đặt kết giới trong căn phòng này rồi, kể cả chưởng môn của Thiên Tâm tự mình tới cũng không thể nhìn xuyên qua kết giới được, huống chi, tu vi của con chuột ngoài cửa cũng thường thường thôi, cho dù hắn có áp cả người lên tường để nghe lén, cũng chỉ cho là chúng ta đã lên giường ngủ từ lâu rồi.”

“Kết giới? Hồi nào, sao ta lại không biết?” Du Tiểu Mặc bình tĩnh lại, chỉ là hắn vẫn rất tò mò.

“Trong lúc ngươi luyện đan.” Lăng Tiêu lườm hắn một cái.

Du Tiểu Mặc ‘À’ một tiếng, khó trách hắn không biết, lúc ấy toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung vào lô đỉnh, không phát hiện cũng là điều hiển nhiên, “Vậy người kia là ai thế, tại sao lại rình trộm chúng ta?”

Lăng Tiêu nhìn hắn rồi mới nói: “Kẻ đó là người chủ trì võ đài ngày hôm nay, Khương trưởng lão, những năm qua lão cũng chủ trì, nhưng không có xảy ra chuyện gì đặc biệt, mà cái người tên Khương trưởng lão này rất ít khi xuất hiện, nhưng giao tình với các trưởng lão khác không tệ, nhưng mà trước hôm nay, gã chưa tình có hành động gì kì lạ.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, vậy mà lại là Khương trưởng lão, may mắn hắn không bị phát hiện.

“Còn sao nữa, đương nhiên là yên lặng theo dõi kỳ biến, hoặc là, nếu như ngươi thích ta sẽ đi giết lão ngay bây giờ, chấm dứt hậu hoạn?” Lăng Tiêu nhìn hắn, liếm mép một cái, giống như chỉ cần Du Tiểu Mặc gật đầu, y sẽ lập tức làm theo vậy.

Trên trán Du Tiểu Mặc lập tức nhỏ ra một giọt mồ hôi lạnh: “Làm sao ta có thể thích giết người được, ngươi đừng có hiểu lầm, Khương trưởng lão là tiền bối trong phái đó, có thể là, đúng rồi, có thể là ổng chỉ đi ngang qua thôi, rồi không cẩn thận đụng vào kết giới, đúng, là như vậy đó.”

“Ngươi căng thẳng làm gì, ta cũng không nói sẽ giết lão, nơi này chính là phái Thiên Tâm, nếu giết lão sẽ rất phiền toái.” Lăng Tiêu thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn, bật cười.

Du Tiểu Mặc bỏ qua cái giọng điệu trêu chọc kia, thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự sợ tên kia nói là làm, thả lỏng lo lắng trong lòng, hắn mới rốt cục nhớ tới viên linh khí đan còn đang cầm trên tay, tập tức đưa cho Lăng Tiêu, giống như chờ đợi được khen ngợi,:”Lăng sư huynh, ngươi xem viên linh đan này đi, đây là linh đan thượng phẩm ta luyện được đó.”

Lăng Tiêu đã sớm để ý tới viên linh đan này rồi, thấy hắn dâng lên tận tay lập tức cầm lấy, nhìn đi nhìn lại rồi lại ngửi, cái mùi này quá thơm, thơm hơn cái đám linh đan hạ phẩm kia nhiều, vì vậy y không thể nhịn được, lập tức ném vào trong miệng.

Mỗi lần Du Tiểu Mặc chứng hiện động tác này của Lăng Tiêu đều không nén nổi đau lòng, thật sự quá phung phí của trời!

Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng gặp người nào như thế, ăn linh đan mà như ăn kẹo vậy đó, hơn nữa còn bất kể loại linh đan nào cũng xơi tuốt, chẳng lẽ y không sợ ăn quá nhiều linh đan sẽ làm cho linh khí trong cơ thể bạo động, kinh mạch nghịch hành sao? Cho dù hắn không biết gì nhưng cũng hiểu ăn linh đan bậy bạ là không tốt.

Sau khi xơi xong viên linh đan, Lăng Tiêu vẫn còn chưa thỏa mãn nhìn về phía Du Tiểu Mặc, linh đan ăn ngon như vậy y thật muốn ăn cho sướng miệng.

Du Tiểu Mặc chỉ cần nhìn nét mặt của tên kia cũng biết y vẫn còn thèm, nghĩ tới đám tích cốc đan để trong túi trữ vật từ hôm qua, liền đem ra, “Lọ linh đan này là tích cốc đan, bên trong có mười viên đó, ta mới luyện xong tối qua, nếu ngươi thích thì cứ ăn đi.”

Không ngờ, Lăng Tiêu chỉ nhìn cái lọ trên tay hắn, “Không dưng tự nhiên đi luyện tích cốc đan làm gì?”

Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Lô đỉnh ta đang dùng tự dưng xuất hiện một vết nứt, ta lo nó sẽ vỡ mất, cho nên ta định sắm một cái lô đỉnh mới tốt một chút, chỉ là ta không đủ tiền, cho nên chuẩn bị luyện tích cốc đan đem đi bán, ta đã nghe qua, tích cốc đan thượng phẩm khá hiếm, chỉ cần hơn năm mươi viên là có thể mang đi bán đấu giá, đến lúc đó có thể bán được giá cao, mười viên này là ta dùng để luyện tay á, nếu ngươi muốn ăn trước thì cho ngươi đó, ta lại luyện thêm là được.”

Mặt Lăng Tiêu không thay đổi nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên khóe miệng giật một cái, nhìn như ghét bỏ: “Không cần, ngày mai ngươi đưa cho ta cũng thế, đừng có đem mấy viên linh đan luyện tay rồi đòi đuổi ta đi.”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc cũng giật một cái, lại còn nói hắn đuổi y nữa, kể cả luyện tay thì đó cũng là linh đan thượng phẩm nha, hơn nữa sao lúc trước chưa bao giờ nghe y nói ghét bỏ linh đan của hắn, mấy viên đó đều là linh đan hạ phẩm cả, lúc ấy hắn cũng chỉ là tân thủ, đừng nói chất lượng, chỉ nói đến phương pháp luyện cũng không thành thạo, thật sự không hiểu nổi tên này nghĩ gì nữa!

Nhưng mà y đã nói không thèm, Du Tiểu Mặc cũng không có mặt dày cố ép y lấy, y không thèm mới hợp ý hắn á!

Nghĩ xong, Du Tiểu Mặc cất ngay linh đan vào túi trữ vật, tiếp tục luyện viên linh đan thứ hai.

Bởi vì có kết giới của Lăng Tiêu, cho nên lần này Du Tiểu Mặc rất an tâm, lại tiếp tục lờ đi sự tồn tại của Lăng Tiêu, không coi ai ra gì tiếp tục luyện đan.

Lăng Tiêu thấy hắn lại không để ý tới mình nữa, cũng không tức giận, mà ngồi lại vào ghế, dùng một loại ánh mắt còn phức tạp hơn lúc trước đánh giá hắn, lúc nãy, khi hắn nghe được mấy câu sau của Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy bực bội khó chịu vô cùng, dẫn tới một loại cảm xúc tên là lòng trắc ẩn.

Phải biết, một kẻ như hắn, còn vô tình hơn cả ma nhân!

Tuy nói thế, nhưng Lăng Tiêu lại không cảm thấy chán ghét cái thứ gọi là ‘lòng trắc ẩn’ này, thậm chí còn thấy nó cũng bình thường, xem ra, từ sau khi quen biết Du Tiểu Mặc, y càng ngày càng trở nên ‘lương thiện’ rồi!

Nếu như Du Tiểu Mặc biết y đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ im lặng thốt ra, thật sự không biết xấu hổ!

Tuy rằng hai người quen biết chưa được bao lâu, nhưng từ sau việc Lăng Tiêu chỉ tiện tay liền tiêu diệt Lâm Tiếu, Du Tiểu Mặc đã biết rõ y không thể là người tốt được.

Về điểm này, Du Tiểu Mặc đúng là đã nhìn ra chân tướng rồi!